Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1532: Sử long bàn, lệnh hổ cứ (2)

Đến nay Khương Vọng vẫn nhớ rõ, ngày đó ở Vân Vụ sơn thấy Khương Vô Khí, có mấy nhân vật quan trọng đi theo bên cạnh Khương Vô Khí.
Một người Lôi Nhất Khôn, xuất thân Lôi gia. Một người Trương Vịnh, không cần nói thêm. Còn một người... chính là Công Tôn Ngu.
Bởi vì người này là hậu nhân của Công Tôn Dã đã viết xuống "thôi bôi hoán trản tửu ý hiết, tự chẩm ôn ngọc từ tân khách", cho nên một dạo ấn tượng của hắn đối với người này rất sâu sắc.
Về sau hắn cũng nghe bọn Trọng Huyền Thắng nói qua, Công Tôn Ngu là một trong những tâm phúc được Khương Vô Khí tín nhiệm nhất.
Từ lúc nào, Công Tôn Ngu này đã không xuất hiện nữa?
Chuyện gì đã xảy ra?
Bao gồm tang lễ của Khương Vô Khí, người này hình như cũng không tới...
Xe ngựa dừng lại trong dòng suy nghĩ cuồn cuộn của Khương Vọng.
"Đến rồi, Khương đại nhân." Xa phu nói.
"Làm phiền rồi." Khương Vọng nói lời cảm tạ, liền xuống xe ngựa, đi vào trong nhà mình.
"Có người nhờ ta chuyển lời cho ngài." Xa phu ở phía sau bỗng nhiên nói.
Khương Vọng dừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại.
Xa phu tiếp tục nói: "Là người Tề mới không gốc không gác, ngài có được vị trí hôm nay thật không dễ dàng. Chuyện không nên quản, tốt nhất ngài đừng quản."
Dứt lời, gã rung dây cương, định lái xe rời đi.
Khương Vọng đột nhiên xoay người lại!
Con tuấn mã bị lực lượng vô hình ngăn cản, vó giơ lên hí dài, thanh âm không thể truyền ra ngoài.
Sau đó quỳ rạp xuống đất, không nhúc nhích.
Xa phu cố gắng giãy giụa nhưng thân thể cũng không thể động đậy!
Trong Thông Thiên Hải như nổi lên cuồng phong, toàn bộ cột sống dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, ngay cả đầu và tứ chi cũng bị vây khốn trong hình thái khác nhau!
Siêu phẩm đạo thuật, Long Hổ!
Sử long bàn, lệnh hổ cứ, thế là người thành tù.
Quá khiến người ta tuyệt vọng, hoàn toàn không có một cơ hội phản kháng!
Mà vị thiên kiêu nổi danh khắp thế gian kia, ngay trong tuyệt vọng như vậy, chậm rãi đi tới.
"Có phải tính tình của ta tốt quá rồi không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
"Con mèo con chó nào cũng có thể nhắn cho ta một lời, phải không?"
Miệng lưỡi của xa phu không bị phong bế, nhưng im lặng không nói.
Gã cắn chặt hàm răng, nhìn thấy một đôi mắt trong suốt, sau đó sát ý sôi trào, bao phủ trong đầu gã!
Sát cơ như thế, sắc bén như thế!
Gã cảm thấy sợ hãi, thân thể của gã đang run rẩy, mồ hôi tuôn ra như mưa, cả người gần như muốn quỳ rạp xuống, thế nhưng lại bị giữ chặt, không thể động đậy!
Khương Vọng có lý do để phẫn nộ.
Từ bộ khoái trong nhà xác đến xa phu lái xe, phủ tuần kiểm bị thẩm thấu đến thủng trăm ngàn lỗ. Điều này vốn cũng không thể tránh khỏi, một nha môn nắm giữ trị an đô thành, thực quyền trong tay như Bắc Nha, trên dưới triều dã phàm là có chút thực lực, ai lại không muốn cài mấy tai mắt vào bên trong?
Ngay cả Bắc Nha đô úy Trịnh Thế cũng ngầm đồng ý việc này. Nha môn quá lớn, nhân thủ quá nhiều, tuyệt đối không thể quá sạch sẽ. Hắn chỉ hoàn toàn nắm trong tay một vài chức vụ then chốt, bảo đảm lực lượng hạch tâm của thanh bài, bộ phận khác cũng chỉ có thể buông lỏng.
Thế nhưng vạn lần không nên, người phía sau kia, không nên tùy tiện để một xa phu đến truyền lời như vậy.
Đối phương đơn giản là muốn chứng minh mình đã thẩm thấu vào Bắc Nha. Đơn giản là muốn nhấn mạnh, sự cường đại của bọn họ ở Tề Quốc.
Nhìn đi, nơi nào cũng là người của bọn ta, nếu như đắc tội với bọn ta, ngươi ngồi xe ngựa cũng phải vạn phần cẩn thận.
Đây cơ bản không phải là nhắc nhở mà là uy hiếp một cách trắng trợn.
Khương Vọng một đường đi tới, trải qua cuộc chiến sinh tử không biết bao nhiêu lần, lấy yếu thắng mạnh không biết bao nhiêu lần, xoay chuyển càn khôn không biết bao nhiêu lần.
Giết được cường địch, thắng được đại chiến, chứng được truyền thuyết.
Dựa vào chính mình từng bước đi tới vị trí Đại Tề tam phẩm kim qua võ sĩ, thanh bài tứ phẩm bộ đầu, tước phong Thanh Dương Tử, nhưng không ngờ còn có người, không biết cái gọi là, tùy tiện liền phái một tên lâu la đến uy hiếp hắn!
Nhìn xa phu không thể động đậy này, Khương Vọng lạnh lùng nói: "Bây giờ nếu như ta giết ngươi, không có bất kỳ ai sẽ nói chuyện vì ngươi. Không có ai dám vì ngươi tới tìm ta. Thậm chí không có bất kỳ ai dám thừa nhận, bảo ngươi chuyển lời. Ngươi chết vào hôm nay, không tên không họ, im hơi lặng tiếng, ngay cả một tiếng vang cũng không nghe được... Cho nên ngươi có thể rõ ràng, ngươi tính là cái gì, người phía sau ngươi tính là cái gì rồi sao?"
Phu xe bắt đầu trợn trắng mắt.
Khương Vọng đã cởi bỏ Long Hổ.
Con ngựa kia lập tức đứng lên, cả người xa phu cơ hồ muốn xụi lơ, nhưng miễn cưỡng chống đỡ được.
"Vận khí của ngươi rất tốt, ở trước cửa nhà ta, ta không muốn giết người." Khương Vọng vỗ vỗ bờ vai gã, thản nhiên nói: "Ngươi cũng giúp ta mang một câu trở về - muốn dạy ta làm việc, chí ít cũng đường đường chính chính đứng trước mặt ta. Ngay cả lá gan đối mặt ta cũng không có, làm gì có mặt mũi khuyên ta?"
Xa phu miễn cưỡng gật đầu.
Khương Vọng nhìn ánh mắt của gã, xác nhận gã đã nghe hiểu, mới xoay người đi vào trong phủ.
Địa điểm Khương phủ không phải là nơi hẻo lánh, mà là đoạn đường trung tâm của phường Diêu Quang.
Trên đường sớm đã có người chú ý tới một màn này, nhưng bọn họ chỉ thấy một chiếc xe ngựa của Bắc Nha đậu ở chỗ này, ngựa kéo xe hình như đã mệt, quỳ trên mặt đất, xa phu bất đắc dĩ kéo dây cương... Mà Khương tước gia đứng trước xe ngựa như đang nói gì đó.
Mặc dù không nghe được âm thanh gì, nhưng bộ dáng vẫn rất thân thiết.
Nói vài câu, Khương tước gia xoay người trở về phủ, xa phu đánh xe rời đi.
Một bức tranh rất hài hòa.
Đây là một ngày bình thường ở phường Diêu Quang, chẳng hề khác với trước kia.
Ngoại trừ ánh mắt của hạ nhân Khương phủ nhìn về phía lão gia nhà mình càng thêm kính nể, mọi thứ vẫn như thường.
Đi vào cửa, Khương Vọng đi về phía viện tử của Trọng Huyền Thắng trước.
Bởi vì sớm đã tăng thêm tiếng bước chân, cho nên mới đến ngoài cửa, cửa viện cũng đã mở ra.
Trọng Huyền Thắng lúc này nửa nằm trên một cái ghế rộng thùng thình, con mắt nửa mở nửa khép, rất là hưởng thụ.
Cái ghế nằm ở bên cạnh ao.
Cái ao này là do Trọng Huyền Thắng gọi người đào sau khi tới đây ở, trong đó trồng một ít cây rong, nuôi mấy con rùa con.
Ở bên tay trái của hắn có một cái giá trúc, trên giá là mấy bồn trái cây vô cùng xinh đẹp, Thập Tứ đã bỏ giáp tay đang từ từ lột vỏ cho hắn.
Cuộc sống gần đây của tên mập này có chút ý tứ muốn áp sát Khương Vô Tà, thật sự nhàn nhã.
Khương Vọng đi vào, đống thịt mỡ trên ghế nằm mới động đậy, lười biếng liếc mắt nhìn qua.
"Hình như ngươi có chút thu hoạch?" Hắn mang theo ngữ khí hơi buồn cười, hỏi như vậy.
Cũng không biết chỉ là một tu sĩ hai phủ một thần thông, xem thường ai chứ!
Lúc này Khương Vọng cũng không có tâm tư so đo, chỉ nói: "Giúp ta điều tra Công Tôn Ngu một chút, xem hắn hiện nay đang làm gì, động tác có chút bí ẩn, đừng để cho người ta phát hiện."
Trọng Huyền Thắng cũng không hỏi nguyên do, thấy Khương Vọng nghiêm túc như vậy, cũng nghiêm túc nói: "Ta lập tức bảo Ảnh Vệ đi làm."
Thập Tứ xoay con dao, đã gọt vỏ trái cây trong tay xong, vỏ trái cây màu đen gom thành một cúc nhét vào mâm trái cây, thịt quả trắng nõn thì đặt vào trong miệng Trọng Huyền Thắng.
Sau đó đeo giáp tay lên, không nói tiếng nào đi ra ngoài, đối với Ảnh Vệ mà nói, mệnh lệnh của nàng cùng với mệnh lệnh của Trọng Huyền Thắng không khác gì nhau.
Khương Vọng không nhịn được hỏi: "Lúc ra ngoài, ngươi uống cháo, lúc trở về ngươi ăn trái cây, mấy ngày nay ngươi không tu luyện nữa sao?"
"Đây không phải đang đợi ngươi sao?" Trọng Huyền Thắng ăn trái cây, lầm bầm nói: "Nếu ta không nhìn chằm chằm, ngươi im im lại xuất ngoại thì làm sao?"
Cái tên này thật muốn ăn đòn!
Khương Vọng trở tay vẫy một cái, liền đóng cửa viện lại sau khi Thập Tứ rời đi.
"Khụ." Vẻ mặt Trọng Huyền Thắng nghiêm túc hơn: "Nói đi, có chuyện gì khiến ngươi khó xử như vậy?"
Khương Vọng đi tới cạnh ao, nhìn đường vân trên mai một con rùa nhỏ, mở miệng nói: "Trịnh Thương Minh đã nói với ta chuyện đô úy Bắc Nha."
"Ờ..." Trọng Huyền Thắng đưa tay nắm lấy một quả trái cây màu xanh, tùy ý cắn một cái, vừa ăn vừa nói: "Xem ra cái chết của Phùng Cố không đơn giản, sẽ liên lụy rất rộng..."
Hắn liếc nhìn Khương Vọng, hỏi: "Có phải Trịnh Thương Minh muốn nhờ ngươi chủ đạo vụ án này, sau đó cha hắn thuận thế thăng chức, để lại vị trí cho ngươi?"
Khương Vọng từ lâu đã quen với trí tuệ của tên mập này, chỉ gật đầu: "Đúng là như vậy."
Trọng Huyền Thắng lại cắn một miếng, cắn tới nước văng tung tóe: "Lâm Hữu Tà chắc là có yêu cầu gì đó, hơn nữa còn xung đột với Trịnh Thương Minh. Nếu không chuyện tốt mà, ngươi không cần khó xử như vậy..."
"Ngươi và Lâm Hữu Tà thì có gì khó xử chứ..." Hắn ăn trái cây, có chút hàm hồ không rõ nói: "A... Lâm Huống?"
Hắn kinh sợ nuốt xuống thịt quả, ngồi dậy nói: "Vụ án Lôi quý phi?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận