Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1174: Lang hài - đứa con của Sói

Na Lương thuộc Vương Trướng kỵ binh, cũng là một thiên kiêu được xưng tụng là truyền kỳ.
Mục đế đã từng trìu mến gọi gã là "Lang hài".
Trên thảo nguyên, lang, ưng, mã đều có thần tính.
Vậy nên sức nặng của cái tên "Lang hài" này không cần nghĩ cũng biết ở mức độ nào.
Đương nhiên, sự thân thiết mà Mục đế thể hiện qua danh xưng này mới khiến người ta quan tâm hơn cả.
Thực ra cuộc chiến giữa Na Lương và Trọng Huyền Tuân Tề quốc đã tiến hành được một lát.
Nhìn tình hình trên võ đài có thể thấy Na Lương đang chiếm ưu thế, gần như là đang đuổi đánh Trọng Huyền Tuân.
Có điều, cả hai bên giao chiến đều hiểu rõ, hiện tại chỉ là đang làm nóng người mà thôi, hai bên thi nhau công phạt tới lui.
Nói rõ ra là đang thăm dò đối phương.
Trong lúc đang nhanh chóng xông đến, Na Lương đột nhiên nghiêng đầu, đối mặt với Trọng Huyền Tuân - người đang chưởng khống lực hút, lực đẩy.
Dù chân gã đang đạp giữa không trung, nhưng vẫn phát ra âm thanh trầm đục như đạp trên mặt đất.
Thân hình cũng di chuyển theo, móng vuốt bằng sắt màu đen trên bàn tay phải xé toạc không khí ra.
Một trảo này khác với trước đây.
Trên thiết trảo đen nhánh liên tục lóe sáng, như ánh sao sáng trong màn đêm.
Một đồ án đầu sói mờ ảo được hình thành.
Bốn tòa tinh quang thánh lâu sừng sững trên tinh khung xa xôi cũng cộng hưởng với đồ án đầu sói này.
Tinh lực chia thành từng sợi, quấn quanh trên thiết trảo.
Thiết trảo bỗng nhiên tăng tốc.
Gần như lúc tinh quang sáng lên, đồ án đầu sói vừa hiển hiện, đầu ngón tay gã đã lướt qua chóp mũi Trọng Huyền Tuân.
Sở dĩ chỉ lướt qua chóp mũi, là vì trong lúc đang di động cấp tốc, Trọng Huyền Tuân đã kịp thời cảm nhận được nguy hiểm và dùng lực đẩy lùi thân mình về phía sau vài tấc.
Nhưng Na Lương lại quay người tung thêm một trảo, lần nữa áp sát tới.
Trọng Huyền Tuân thuận theo trọng lực, lại lần nữa tránh đi.
Na Lương dẫn động sức mạnh tinh lâu, lực sát thương và tốc độ tăng lên mạnh mẽ.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, chân gã giẫm trên hư không lại phát ra từng tiếng nổ bạo như trên đất bằng.
Đây là thần thông, [Ngự khí].
Đó là "khí", thứ ở khắp mọi nơi, không chỗ nào thiếu.
Thứ mà cần dùng là có thể lấy sử dụng.
Dựa vào việc điều khiển "khí", Na Lương liên tục nhảy lên không trung, đổi hướng tùy ý và tấn công Trọng Huyền Tuân từ nhiều góc độ không thể tưởng tượng được.
Trong lúc nhất thời, ánh sáng lạnh lẽo bao trùm toàn võ đài.
Trong nháy mắt trận chiến đạt tới cao trào.
Tu sĩ siêu phàm chỉ cần có thể mở Thiên Địa Môn là có thể dùng nhục thân phi hành.
Nhưng để có thể di chuyển qua lại trên không trung thì phải dựa vào sức mạnh của chính bản thân. Đó là sức mạnh bắt nguồn từ khí huyết trong cơ thể, cũng chính là sự thôi động sức mạnh Đạo nguyên trong Thông Thiên Cung.
Chiến đấu trên không trung, có thể di chuyển trái phải tùy ý, đối với nhiều tu sĩ, chỉ cần họ khổ luyện lâu năm là có thể làm được.
Cũng giống như người bình thường không có năng lực siêu phàm, khi trưởng thành cũng có thể thoải mái chạy trên mặt đất.
Nhưng cho dù các tu sĩ siêu phàm, muốn "tự do" di chuyển trên không trung với tốc độ khủng khiếp, hoàn toàn trái ngược với vận động trực giác như Na Lương, thì dưới tình huống không sử dụng thủ đoạn đặc biệt là gần như không thể.
Đại đa số tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh, nếu chỉ dựa vào sức mạnh đạo nguyên của bản thân thì không đủ để phát huy động lực mạnh mẽ như vậy. Thậm chí, nhục thân cũng không thể chịu được sức xé rách dữ dội từ trong ra ngoài.
Nhưng điều thú vị ở đây là, đối thủ của Na Lương lúc này lại chính là một thiên kiêu có thủ đoạn đặc biệt như vậy.
Dùng thần thông Trọng Huyền phối hợp với bí thuật Trọng Huyền, thay đổi và qua lại hàng ngàn hàng vạn lần chỉ trong một khoảnh khắc, trong trận công kích như mưa giông gió bão này, Trọng Huyền Tuân đã miễn cưỡng thi triển vô số phản ứng tinh diệu như vậy.
Tinh Duyên Thiên Lang trảo quét qua không khí tạo nên những luồng sáng lạnh lẽo. Na Lương hơi khom người, dưới chân phát ra từng tiếng vang trầm đục, như con sói cô độc trong vùng hoang dã chuẩn bị nhảy vọt để săn mồi.
Mà Trọng Huyền Tuân với bạch y tung bay, điều khiển lực lượng Trọng Huyền nhẹ nhàng như múa.
Còn có Thiên Luân rực rỡ chói mắt quay xung quanh thân y, thỉnh thoảng va chạm với Tinh Duyên Thiên Lang trảo. Hai bóng người trên không trung giao chiến với tốc độ cực nhanh, lúc trái lúc phải lúc cao lúc thấp, quả thật khiến người ta hoa cả mắt.
Loại thi đấu với tốc độ đỉnh cao này quả thực khiến cho người xem không nhịn được mà say mê.
Hoàng Xá Lợi ngồi trên khán đài không kìm nén được thốt lên đầy kinh ngạc: "Thật anh tuấn, thật đẹp!"
Đô đốc kỵ binh Hạ Hầu Liệt ngồi bên cạnh im lặng nhìn nàng một cái.
Ý tứ trong đôi mắt vô cùng rõ ràng, ngươi đang nhìn cái gì vậy?
Ngươi đang cổ vũ cho ai? Ngươi là người nước nào?
Hoàng Xá Lợi phản ứng lại, vội vàng nhìn sang Trung Sơn Vị Tôn và Phạm Vô Thuật, biểu hiện mình chỉ thỉnh thoảng bị choáng váng một chút mà thôi. Nàng còn giả vờ trầm trồ khen ngợi:
"Chà, chiêu này của Vị Tôn ca thật đẹp quá đi!"
Ngay khi Hạ Hầu Liệt thu hồi tầm mắt, nàng vội vàng nhìn lại trận chiến của thiên kiêu hai nước Tề Mục.
Cái tên gia hỏa ngày nào cũng giả vờ phong độ đoan chính có gì hay ho để nhìn cơ chứ! Từ Kế Chiêu Nam đến Trọng Huyền Tuân ...
Quả là mỹ nam tử thì nên mặc đồ trắng. Bạch y phiêu dật quả thực là soái mà!
Thiên kiêu Tề quốc thật sự không tồi!
Vì để có thể thoải mái thưởng thức Trọng Huyền Tuân, đến cả trận quyết đấu giữa Đấu Chiêu và Cam Trường An nàng cũng không xem, chỉ là một tên Trung Sơn Vị Tôn, làm sao có thể đả động đến tâm thần của lão nương chứ?
Hạ Hầu Liệt hết cách với nàng ta, chỉ cần cô nương này không ngang nhiên cổ vũ, ủng hộ thiên kiêu các quốc gia khác thì lão sẽ coi như không nhìn thấy.
Hoàng Xá Lợi vừa rời tầm mắt thì cục diện trên võ đài đã có sự thay đổi lớn.
Hàn quang qua lại như con thoi cùng với ánh sáng của Thiên Luân rải rác khắp trên bầu trời.
Trong khi cấp tốc tấn công, Na Lương đạp một chân lên không trung, treo ngược người lại, sử dụng thiết trảo mãnh liệt tấn công trực diện vào mặt Trọng Huyền Tuân. Mà Trọng Huyền Tuân cực kỳ tiêu sái khoát tay, xòe năm ngón tay ra, để ngang trước mặt, Thiên Luân chớp nhoáng trong lòng bàn tay y vừa vặn va chạm với thiết trảo.
Choang!
Tiếng kim thiết va vào nhau phát ra âm thanh vang dội.
Na Lương trực tiếp nhấc gối, không khí trước đầu gối của y ngay lập tức ngưng tụ thành hình dạng một chiếc chùy nhọn trong suốt khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chùy nhọn cưỡi không khí bay đi, dán theo đầu gối tấn công.
Ngay vào lúc này, toàn bộ cơ thể Trọng Huyền Tuân, bắt đầu từ đầu trở xuống bị một sức hút mạnh mẽ kéo lên.
Mặt và cánh tay đang ngăn trước mặt y vẫn giữ nguyên tư thế cũ, Thiên Luân vẫn còn đang ngăn trở Tinh Duyên Thiên Lang trảo của Na Lương, nhưng từ cổ trở xuống lại xoay trái xoay phải hoàn toàn ngược với lẽ thường.
Cả người y tạo thành một góc nghiêng như có một bàn tay vô hình nắm lấy chân và nhấc y lên không trung.
Điều này vừa vặn có thể giúp y tránh khỏi chiêu tấn công hỗn hợp và đầy phức tạp từ thần thông Ngự Khí và chiêu lên gối của Na Lương.
Mà trong khi lực hút vẫn còn tiếp tục, Trọng Huyền Tuân sử dụng sức mạnh Trọng Huyền khống chế cơ thể, trực tiếp hoàn thành việc lật thân ngược lên.
Y vươn tay khẽ chống lên trên Thiên Luân, cả người bay trên không trung, tinh quang vây quanh thân thể y, dưới sự gia trì của lực lượng Trọng Huyền, y dẫm một cước xuống Thiên Luân, phát ra một tiếng vang kinh khủng.
Có điều, ngay trước lúc đó, khi Na Lương lên gối thất bại, bắp chân gã đã bắn ra, giẫm lên trên không khí như trên vật chất, phát ra âm thanh trầm muộn, cả người liên tục lùi lại phía sau.
Khi Trọng Huyền Tuân đạp lên Thiên Luân thì Na Lương đã rút thiết trảo lại và thối lui ra sau.
Thiên Luân giáng xuống, lơ lửng trên không trung!
Quá trình chuyển đổi phòng thủ và tấn công tuyệt vời này không chỉ diễn ra vào lúc này mà đang diễn ra mọi lúc. Điểm khác biệt duy nhất so với lần trước là lần này sau khi Na Lương rút lui, gã lại không dồn sức cho đợt tấn công tiếp theo.
Thay vào đó, gã nhảy ra xa và giữ khoảng cách với Trọng Huyền Tuân.
Có lẽ gã đã nhận ra được tấn công kiểu này không thể hạ gục đối thủ được.
Nên giờ khắc này, trong lúc bay ngược ra sau, ánh mắt gã lại lần nữa va chạm với Trọng Huyền Tuân đang hạ xuống.
Ánh mắt của gã như sói, phát ra ánh sáng màu xanh lục, khiến cho người ta phải kinh hãi!
Trước đây, Khương Vọng đã từng nhìn thấy con ngươi màu xanh lục như vậy, hơn nữa ấn tượng của hắn về đôi mắt ấy còn rất sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận