Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 631: Nhất kiếm trảm phá sinh tử đồ, nhân gian thùy phối ngã hồi đầu?

Bên ngoài Phong Lâm Thành vực giống như quỷ vực, Hướng Tiền trầm mặc thật lâu.
Hắn rốt cuộc minh bạch, vì sao Khương Vọng lại dẫn hắn tới đây.
Đây là mở ra vết sẹo của mình, thổ lộ nỗi đau đớn tàn khốc cho hắn xem. Để hắn hiểu rằng, trên đời này hoàn cảnh tuyệt vọng không chỉ hắn có, không chỉ hắn trải qua.
Hắn từng ngưng mắt nhìn vực sâu, có người lại đang trong vực sâu.
Khi hắn dừng bước vào lúc ấy, thời gian bản thân trầm luân.
Mà có người, vẫn lựa chọn bước về phía trước.
Trong một đoạn thời gian rất dài, sư phụ là thần của hắn, là tín ngưỡng của hắn, cũng là chỗ dựa của hắn.
Khi trận chiến ấy vội vàng kết thúc, thi kiếm thiên hạ, sư phụ Động Chân vô địch, chết ở trước mặt hắn.
Thần linh của hắn ngã xuống, bầu trời của hắn sụp đổ.
Hắn cũng từ thiếu niên kiếm tu hăng hái, từ đó ngã không gượng dậy nổi, chán chường cho tới bây giờ.
Trăn trở qua nhiều nơi, trải qua một số người và việc, hắn không thể bị cảm động, cũng không thể được thấu hiểu. Hắn thủy chung ủ rũ mà đối diện tất cả, không ôm bất luận chờ mong gì đối với thế giới này, sống cuộc sống được ngày nào hay ngày ấy.
"Nhân sinh không có ý nghĩa.", "Cố gắng thế nào cũng vô dụng."
Những lời này là đầu môi chót lưỡi của hắn. Là câu nói mớ, cũng là ma chướng của hắn. Gặp được Khương Vọng là một việc ngẫu nhiên. Lúc đầu hắn chỉ là lười di chuyển mới lựa chọn ở lại khu mỏ.
Hắn thừa nhận, trận chiến bảo vệ Thanh Dương trấn đã dấy lên ngọn lửa kích động đã lâu không thấy. Hắn thừa nhận, cái chết của Hồ Xuyên Tử khiến hắn nhìn thấy cái gì gọi là cố gắng phí công nhưng cam nguyện. Hắn thừa nhận, tiểu nam hài muốn ăn trứng gà đó khiến hắn đột nhiên nguyện ý gánh chịu một chút trách nhiệm.
Hắn thừa nhận Khương Vọng là một người tu hành vô cùng cố gắng, là một thiếu niên vô cùng ưu tú.
Nhưng những điều đó cũng chỉ có thể dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Hắn vẫn cảm thấy Khương Vọng sở dĩ có thể cố gắng như vậy chỉ là bởi vì không nhận thức được ranh giới của nhân sinh ở nơi nào. Cố gắng là một việc không hề có ý nghĩa. Sở dĩ Khương Vọng có thể chấp nhất như vậy, chỉ là bởi vì còn chưa thấy qua tuyệt vọng chân chính.
Hắn hâm mộ cái loại lòng dạ thiếu niên này, nhưng cũng chỉ là hâm mộ mà thôi.
Nhưng mà...
Một vùng địa vực nửa rơi vào u minh trước mắt, đang rõ ràng nói cho hắn rằng trên thế giới này người gặp phải tuyệt vọng không chỉ một mình Hướng Tiền ngươi.
Nơi này là gia hương của Khương Vọng, nơi hắn sinh ra và lớn lên.
Có thể nói tất cả nhân sinh trước đó của Khương Vọng đều mai táng ở chỗ này. Mà hắn gánh vác tất cả nặng nề như vậy mà vẫn sống thẳng lưng, kiên định bước đi.
Nói lên cái từ 'tuyệt vọng' này. Khương Vọng muốn đối mặt chính là một quốc gia đang quật khởi. Là một thế lực khổng lồ có hai đại Thần lâm cường giả, còn có một vị Động Chân quốc chủ.
Mà thời gian đó Khương Vọng mới chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, thọ nguyên thua thiệt, cảnh chỉ Chu Thiên, không có danh sư, không có truyền thừa...
Dù là người nào cũng thấy đâu hy vọng?
Nhưng Khương Vọng chưa bao giờ bỏ cuộc, lẻ loi một mình đi xa vạn lý, xa xứ lang bạt. Một người một kiếm, một đường bôn ba đến nay.
Hướng Tiền hắn thì sao?
Hắn có trong tay tuyệt đỉnh kiếm thuật của thời đại phi kiếm, hắn sở hữu phi kiếm độc nhất vô nhị, trước khi chết sư phụ còn đem sở học suốt đời đưa vào thức hải của hắn.
Trong cuộc sống thi kiếm thiên hạ đó, sư phụ mang theo hắn kiến thức thiên sơn vạn thủy, kiến thức vô số loại kỳ công dị pháp. Bồi dưỡng tầm mắt của hắn, nâng cao cách cục của hắn, có thể nói là tận hết sức lực mà bồi dưỡng.
So sánh với Khương Vọng, hắn có được nhiều như vậy, hắn rõ ràng có nhiều khả năng hơn...
Nhưng hắn lại lựa chọn bỏ cuộc!
Khi đứng trước nhân gian quỷ vực này, bên tai giống như nghe được thanh âm của sư phụ, thanh âm mà hắn không dám hồi ức, lại lần lượt xuất hiện trong mộng.
"Duy Ngã Kiếm Đạo, chỉ tiến không lùi. Thiên thượng địa hạ, chỉ ta vô địch! Hướng Tiền, nhớ kỹ tên của ngươi!"
Khi đó hắn trả lời thế nào, sau đó lại quên đi thế nào chứ?
"Hắc hắc, nhất kiếm trảm phá sinh tử đồ, nhân gian ai cùng ta hồi đầu? Sư phụ xem đi, không tới trăm năm, ta sẽ đứng trên đỉnh cao nhất!"
Tới cùng là nam nhân như thần ma kia quá cường đại, hay là lý tưởng của hắn vốn là si tâm vọng tưởng, kiếm tâm của hắn, vốn là yếu đuối!
Bất tri bất giác, Hướng Tiền đã rơi lệ đầy mặt!
Khi thủ vệ Thanh dương trấn, hắn là muốn đứng lên. Khi Hồ Xuyên Tử chết, hắn nguyện ý bộc lộ phong mang. Khi tiểu nam hài kia nói muốn ăn trứng gà, phi kiếm của hắn từng đang kêu vang!
Thế nhưng bởi vì sao, khiến hắn cất bước rồi dừng lại, bước tới lại do dự?
Không hề có dấu hiệu, hắn xoay người lại, đột nhiên khom lưng thật sâu với Khương Vọng: "Khương Vọng, ta muốn cảm ơn ngươi. Đồng thời lấy chân thành cùng ti tiện cảm ơn ngươi. Ngươi làm cho ta nhận rõ bản thân ta. Ngươi để ta thấy được, cho tới nay ta đang trốn tránh lùi bước thế nào. Ngươi đứng ở trước mặt ta, linh hồn ta tự ti mặc cảm. Ngươi như một tấm gương, chiếu rọi sự yếu đuối của ta."
Khương Vọng không né tránh, chỉ nhìn hắn nói: "Cho nên ngươi đã suy nghĩ kĩ càng tương lai của mình rồi sao?"
Hướng Tiền đứng thẳng dậy, lại nằm xuống, như một cái cây bị chặt ngã, nằm thẳng trước Sinh linh bia: "Để cho ta ngủ một giấc ở chỗ này, sau khi tỉnh lại có thể có được đáp án."
Khương Vọng không hỏi vì sao, hắn biết Hướng Tiền trầm luân lâu như vậy cần phải có một khoảng thời gian đủ riêng tư để tự thức tỉnh, sắp xếp lại quá khứ, sau đó một lần nữa xuất phát.
Hắn chỉ gật đầu rồi xoay người.
Nơi này là cố vực Phong Lâm Thành, cũng được mọi người gọi là "Phong Lâm quỷ vực", bình thường không có người qua đây, Hướng Tiền ngủ ở chỗ này sẽ không dễ dàng bị quấy nhiễu.
Mà vừa lúc hắn cũng có một nơi muốn đi.
Hai thành vực gần "Phong Lâm quỷ vực" nhất, một là Tam Sơn, một là Vọng Giang. Một cái phía đông nam Phong Lâm Thành, một thì phía tây nam.
Khương Vọng đều đã đi qua Tam Sơn thành cùng Vọng Giang thành, ở Tam Sơn thành có một số bằng hữu, tại Vọng Giang thành có một số địch nhân.
Nhưng bất kể là bằng hữu hay là địch nhân, có lẽ sẽ không biết hắn còn sống.
Bất kể hắn tại Tề quốc phong quang bao nhiêu, ở đây dù sao cũng là địa vực phía Tây, đa phần mọi người chỉ quan tâm tới những tuyệt đỉnh cường giả nổi tiếng thiên hạ, mà rất ít quan tâm tới những thiên tài giới hạn ở một khu vực nào đó.
Dù sao thiên tài, không phải ai cũng có thể trưởng thành được.
Đi khỏi tấm sinh linh bia khắc đầy đen tối cùng với Hướng Tiền đã ngủ say, Khương Vọng một mình đi về hướng tây nam.
Hắn không lựa chọn đi Tam Sơn thành thăm bạn cũ, nhưng nguyên nhân đi Vọng Giang thành cũng không phải vì địch nhân.
Nội phủ của hắn từ lâu đã thành, nhưng chưa khắc ấn thuấn phát đạo thuật. Bát Âm Diễm Tước cùng Bạo Minh Diễm Tước là chính hắn sáng tạo, không cần chiếm dụng vị trí này cũng có thể đủ kịp thời dùng cho chiến đấu. Mà trung phẩm đạo thuật Giáp đẳng ứng với tu vi Nội Phủ cảnh cũng không dễ dàng có được.
Dự định của Khương Vọng là dùng đạo thuật có tiềm lực, bỏ nhiều công sức tại Diễn Đạo đài tiến hành thôi diễn.
Mà ở Vọng Giang thành có một môn đạo thuật hắn cực kỳ có ấn tượng, tên là Hủ Mộc quyết.
Lúc trước trong trận chiến tam thành luận đạo, một thanh niên tên Phó Bão Tùng của đạo viện Vọng Giang thành, dựa vào thuật này quyết đấu cùng Lâm Chính Nhân.
Môn đạo thuật này chỉ có Ất đẳng thượng phẩm, nhưng ở trong chiến đấu đã phá Thanh Mãng Giảo Giáp đẳng hạ phẩm của Lâm Chính Nhân, không thể nghi ngờ có tiềm lực rất lớn.
Kỳ thật khi đó Khương Vọng đã có hứng thú với môn đạo thuật này, sau đó còn hỏi qua giáo viên đạo viện, lúc nào có thể học môn Hủ Mộc quyết này, nhưng được cho biết, môn đạo thuật này là độc môn bí thuật của viện trưởng đạo viện Vọng Giang thành, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng hiện tại, Khương Vọng đã không phải là người trong đạo viện.
Hắn không cần tuân theo quy tắc đạo viện, với Trang đình cũng chỉ có hận. Cho nên hắn nghĩ tới đó yêu cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận