Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 291: Tỏa cảnh

Thương lộ của Tứ Hải thương minh đã được hoạch định rất rõ ràng, cho dù là nơi có hung thú quy mô lớn như Dương quốc, bọn họ cũng bảo đảm có con đường an toàn của mình, đương nhiên phần lớn là dựa vào quan đạo Dương quốc.
Vì để cho tổ chức thương hội khổng lồ như Tứ Hải thương minh nhập cảnh phát triển, Dương đình đã làm ra không ít nhượng bộ.
Thống lĩnh hộ vệ đầu trọc Trần Dũng chạy trốn khỏi Thanh Dương trấn, dẫn đội đi theo thương lộ của Tứ Hải thương minh, trực tiếp rời khỏi Nhật Chiếu quận, từ tòa thành biên giới Bách Xuyên thành của nước Tề tiến vào cảnh nội quốc gia này.
Bên trong Tứ Hải thương minh vẫn chưa hề chính thức công bố bệnh dịch hạch dị biến.
Đối với thương minh này mà nói, bọn họ phải trả giá thành ý cực lớn, mới có thể tiếp nhận "sinh ý" cứu trợ thiên tai cho Dương quốc. Bọn họ đã đầu tư lượng lớn nhân lực vật lực ở quốc gia này, đang tiến hành thu hoạch lợi nhuận, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không muốn cắt thịt chạy khỏi hiện trường.
Vì thế bọn họ thà để cho một đám người dưới tay mình "mạo hiểm".
Tiền chấp sự thông qua kênh riêng của mình biết được tin tức, sau đó nhanh chân chạy trốn trước tiên, cũng không có ý định thông tri cho những người khác.
Vị thống lĩnh hộ vệ Trần Dũng bị người cạo trọc đầu ở Thanh Dương trấn này coi như là thông qua quan hệ cá nhân nhận được tin tức. Gã ngược lại rất trượng nghĩa, trực tiếp mang cả một chi đội hộ vệ mình phụ trách trở về.
Đương nhiên nếu tin tức không đúng sự thật, vứt một nùi chuyện tại Thanh Dương trấn vực ở nơi đó mặc kệ, gã cũng cần phải chịu trách nhiệm.
Nhưng so với tính mạng của bản thân an toàn, những thứ kia có thể tính là cái thá gì.
Cái gọi là Bách Xuyên thành, tên đặt ra đương nhiên không phải bởi vì gần thành này có một trăm con sông, trên thực tế trong thành vực này chẳng hề có một con sông nào nổi danh.
Tên của tòa thành này được lấy từ ý "Biển chứa trăm sông". Về phần trăm sông kia thì mỗi người lại có một ý riêng.
Bách Xuyên thành thuộc Định Diêu quận, lúc trước Khương Vọng đến Dương quốc, cũng là qua Phượng Tiên, vượt Định Diêu, đi theo con đường này đến quận Nhật Chiếu của Dương quốc.
Chỉ là lúc đó hắn ra vào không trở ngại, thế nhưng hiện tại, Trần Dũng mang theo một đội ngũ hộ vệ của thương minh lại bị ngăn ở ngoài thành.
Nói chuẩn xác hơn là cách Bách Xuyên thành ít nhất ba dặm.
"Người đến dừng lại! Chúng ta được lệnh phong tỏa biên giới. Kẻ nào dám tới gần một bước, lập tức giết chết không luận tội!" Từ xa lập tức có tiếng quát lớn truyền đến.
Thanh âm đến từ một đội binh sĩ Tề quốc đội mũ giáp kín mít.
Mồ hôi lạnh lập tức toát ra trên đầu Trần Dũng.
Những thủ hạ ngày xưa của gã bởi vì danh tiếng của Tứ Hải thương minh mà luôn mắt cao kiêu ngạo, giờ phút này cũng đều im như hến. Mỗi người thành thành thật thật đứng vững, sợ một động tác không đúng sẽ dẫn đến những người kia hiểu lầm.
Đây là chiến binh chính quy của Tề quốc! Từ loại trình độ tinh nhuệ này mà xem, thậm chí còn... có thể là xuất phát từ trong Cửu tốt.
Trần Dũng thậm chí có thể nghe được thanh âm nỏ phá pháp kéo dây cung.
Nỏ phá pháp được áp dụng quy mô lớn trong quân đội, là hung khí chuyên ứng phó với tu sĩ siêu phàm, ở trên thị trường vốn không lưu thông, mua bán đều là trọng tội.
Một hàng nỏ phá pháp đồng loạt bắn ra, loại tu sĩ siêu phàm trình độ như gã vốn ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
"Quân gia! Quân gia!”
Trần Dũng không dám nhúc nhích, miệng hô: "Chúng ta đều là người Tề a! Là dân chúng lương thiện, xin ngàn vạn lần không được ngộ thương!”
"Người Tề?"
Gã nghe được có một thanh âm hỏi như vậy.
Sau đó một tướng lĩnh bộ dáng thủ lĩnh đi ra khỏi đội hình, thế nhưng đối phương vẫn giữ đủ khoảng cách với những người bọn họ.
“Các ngươi làm sao chứng minh được mình là người Tề?”
Cả Dương quốc vốn hâm mộ phong tục nước Tề, người mặc y phục nước Tề mà nói là đếm không xuể, cho nên chỉ từ lời nói, đã rất khó để phân biệt thật giả.
"Chúng ta là hộ vệ của Tứ Hải thương minh, trên người có lệnh bài, tướng quân ngài có thể tự mình nhìn xem! Tiểu nhân không dám nói dối!”
Vị tướng lĩnh kia nói: "Người không được đến gần, ném lệnh bài qua."
Trần Dũng không dám làm trái, nhất nhất làm theo.
Tướng lĩnh kia ở xa xa tiếp nhận lệnh bài, kiểm tra thật kỹ một hồi, sau đó hỏi: "Những người ở phía sau lưng ngươi đều là người Tề?”
"Trong Tứ Hải thương minh có danh sách của chúng ta, tướng quân ngài chỉ cần điều tra là biết, làm sao có thể giả được?" Trần Dũng tiếp tục đưa ra chứng cứ xác thực: "Xin ngài cho chút thuận tiện, thật sự đều là người Tề, trong lòng nhớ nhung gia thân. Thứ cho tại hạ mạo muội hỏi thăm một câu, vì sao hôm nay không thể trở về nước?”
"Biên giới đã bị phong tỏa, cho dù là người Tề cũng không thể lập tức về nước." Tướng lĩnh kia thuận miệng nói một câu, sau đó mở miệng hạ lệnh: "Dẫn mấy người của Tứ Hải thương minh này vào doanh trại tạm giam, đối xử giống như tiền lệ!"
Trần Dũng nơm nớp lo sợ, không biết "như tiền lệ" là trường hợp gì. Nhưng Tề quốc trị quân rất nghiêm, Cửu tốt nước Tề nổi danh thiên hạ. Nếu quân lệnh đã ban xuống, vậy không còn khả năng quay đầu.
Gã cũng quyết định không lên tiếng chen vào nữa.
Bị sĩ tốt Tề từ xa xa dẫn vào doanh trại, trong lòng Trần Dũng dần dần cũng có tính toán của riêng mình.
Từ những quân sĩ này cực kỳ nghiêm khắc giữ vững khoảng cách mà xem, nói không chừng bọn họ đã biết chuyện ôn độc dị biến ở Dương quốc, có lẽ phong tỏa biên cảnh cũng là do nguyên nhân này.
Nếu là như vậy, bọn họ tạm thời giam giữ những người từ Dương quốc trở về như đám người mình cũng là chuyện hợp lý.
Đơn giản vẫn là cách ly trong và ngoài.
Từ đó cũng có thể kết luận, trước mắt bọn họ rất an toàn, chỉ cần không bị nhiễm bệnh dịch hạch, không gây chuyện trong quân đội này.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Dũng trong lòng yên ổn hơn rất nhiều, cũng có lòng nói đùa cùng đám lão huynh đệ đang hoảng sợ bất an phía sau.
"Sợ cái gì? Có quân đội Đại Tề vô địch của chúng ta hộ tống, còn có lúc nào an toàn hơn hiện tại sao?”
Một tên hộ vệ tuổi còn trẻ khịt mũi một cái: "Cũng không biết bị giam giữ đến khi nào, rốt cuộc vì sao lại phải giam giữ chúng ta? Chẳng lẽ ngay cả về nước cũng không cho sao?”
“Chuyện không nên hỏi thì câm miệng!” Trần Dũng hung hăng quát lớn người nọ, sau khi giương mắt nhìn quân sĩ dẫn đường phía trước cũng không có biểu hiện gì, lúc này gã mới yên lòng an ủi những người khác: "Tứ Hải chính là thương hội lớn nhất Tề quốc, chuyện cơm áo gạo tiền của toàn bộ đất nước này làm sao có thể không cần chúng ta được? Chúng ta cũng không hề phạm phải tội lỗi gì, vậy cho nên sẽ không bị giam giữ quá lâu. Hơn nữa, nếu thật sự quá gấp gáp về nhà, đến lúc đó cùng lắm thì thả thêm chút máu, để cho Tiền chấp sự cứu chúng ta ra là được!”
Từ đầu đến cuối, đám quân sĩ dẫn đường cho bọn họ lại không nói một lời, cho dù Trần Dũng ám chỉ việc hối lộ nhưng cũng không nhận được phản ứng của đối phương, cho thấy quân kỷ tốt đến mức nào.
Điều này làm cho đám người Trần Dũng tự chủ hoặc là không tự giác tuân thủ quy củ, thành thành thật thật đi theo.
Chỗ dựa của Trần Dũng đã lập tức biến mất sau khi gã nhìn thấy Tiền chấp sự.
Đó là ngày thứ hai khi gã bị nhốt trong doanh trại.
Một quân sĩ tới đây, gọi gã ra gặp một mình.
Dọc theo đường đi gã cực kỳ thấp thỏm bất an, nói hươu nói vượn cố ý gợi mở chủ đề, thế nhưng đối phương lại như bỏ hẳn ngoài tai.
Hỏi nhiều hơn thì chính là ăn một cước. Cho nên không muốn cũng đành phải câm miệng.
Gã không chỉ một lần cho rằng chờ mình sẽ là loại chuyện vơ vét tài sản, vậy cho nên đã chuẩn bị tốt vung tiền mua yên ổn. Thậm chí cũng có chút tưởng tượng chuyện hành hình khủng bố của quân pháp. Người ở trong tình cảnh yếu thế mờ mịt, càng luống cuống lại càng dễ dàng tự mình dọa mình.
Nhưng cũng may đối phương chỉ bảo gã đi ra ngoài xác nhận một người.
Dường như cũng không tốt hơn chỗ nào, bởi vì người mà gã phải phân biệt lại chính là Tiền chấp sự...
Gã còn trông cậy Tiền chấp sự sẽ sớm cứu vớt mình ra! Kết quả người mà gã trông mong hiện tại bản thân khó bảo toàn, thậm chí giờ phút này còn muốn nhờ gã giúp đỡ.
Trần Dũng đi tới vị trí quân Tề thiết lập chướng ngại, từ xa xa đã thấy được Tiền chấp sự.
Đối phương hiện tại không biết đã bị ai gọt bỏ đi búi tóc, quỳ trên mặt đất xa xa, cả người suy sụp không thôi, hoàn toàn không có một chút khí độ nào.
Tiền chấp sự không phải đã khởi hành chạy về Tề quốc sớm trước một ngày sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao hiện tại mới tới được Bách Xuyên thành? Rõ ràng còn chậm hơn một ngày so với mình?
Thanh Dương trấn... Khương Vọng... Tứ Hải Thương Minh... Tiền chấp sự... Dương quốc... quân Tề...
Trần Dũng chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, mồ hôi lạnh thấm đẫm mái tóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận