Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2167: Trường Tương Tư không muốn đối mặt với kẻ yếu

Sau khi tạm biệt Nguyễn Tù, một mình bay xuống Vấn Kiếm Hạp, nắm đồng Đao tệ này trong tay, Khương Vọng mới đột nhiên nhớ tới, rất lâu trước kia, Dư Bắc Đấu cũng đã từng đưa cho hắn một đồng Đao tệ.
Có điều, đồng Đao tệ kia của Dư Bắc Đấu, vốn do chính tay hắn đưa đi, sau khi chuyển một vòng lại trở về tay hắn, vô cùng sạch sẽ, trơn bóng như mới. Lúc đầu, nó cũng là do hắn nhận được từ bên trong quan nha, tiện tay đặt ở trong hộp trữ vật.
Về phần đồng Đao tệ này của Nguyễn Tù, còn có chút cũ, ắt hẳn đã lưu thông trên thị trường rất lâu.
Dư Bắc Đấu lôi thôi lếch thếch, sau khi xử lý sơ, đưa cho hắn một đồng mới.
Nguyễn Tù phong độ nhẹ nhàng thì đưa cho hắn một đồng tiền cũ.
Những nhân vật quái toán này thích tiền như thế à?
Lần sau có thể trực tiếp đưa Nguyên thạch cho hắn không? Có câu nói, có tiền có thể thông thần, cho nhiều một chút không phải càng dễ thi pháp à?
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, tính tình Dư Bắc Đấu keo kiệt hắn đã khắc sâu, hiểu rõ, còn đùa giỡn với Nguyễn Tù thì hắn còn chưa có cái gan ấy, cuối cùng vẫn chưa quá quen thuộc.
Lần này lại đến Kiếm Các, không có gợn sóng gì.
Các chủ Tư Ngọc An không biết đã về hay chưa, Tư Không Cảnh Tiêu bế quan chưa ra, vị Vô Tâm Kiếm Chủ kia cũng không biết đã đi đâu. Các đệ tử khác trong Kiếm Các cũng xem hắn như không khí, không nhục mạ, cũng không thân cận.
Ninh Sương Dung bồi tiếp hắn lên núi, lại tiễn hắn xuống núi, bên trên Thiên Môn sạn đạo kia chỉ nói một câu giang hồ tạm biệt.
Sau đó, lục hắn dần mờ trong dãy núi, một bước đạp gió qua khe dài.
Để lại người họ Khương nào đó cùng Chử Yêu, Hướng Tiền dắt theo bạch ngưu, thuận tiện dẫn theo một Bạch Ngọc Hà, một đoàn người lái xe trâu, dần dần đi khỏi Vấn Kiếm Hạp.
Nói đến thì, sau chuyến đi Huyết Hà Tông lần này của Khương Vọng, Chử Yêu cùng Hướng Tiền đã quen thuộc ! dù sao, cũng không có đứa nhỏ nào không thích người có thể chơi đùa cùng với mình.
Cân nhắc đến tình trạng cơ thể của Hướng Tiền cùng Bạch Ngọc Hà.
Đường đường là Đại Tề Võ An Hầu lại ngồi phía trước đánh xe, nhường toa xe lại cho hai người đáng thương bị treo mấy tháng kia nghỉ ngơi.
Tiểu đồ đệ thì ngồi dựa vào bên cạnh sư phụ mình, câu được câu không hỏi vô số vấn đề cổ quái kỳ lạ. Cái gì mà Huyết Hà Tông có phải là một con sông hay không, tiên nữ tỷ tỷ mặc lục hắn sao không cùng về Nam Cương, có phải sư phụ đã trở thành đệ nhất thiên hạ rồi không.
Khương Vọng cũng câu được câu không đáp lại.
Màn xe xốc lên.
Bạch Ngọc Hà quy củ ngồi đó, tự điều dưỡng có thể, có thể thấy Hướng Tiền đang nhàm chán dựa vào vách xe ở một bên, nhìn ra ngoài thùng xe, trong tầm mắt dường như là bóng dáng của một lớn, một nhỏ, lại dường như là ở xa hơn... Không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiếm khách theo chủ nghĩa ham ngủ này, dường như có chút đau thương?
Hắn ta lại nhìn kỹ lần nữa, cặp mắt cá chết kia đã nhắm lại, hô hấp cũng đều đều, đã nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ.
Quả nhiên là ảo giác...
Bạch Ngọc Hà lắc đầu, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe. Những chuyện mà hắn ta gặp phải sau khi rời khỏi Việt quốc, là những điều mà trước đây bản thân hắn ta chưa từng trải nghiệm qua, khiến hắn ta cảm nhận được một sự mới lạ. Dù hiện giờ đã lấy lại được tự do nhưng hắn ta cũng không muốn về lại Việt quốc.
Những ngày tháng thời thời khắc khắc yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, mỗi một bước, mỗi một mục tiêu đều có quy định thời gian ở trước mắt... Còn không dễ chịu bằng khoảng thời gian bị treo ở Thiên Mục Phong.
Có câu nói "Nằm ngửa nhất niệm lên,, chợt cảm thấy thiên địa rộng."
Đếm những vết kiếm trên vách đá mà không vì mục đích gì khiến cho hắn ta bây giờ cũng đã học xong việc ngẩn người. Xe trâu nhanh chóng rời khỏi Vấn Kiếm Hạp, trong tai chợt nghe được !
Đinh đinh đinh keng keng bang bang...
Vô số tiếng kiếm reo.
Rất nhiều loại kiếm, tiếng kiếm reo nặng, nhẹ khác biệt liên tục vang lên trong Vấn Kiếm Hạp, lấy một loại âm luật đặc biệt, tấu thành một bài trường ca rộng lớn!
"Mẹ ơi, Ngưu ca chạy nhanh một chút!"
Chử Yêu kinh hãi kêu lên:
"Bọn họ đuổi theo giết chúng ta."
Bạch ngưu lúc ở Kiếm Các cũng đã sớm bị dọa cho sợ hãi, móng trâu giơ lên, muốn tăng tốc.
Nhưng đã bị Khương Vọng tiện tay đè lại.
"Đừng nói bậy."
Khương Vọng trừng Chử Yêu một cái.
Nhưng đối với cảnh tượng trước mắt này, hắn quả thực cũng có hơi nghi hoặc.
Đang êm đẹp, sao kiếm ở Kiếm Các lại reo?
Cũng không đến mức là Tư Chân Quân bảo không tiễn, còn muốn ra mặt cảnh cáo hắn một phen đấy chứ? Việc này sao có thể cứ lặp đi lặp lại? Cần biết, nếu đến lúc hắn không nhịn được nữa, hắn cũng sẽ "ngày khác tất có hậu báo"!
"Là Vạn Kiếm Ca."
Bạch Ngọc Hà lấy lại tinh thần, vừa kinh ngạc vừa ao ước, biểu lộ phức tạp:
"Căn cứ vào truyền thống của Thiên Mục Phong, người đến vấn kiếm ở Kiếm Các, nếu không ai có thể địch thì Kiếm Các sẽ dùng kiếm ca tiễn biệt!"
"À, ra vậy."
Khương Vọng phong khinh vân đạm gật gật đầu, giống như hoàn toàn không có cảm xúc gì.
Nói thế nào thì hắn cũng mới từ Nghiệt Hải trở về, được chứng kiến đại chiến cấp độ Diễn Đạo, còn mơ hồ tiếp xúc với tồn tại trên đỉnh cao nhất. Cảnh tượng nhỏ này thì tính là gì... Ha ha ha ha ha.
Khó khăn lắm mới kéo được khóe miệng đang muốn toét ra kia về.
"Hướng sư bá! Hướng sư bá! Đừng ngủ, người nghe thấy không?"
Chử Yêu ở một bên khoa tay múa chân, vui vẻ nói:
"Sư phụ ta thật là uy phong nha! Ta đi theo sư phụ cũng rất uy phong."
Cậu nhóc dễ dàng tiếp nhận việc Hướng Tiền tự xưng là sư bá của mình, dù sao người này quả thực già hơn sư phụ của cậu nhóc quá nhiều.
Hướng Tiền ngồi trong xe, không có mở mắt, chỉ khẽ nói:
"Bài ca rách nát này, bao nhiêu năm trước ta đã từng nghe qua rồi. Lúc sư phụ dẫn ta đến đây, không biết còn uy phong hơn các ngươi cỡ nào."
Khương Vọng không nói gì.
Bạch Ngọc Hà cũng không nói.
Chỉ có Chử Yêu không phục lắm:
"Người kêu sư phụ của người ra, so tài với sư phụ ta một lần."
Cốp!
Khương Vọng thuận tay gõ cho cậu nhóc một cái:
"So cái gì mà so? Suốt ngày chỉ toàn gây sự cho sư phụ con!"
Chử Yêu ủy khuất xẹp miệng.
Sư phụ thật không phân biệt tốt xấu mà, con là đứng về phía người nha!
Chiếc xe trâu đại biểu cho Võ An Hầu Tề quốc, chậm rãi đi ra khỏi Vấn Kiếm Hạp, theo đường cũ trở về Nam Hạ.
Hướng Tiền nằm ngáy o o trong xe, Bạch Ngọc Hà điều tức một lúc, cũng bắt đầu ngủ.
Hai sư đồ đánh xe thì lại thoải mái nhàn nhã, như dạo chơi ngoại thành.
Nhưng xe bò đi về phía nam rồi lại trở về, một chuyến này, không khí ở quận Cẩm An dã lặng yên phát sinh biến hóa.
Trừ biến hóa đột nhiên phát sinh ở Nghiệt Hải, tình thế phức tạp của Huyết Hà Tông hiện nay không nhắc đến ra thì mục tiêu tiến về phía nam lần này của Khương Vọng đã hoàn thành viên mãn.
Đầu tiên là Kiếm Các đã lui bước, sau khi toàn bộ tu sĩ cùng thế hệ bị Khương Vọng đánh phục, Kiếm Các biểu thị sẽ không nhúng tay vào chuyện ở quận Cẩm An nữa.
Mà Huyết Hà Tông bên kia, cũng không cần Khương Vọng đến vấn kiếm, hiện trạng bây giờ của Huyết Hà Tông đã không thể nào bày tỏ thái độ nữa.
Dù rằng Nguyễn Tù nói, chiến lực cấp Chân Quân của Huyết Hà Tông chưa bao giờ trống, hiện tại, sau khi Hoắc Sĩ Cập đã chiến tử rất có thể bọn họ vẫn còn phương pháp đặc thù thể hiện chiến lực cấp Chân Quân. Nhưng việc Hoắc Sĩ Cập còn sống hay không vẫn liên quan rất lớn đến lực ảnh hưởng của Huyết Hà Tông.
Chí ít, Huyết Hà Tông bây giờ, là tuyệt đối không có sức mạnh ủng hộ Lương quốc chiếm hữu quận Cẩm An.
Tốc độ của Tô Quan Doanh rất nhanh.
Khương Vọng còn chưa rời khỏi Huyết Hà Tông, phủ Tổng đốc Nam Hạ đã lấy lý do là thanh tra dư nghiệt Bình Đẳng Quốc, trắng trợn phái binh tiến vào quận Cẩm An, yêu cầu Lương quân trấn thủ quận Cẩm An phối hợp bắt tặc.
Hoàng Đức Di đang trấn giữ phủ Tú Bình của Lương quốc đương nhiên không muốn.
Nhưng sau khi Khương Vọng xuất hành, hướng gió đã phát sinh biến hóa.
Lúc Khương Vọng bị Tư Ngọc An mang đến Nghiệt Hải, đệ tử Kiếm Các đã rời khỏi phủ Tú Bình. Trước khi xe trâu của Khương Vọng đi ra khỏi Vấn Kiếm Hạp, cường giả Thần Lâm của Huyết Hà Tông vốn đang tọa trấn nơi này cũng vội vàng rời đi.
Dựa vào bản thân Lương quốc, sao dám cự tuyệt yêu cầu của phủ Tổng đốc Nam Hạ?
Cho nên khi Khương Vọng ngồi xe trâu một lần nữa về tới đây, trên đường đã ngẫu nhiên thấy được người Tề cưỡi ngựa giơ cao chân dung của mấy người hộ đạo của Bình Đẳng Quốc !
Dựa vào việc này, đương nhiên không thể bắt được bất kỳ giáo đồ nào của Bình Đẳng Quốc.
Nhưng hôm nay người Tề tróc nã nghi phạm, mai lục soát bắt tặc, qua lại mấy lần, không cần làm gì khác nữa thì phủ Tú Bình tự nhiên sẽ biến thành quận Cẩm An.
Người Lương đương nhiên không phục, không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì.
Đại thế đấu đá, không phải ai có thể độc lập kéo đi được.
Những du kỵ này đều có xuất thân từ biên quân Nam Cương, sau khi thực hiện giải trừ quân bị quy mô lớn mà vẫn còn ở trong quân ngũ, thì đều là hảo hán ưu tú đã được tuyển chọn. Ngẫu nhiên gặp xa giá của Võ An Hầu, tất cả đều chủ động đi theo sau xa giá, muốn hộ tống Hầu gia trở về.
Sau khi tiến vào địa giới quận Cẩm An, đi chưa đến mười dặm, du kỵ đi theo sau xe trâu đã hơn ba trăm người.
Khương Vọng cũng không nói gì, vẫn tự mình đánh xe, thỉnh thoảng nói hai câu với mấy kỵ tốt tiến lên vấn an, hỏi xem đãi ngộ hiện tại của bọn họ, hỏi xem những huynh đệ xuất ngũ kia thế nào rồi, có phải đã được chia ruộng đất hay không.
Quý tộc của Hạ cũ đã bị quét sạch, Tề đình thống trị đất Hạ lấy khoan nhân làm chủ, đám quý tộc trong nước cũng không thể tới đây bóc lột, chỉ có những công thần tham dự chiến tranh Tề - Hạ mới được phân chút lợi ích ở đây.
Mà đất đai Nam Cương màu mỡ, rộng hơn vạn dặm!
Thực lực quốc gia của Đại Tề như mặt trời ban trưa, có thể cho bách tính Nam Cương đầy đủ cảm giác an toàn. Việc phân phối đất đai Nam Cương cũng đủ để lấy được dân tâm.
Cứ trò chuyện như vậy, hắn liền biết Tô tổng đốc quả thực làm việc không tệ, phần lớn kỵ tốt đều rất thỏa mãn với tình trạng hiện tại. Một số ít bất mãn cũng đều tập trung ở vấn đề quân ngạch. Nhưng giải trừ quân bị là chính sách lớn của Nam Cương, dù có muốn hay không thì cũng phải chấp hành.
Khương Vọng cũng chỉ giải thích một chút về việc nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cho đến giờ, mọi thứ liên quan đến sự cường đại của Tề quốc trong ấn tượng của Khương Vọng, khiến cho hắn cảm thụ sâu nhất, vẫn là năm đó, lúc mới đến Tề quốc, nhìn thấy dân chúng bình thường đều có thể tùy ý dạo chơi ngoài thành kia.
Không có hung thú, không có tà túy, ánh mặt trời sáng sủa.
Sự rung động lúc đó khiến hắn khó quên.
Nếu như thành Phong Lâm vẫn còn, hắn hy vọng phụ lão ở quê hương cũng có thể hưởng thụ cuộc sống như thế này.
Thuật trị quốc hắn chưa học qua, cái gì mà dân cường quốc mạnh hắn cũng không hiểu rõ. Nhưng nghĩ đến, nếu dân chúng có thể sống tốt, quốc gia cũng chẳng thể yếu đi được.
Giữa lúc đang nói chuyện.
Ở xa có một đội kỵ quân gần ngàn người nhanh chóng tới gần, móng ngựa lớn chừng miệng chén cùng đạp xuống, khiến cho quan đạo như trống vang.
Chỉ chốc lát đã tới gần.
Người cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, mặc giáp da, vác trường cung, bên lưng ngựa còn treo một cây ngân thương sáng loáng, đứng giữa tam quân quả là một nhân vật phong lưu.
Âm thanh của hắn ta trong trẻo, đứng từ xa lên tiếng:
"Có phải Võ An Hầu Đại Tề đang ở trước mặt?"
Du kỵ vẫn luôn theo tùy hành đã bất giác tiến về phía trước, ngăn cản người vừa đến ở ngoài trăm bước.
Mặc dù nhân số không đến ba trăm cũng không phải là một đội quân hoàn chỉnh, không mấy thân thuộc nhưng bọn họ vẫn kiên định đứng ở phía trước, không một ai e dè.
Lúc trước, khi bọn họ vẫn là kỵ quân Hạ quốc đã ép cho người Lương không dám nhìn về phía bắc. Nếu không phải Vấn Kiếm Hạp của Kiếm Các vắt ngang, không biết bọn họ đã đi đến Biện Thành bao nhiêu lần rồi.
Hôm nay đã là Tề quân, càng không có khả năng sợ đám binh mã Lương quốc này.
Một người Đô úy, có thể xem là có chức vụ cùng quân hàm cao nhất ở đây, giục ngựa đi về phía trước, giận dữ mắng:
"Đã biết là Võ An Hầu ở đây, còn dám quân cản đường? Quấy nhiễu xa giá của Hầu gia, phải chịu tội gì?"
Người than niên dẫn đầu đội binh mã Lương quốc kia cũng không mở miệng, một người đứng phía sau, ước chừng là phó tướng đã chỉ tay, giận dữ mắng lại:
"Nơi này là phủ Tú Bình, là địa bàn của Lương quốc, Hầu gia Tề quốc không có đặc quyền ở đây!"
"Thật sao?"
Đô úy du kỵ mở đường chỉ hỏi một câu như vậy, liền lập tức rút đao, mũi đao chỉ về phía trước:
"Hôm nay ta hộ tống Hầu gia hồi phủ, người dám cản đường, ta tất lấy đao tương bồi! Các ngươi, nhường hay không nhường?"
Hơn hai trăm tên Tề quân đồng thời rút đao, cùng lúc quát lên:
"Nhường hay không nhường?"
Đối diện tuy có ngàn quân nhưng nhất thời lại bị làm cho sợ hãi.
Cũng không phải do Lương quân yếu đuối, quân số đông hơn gấp ba lần còn e ngại đối thủ. Mà là, sức mạnh quốc gia sau lưng của hai bên quá khác biệt, nếu thật sự xảy ra xung đột ở đây, bọn họ không ai có thể dàn xếp được!
Khương Vọng lẳng lặng ngồi ở vị trí đánh xe, cũng không nói chuyện.
Hắn im lặng ngồi ở đây, bản thân đã là một lá cờ, cho Tề quân ở đây dũng khí lớn nhất.
Đại Tề Võ An Hầu ở đây, chúng ta có gì phải sợ?
Ở đây, Tề quân chỉ có chưa đầy ba trăm tên du kỵ, chủ động tiến về phía trước!
Lương quân cũng nhao nhao rút đao.
Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, người thanh niên cầm đầu cao giọng quát:
"Cố nhân ở Quan Hà Đài, chẳng lẽ Võ An Hầu không muốn gặp?"
Người này chính là Hoàng Túc, cháu ruột của Hoàng Đức Di - Công tước nhất đẳng của Lương quốc, cũng là thiên kiêu đường đường chính chính lấy được danh ngạch thi đấu chính thức ở Nội Phủ trường trên Hoàng Hà Hội.
Cho nên hắn ta mới nói "cố nhân".
Với thị lực của Khương Vọng, đương nhiên đã sớm nhận ra nhưng giờ phút này mới lên tiếng:
"Cho hắn tới."
Gần du kỵ xách đao tách ra hai nhóm, lấy ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú người này, nhìn hắn đơn độc cưỡi ngựa đến cạnh xa giá Võ An Hầu.
Lúc tới, Hoàng Túc mang theo khí thế hùng hổ, giờ phút này phóng ngựa giữa rừng đao, mặt cũng không đổi sắc.
Nhưng khi gương mặt bình tĩnh kia của Khương Vọng càng ngày càng rõ ràng trong tầm mắt, cho dù là dạng thanh niên tuấn tài thế này, cũng bất giác sinh ra cảm xúc căng thẳng!
Người có tên, cây có bóng.
Năm đó, trên Quan Hà Đài, Khương Vọng chính là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, thế ép toàn bộ người cùng cảnh.
Bây giờ, chuyện đã trôi qua mấy năm, hắn ta vẫn còn đang rèn luyện ở Nội Phủ Cảnh, mong muốn hoàn mỹ tiếp cận Thần Lâm. Mà đối phương đã nổi danh khắp thiên hạ, như mặt trời ban trưa!
Đến ngay cả gia gia của hắn ta là Hoàng Đức Di cũng chưa chắc có thể cùng ngồi cùng căn với người này.
Hắn ta không khỏi tự nghĩ.
Sao mình lại đến đây?
Một lòng căm phẫn kia, phải chăm quá lỗ mãng?
Nhưng dù có nghĩ thế nào.
Hai bên càng lúc càng gần.
Nếu hắn ta đã tới, nếu đã cản đường thì không thể rụt rè, nếu không là đang đánh vào thể diện của Lương quốc.
Khương Vọng tùy ý dựa vào cửa xe, bình tĩnh hỏi:
"Cố nhân trên Quan Hà Đài... Cớ gì lấy đao binh hỏi ta?"
Hoàng Túc bình phục tâm tình, một tay nắm dây cương, ngồi trên lưng ngựa hỏi:
"Hoàng Túc đến, không phải nâng đao binh. Chỉ là đang lúc luyện binh thì nghe nói tin tức của Hầu gia, nhất thời kích động nên không kịp giải tán binh mã."
Hắn ta giải thích một câu như vậy, sau đó lại nói:
"Hai năm không gặp, ngươi ta đã là khác nhau một trời một vực, vốn không nên quấy rầy. Nhưng trong lòng Hoàng Túc thực có nghi vấn, không thể không hỏi. Thực có lòng căm phẫn, không thể không cầu giải! Mong rằng Hầu gia có thể thứ lỗi!"
Khương Vọng không quan tâm hắn ta có nghi vấn gì, có lòng căm phẫn gì, chỉ lạnh lùng lên tiếng:
"Bản hầu mới tới nơi đây, Lương quân đã lấy đao chặn đường, lại ngăn nghi trượng công hầu của ta, bản hầu không so đo. Lúc bản hầu đi Vấn Kiếm Hạp, các ngươi có một kẻ tên là hoàng tử Khang Văn Hạo, dẫn quân cản đường, bản hầu cũng chưa để ý tới. Nguyên nhân không so đo, không để ý không phải vì bản hầu rộng lượng, cũng không phải vì bản hầu tính tình tốt."
Thanh âm của hắn hơi nâng lên, sắc bén như kiếm:
"Chỉ là vì Trường Tương Tư không muốn đối mặt với kẻ yếu!"
Trên gương mặt trẻ tuổi của hắn mang theo chút nghi hoặc:
"Bây giờ, bản hầu quay lại Nam Hạ, các ngươi lại dẫn quân đến cản đường?"
Vị quân công Hầu gia lập được công lao to lớn trong chiến tranh Tề - Hạ này, một tay chống vào chuôi kiếm bên hông, thân trên hơi nghiêng về phía trước, thanh âm thong thả, thậm chí là có chút ôn hòa, hỏi:
"Người Lương tưởng rằng Trường Tương Tư vô hại ư?"
Khí thế kéo đến như núi lở!
Trong nháy mắt này, Hoàng Túc cảm giác mình đã bị sát khí vô biên bao phủ, giống như là có ai đó đang ghìm chặt cổ của hắn ta, khiến cho huyết dịch hắn ta đông lại, hô hấp khó khăn. Mà bảo mã do Lương đế ban tặng dưới thân, đột nhiên kêu lên một tiếng, bốn vó quỳ rạp xuống đất!
Ầm!
Bụi đất tung bay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận