Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2681: Chương chân nhân (1)

Xe mây cờ bảy màu phi hành trên không trung, Thanh Tiểu Tam Lăng Tiêu Các làm đầu mục, ngồi trên xe, nhanh như điện chớp bay trở về nước.
Diệp đại chân nhân không có hứng thú, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Thiếu các chủ Diệp Thanh Vũ, tay chống cằm, nhìn phong cảnh ngoài xe nhưng rõ ràng không tập trung.
Nàng ngạc nhiên hỏi:
"Con nghe nói trong lòng cha có một người, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng cũng nhấc lên sóng lớn trong lòng cha. Dù nàng chỉ một chút xíu không vui, cha vẫn thấy rõ ràng. Cha, có phải vậy không?"
Diệp chân nhân nhìn nữ nhi của mình, không lên tiếng, chỉ thở dài.
Sông dài sóng sau đè sóng trước, Diệp Lăng Tiêu y còn cần cố gắng nhiều ...
Diệp Thanh Vũ lại hỏi:
"Cha chú ý tới suy nghĩ của mẹ như vậy sao?"
Lòng Diệp Lăng Tiêu bỗng nhiên mềm xuống, chậm rãi nói:
"Đương nhiên. Hỉ nộ bi hoan của nàng, chính là nhân sinh vô thường của ta."
Diệp Thanh Vũ ngẩn ngơ:
"Cha, ngài thực biết lấy lòng nữ nhi, mẹ chắc chắn rất thích nghe."
"Sai rồi, mẹ con là người thanh tỉnh, không thích nghe những thứ này."
Diệp Lăng Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu:
"Nhưng nàng yêu ta."
Diệp Thanh Vũ vẫn nhìn biển mây, từng mảng lớn đám mây giống như kẹo đường cố định trên không, chỉ có cờ xe mây đang di động. Chiến xa bay nhanh, lưu mọi thứ lại phía sau.
"Kể con nghe một chút về mẹ đi! Con rất ít khi nghe cha nói."
Nàng a một tiếng, nói.
Diệp Lăng Tiêu cũng nhìn biển mây, há miệng, cuối cùng vẫn nói:
"Vẫn chưa tới lúc, sau này sẽ nói."
Diệp Thanh Vũ không phải là người hay nhõng nhẽo, hay nói đúng hơn là nàng đã nhõng nhẽo đủ rồi từ khi còn bé. Diệp Lăng Tiêu luôn luôn chiều chuộng nàng, nhưng riêng chuyện này, y lại luôn im lặng, không hé răng nửa lời.
"Vậy cha nói về Khương Vọng đi, ngài không thể cự tuyệt nữ nhi bảo bối của ngài lần thứ hai đấy."
Diệp Lăng Tiêu thở dài nhìn nữ nhi bảo bối:
"Nữ nhi ngoan, bây giờ con có rất nhiều áp lực đúng không?"
Diệp Thanh Vũ trầm mặc. Lúc trước thiếu niên tóc trắng kia xoay người xuống núi, đảo mắt đã là sử sách, nàng chưa từng ý thức được, hoặc là cố ý xem nhẹ. Nhưng thật sự có rất nhiều áp lực.
Khương Vọng người này, gánh vác quá nhiều, rất vất vả mới tới hôm nay, bây giờ mới báo thù rửa hận, được tự do. Nàng không muốn để mình biến thành người kìm bước chân của hắn.
Có lẽ nàng không phải, Khương Vọng cũng không cảm thấy vậy. Nhưng tu sĩ Ngoại Lâu đi bên cạnh Chân Nhân, sẽ trở thành chỗ để địch nhân đột phá, nên cần phải phân tâm chiếu cố người.
Nàng là Diệp Thanh Vũ, con gái của Diệp Lăng Tiêu, thiếu các chủ Lăng Tiêu Các.
Mặc dù không trải qua nguy hiểm, không chân chính chém giết sinh tử, thậm chí chưa từng giết người. Nàng sẽ thanh tĩnh, sống không gió không mưa. Nhưng làm sao có thể chỉ được nâng ở lòng bàn tay, lúc nào cũng sợ ngã nát?
Chí ít cũng phải có lực lượng bảo vệ mình.
"Con không có áp lực."
Nàng nói.
Nàng cười ôn nhu:
"Có cha, sao con phải chịu áp lực?"
Diệp Lăng Tiêu nhìn nàng, ánh mắt đau lòng:
"Vân Triện chân chính huyền bí con chưa hoàn toàn hiểu rõ. Tiếp theo ta sẽ tiến hành đặc huấn con. Con gái ngoan, có sợ vất vả không?"
Diệp Thanh Vũ không trả lời, chỉ nhấp môi.
Lập tức đứng dậy, chuyển đến Khương An An bên cạnh, vuốt đầu nhỏ, đấu chí tràn đầy:
"Khương An An, chúng ta phải cố gắng!"
Trong cờ xe mây rất rộng.
Khương An An ngồi xếp bằng, Xuẩn Hôi vây quanh, ngươi một khối ta một khối chia bánh kẹo ăn, ngẩng đầu lên:
"A?"
Tại Nguyệt Dũng Tuyền gặp bão tuyết, khiến Khương Vọng lo lắng tình thế thảo nguyên. Bản thân bão tuyết không đáng lo, nhưng đại biểu dị thường đáng sợ.
Như Mục quốc là quốc gia bá chủ, cực quyền cực lực, cần trấn áp nhân tố không ổn định, sao giữ kín như bưng?
Việc nhiều người tự ý hành động như vậy khiến người ta phải suy nghĩ.
Trên thảo nguyên này... đã xảy ra chuyện gì?
Giờ đây, lửa cháy dầu sôi, mọi điều tốt đẹp đều đổ dồn về Đại Mục đế quốc. Tuy phồn hoa là thế, nhưng thời kỳ nở rộ nào rồi cũng phải tàn úa?
Phía dưới thổ nhưỡng trăm hoa, còn có màu mỡ?
"Vạn giáo hợp lưu" chư phương thế lực vào thảo nguyên, là kế sách mạnh mẽ vốn có của Mục quốc, nhưng cũng có tai họa ngầm. Mục đình có thể nắm được?
Khương Vọng không trực tiếp tìm Thương Vũ Tuần Thú Nha hoặc Mẫn Hợp Miếu, không ngu xuẩn đi tra đầu nguồn. Đối với thảo nguyên, hắn là người ngoài.
Thương Vũ Tuần Thú Nha có nguyên nhân, không cần phải nói với hắn.
Cho nên hắn âm thầm nói với Tiểu Ngũ, để phò mã Đại Mục chú ý. Cần tra rõ, hoặc có chuyện ẩn gì không thể truyền ra ngoài, hoàng nữ Hách Liên Vân Vân sẽ tự có chủ ý.
Sau hôn lễ long trọng, tân khách ai đi đường nấy.
Khương Vọng tiễn biệt thân bằng hảo hữu, tạm biệt vợ chồng mới cưới, mang theo Chử Yêu trở về Tinh Nguyệt Nguyên.
Mẫu thân Chử Yêu tại Lâm Truy, có công việc, có cuộc sống của mình. Quả phụ của bạn cũ, không tốt để mang theo nuôi. Huống hồ tính tình Trương Thúy Hoa mạnh mẽ, muốn tự làm tự ăn, không muốn rảnh rỗi.
Chém giết Trang Cao Tiện xong, rửa sạch hận cũ, Khương Vọng không đem Chử Yêu theo bên người liền, cũng nghĩ Chử Yêu còn nhỏ, cần theo mẹ. Lâm Truy không thiếu, Chử Yêu cũng có thể tu hành tốt.
Nhưng Chử Yêu muốn ở cùng sư phụ. Trương Thúy Hoa lần này gởi thư chúc mừng hôn lễ của nghĩa đệ Khương Vọng, cũng lấy mấy năm tích súc, chuẩn bị lễ vật phong phú tặng.
Khương Vọng sợ nàng suy nghĩ nhiều, đem Chử Yêu theo, để bọn Trọng Huyền Thắng trở về.
Tinh Nguyệt Nguyên chưa từng có thế lực cường đại, không phải nơi này đất đai không tốt, mà là Tề - Cảnh không cho phép.
Nó từ trước đến nay là nơi để Tề - Cảnh giảm xóc, cũng từng là chiến trường giữa Tượng quốc và Húc quốc.
Hiện tại Bạch Ngọc Kinh chính là ngoại lệ.
Bây giờ quán rượu Bạch Ngọc Kinh, Lâm Tiện đi, Chúc Duy Ngã đến.
Thánh tăng Tịnh Lễ đi, Khương chân nhân trở về.
Tinh Nguyệt Nguyên không có cường giả, có thể được xưng là Phượng Hoàng đứng giữa bầy gà, thu hút sự chú ý của người khác.
Lầu mười hai.
Chử Yêu đàng hoàng đứng bên cạnh, Khương Vọng vừa đọc "Mục Lược" trong " Sử Đao Tạc Hải ", vừa thuận miệng hỏi Liên Ngọc Thiền trước mặt:
"Ngươi suốt ngày ở tại quán rượu, cha ngươi không cần ngươi nữa à?"
Liên Ngọc Thiền u oán nhìn hắn:
"Ngươi đã nói ta được ở lại cho đến khi Thần Lâm mà ..."
"Ta không có ý đuổi ngươi."
Khương Vọng đầu hàng:
"Ngươi làm việc của ngươi đi, ta quan tâm như một nhân viên thôi."
"Vậy cảm ơn ông chủ quan tâm!"
Lò nước đã sôi, Liên Ngọc Thiền nhấc bình trà nhỏ, nắm lấy chút lá trà ngon Tượng quốc bỏ vào, rót trà cho Khương Vọng. Lại quay đầu nhìn Chử Yêu:
"Thiếu đông gia, ngươi muốn uống gì? Trà? Rượu? Bản điếm có rượu ngon, thích hợp tiểu hài tử uống."
Chử Yêu muốn lễ phép đáp lại, nhưng không dám mở miệng, trừng đến sắc mặt đỏ bừng.
Nó đứng trụ không đơn giản, là trụ luyện thể của Trọng Huyền gia, thích hợp nhất đặt nền móng. Nhưng cần điều động tất cả khí lực, không thì bị "Sơn" đè sập.
"Được rồi, biết ngươi cố gắng, không cần đáp ta."
Liên Ngọc Thiền nở nụ cười xinh đẹp, đặt bình trà xuống rồi bước ra cửa.
Chử Yêu đứng như cọc gỗ, không nhúc nhích, nhưng ánh mắt thì liếc loạn, hết nhìn sư phụ rồi lại nhìn theo bóng lưng Liên Ngọc Thiền.
Khương Vọng tiện tay ném một viên đan luyện thể qua, Chử Yêu nhanh nhẹn há miệng tiếp lấy. Viên đan thoáng chạm môi thì bị nuốt vào bụng. Đây là sự ăn ý đặc biệt giữa sư đồ.
Khương Vọng nhấc tay ra hiệu cho Chử Yêu thả lỏng gân cốt:
"Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Chử Yêu không dám lừa sư phụ, đàng hoàng đáp:
"Con đang suy nghĩ đây là sư nương thứ mấy?"
"Đứng vững!"
Khương Vọng trừng mắt:
"Không che đậy miệng, đứng thêm một canh giờ nữa đi!"
Chử Yêu nhe răng trợn mắt, tiếp tục đứng trụ.
Không mở miệng là không biết lễ phép, nói dối là khi sư diệt tổ, nói thật thì bảo là không che đậy miệng.
Sư phụ ơi sư phụ, chẳng lẽ một đời ta sẽ gặp ba khó như thế?
Khương Vọng lật cuốn "Mục Lược" trên bàn sách, thuận miệng phân phó:
"Đứng xong cọc, tự mình đọc sách. Sau đó vi sư sẽ kiểm tra."
Bước chân vừa chuyển, thân hình đã biến mất.
Nên đến kiểu gì cũng sẽ tới.
Lầu mười hai Bạch Ngọc Kinh cao hơn cả Thiên Phong Cốc. Khương Vọng bước ra từ lầu cao, thân hình đã cao hơn mây trắng, phàm nhân không thể với tới.
Nơi hắn đứng, gió trời dừng, ngũ hành định, nguyên khí quy phục.
Thế gian ồn ào trở về tĩnh mịch, chỉ có tiếng hắn vọng lại:
"Có bằng hữu từ phương xa tới, làm gì lén lén lút lút?"
Một tấm tranh cuộn hiện ra, treo rủ xuống trải rộng ra, trên tấm tranh là một mảnh trống không, trong đó vang lên âm thanh tang thương:
"Cái gì mà lén lén lút lút! Ta vừa mới đến!"
Đối phương quả thật vừa tới, cũng không che lấp dấu vết, để hắn phát hiện ngay tức khắc.
Khương chân nhân muốn tìm lỗi, há lại quản những thứ kia?
Hắn chắp tay sau lưng, phong phạm tông sư một phái. Tầm mắt tùy ý quét qua, rơi vào trên bức tranh, phút chốc có một chút tia lửa, xuyên thủng bức họa, lan ra trung tâm tấm vải:
"Yêu nghiệt phương nào! Lại dám ở trước mặt Chân nhân giả thần giả quỷ!"
Một bàn tay quanh quẩn ánh sáng xanh thò ra, nắm chặt Tam muội hỏa chủng. Tiếp theo là một nam tử trung niên khoác đạo bào, cao gầy, từ trong tấm vải đi ra, vừa nắm tắt hỏa chủng, vừa nhìn Khương Vọng:
"Họ Khương, cố ý gây chuyện đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận