Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 660: Hận trời bất công

Vân Đỉnh tiên cung là tổ hợp cung điện rất to, hiện giờ tất cả đều đã trở thành phế tích.
Khương Vọng đứng bên trong chưa kịp thăm dò nó to cỡ nào, Tù Thân Tỏa Liên vừa chạm vào hai chữ "Đạo tặc", cuộc thăm dò đã kết thúc.
Lúc này, toàn bộ phế tích đang không ngừng thu nhỏ trước mặt hắn, còn hắn thì đứng giữa hư không, đang không ngừng to ra một cách khó hiểu.
Đó là một kiểu bị ý thức ảnh hưởng, không hẳn là đang ‘to ra’ thật sự.
Phế tích Vân Đỉnh tiên cung lơ lửng trước mặt hắn, chỉ còn to chừng bàn tay.
Từ góc độ này nhìn xuống phế tích Vân Đỉnh tiên cung, vẫn nhìn thấy được các chi tiết, đương nhiên vô cùng nhỏ.
Khương Vọng hoàn toàn chẳng hiểu gì những việc đang xảy ra, nhưng phế tích Vân Đỉnh tiên cung như có linh tính, bay thẳng về phía Khương Vọng.
"Đụng" vào Ngũ phủ hải.
Trong Ngũ phủ hải lúc này, trên mặt biển rộng mênh mông, thiên địa cô đảo khổng lồ bất động, đạo mạch Đằng Long thì nghỉ chân trên thiên địa cô đảo.
Trên trời cao có một vầng mặt trời, chính là đệ nhất Nội Phủ uẩn dưỡng thần thông Tam Muội Chân Hỏa.
Phế tích Vân Đỉnh tiên cung chui vào, nhất thời che khuất cả bầu trời, cả Ngũ phủ hải cũng bị che bóng, nhưng phế tích đã nhanh chóng tiếp tục thu nhỏ lại, thu mãi đến khi chỉ còn bằng một phần năm kích thước thiên địa cô đảo.
Bầu trời Ngũ phủ hải bắt đầu xuất hiện mây.
Mây và sương mù vốn là không phân biệt, nhưng Khương Vọng trước đó đã quét sạch sương mù, mây này cũng khác với sương mù, thậm chí còn chẳng liên quan gì tới Khương Vọng, nó là đến từ Vân Đỉnh tiên cung.
Vân khí tụ lại, ‘đỡ’ Vân Đỉnh tiên cung lơ lửng ở giữa không trung.
Ngũ phủ hải chấn động, sau đó từ từ lắng xuống, trở nên cố định.
Ngũ phủ hải của Khương Vọng, từ lúc này, bắt đầu có sự thay đổi về mặt bản chất.
Thông Thiên cung hùng vĩ nhất hiển hóa vì đạo mạch Đằng Long, nghỉ chân trên cô đảo.
Trên bầu trời cô đảo, xuất hiện tầng mây, một phế tích cung điện nằm trên tầng mây ấy.
Bên trên tầng mây nữa, mới là đệ nhất Nội Phủ hóa thành mặt trời.
Kỳ cảnh này, không giống bất kỳ một người tu hành nào cả.
Đến lúc này, Khương Vọng đã hiểu không biết vì nguyên nhân gì, hắn lại "có" Vân Đỉnh tiên cung. Hoặc là nói, bị Vân Đỉnh tiên cung cưỡng ép vào trong người hắn ở.
Từ một mặt ý nghĩa nào đó, hắn hẳn là đã lấy được truyền thừa của Vân Đỉnh tiên cung.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết, mình được truyền thừa cái gì. Vân Đỉnh tiên cung đã vào trong Ngũ phủ hải, nằm lơ lửng ngay bên dưới đệ nhất Nội Phủ, mà hắn chẳng biết gì về Vân Đỉnh tiên cung cả.
Có lẽ Vân Đỉnh tiên cung đã từng vô cùng huy hoàng, vô cùng vĩ đại, nhưng bây giờ, Khương Vọng chỉ lấy được một cái phế tích tĩnh mịch không người. Thần công, bí thuật, pháp khí, bảo bối, bí truyền cổ đại vân vân, cái gì cũng không có.
Hắn còn thắc mắc chưa xong, quang cảnh đã lại thay đổi.
Thời gian ở Trì Vân Sơn sắp kết thúc, hoặc nói cách khác, những sức mạnh gia trì Trì Vân Sơn không còn duy trì được nữa.
Vân Du Ông và Đấu Miễn cùng bị đẩy ra khỏi cảnh cũ của Trì Vân Sơn, rơi xuống ngoài Nghênh Khách Đình.
Tiểu đình trở lại dáng vẻ đổ nát ban đầu.
Kim quang trên người Đấu Miễn đã bắt đầu ảm đạm, rõ ràng Đấu Chiến Kim Thân sẽ không kéo dài thêm được lâu.
Vân Du Ông vô cùng thù hận hắn, nên sau khi trở về Nghênh Khách Đình, hắn không giết Đấu Miễn ngay, mà cong chân chạy vội lên đỉnh núi.
Bởi vì khi vừa về tới Nghênh Khách Đình, hắn đã cảm ứng được trên đỉnh Trì Vân Sơn có biến hóa, biết thang mây đã hiện, Vân Đỉnh tiên cung đã mở cửa!
Hắn đã đặt cược tám mươi năm tuổi thọ vào nơi này, nếu không vào được Vân Đỉnh tiên cung, lấy được truyền thừa, vậy chính là mất cả chì lẫn chài, sống không bằng chết.
Hắn gần như dùng tốc độ nhanh nhất từ thời sinh ra, như tên rời cung xông thẳng lên đỉnh núi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn những bậc thang mây liên tiếp nhau tiêu tán, nhìn thiếu niên thanh tú kia bước lên cái lỗ trên bầu trời.
Hắn đã tăng tốc, xông về phía cái lỗ đó trước, thế nhưng cái lỗ đại diện cho lối vào Vân Đỉnh tiên cung lại vô tình từ chối hắn.
Thật quá tàn nhẫn!
Trời cao thật là bất công, số mệnh thật là tàn nhẫn!
Hắn đã bỏ qua khả năng lấy được thần thông, xông đến Ngoại Lâu, bỏ ra tám mươi năm tuổi thọ, bỏ ra tất cả những gì mình có. Ở Nghênh Khách Đình đánh bại Đấu Miễn của Đấu thị Đại Sở, giành được bí lệnh ra vào của Vân Đỉnh tiên cung. Vậy mà, cuối cùng Vân Đỉnh tiên cung, lại bị một tên tiểu tử không biết từ đâu tới chiếm làm của riêng!
Trong khi cái tên tiểu tử đó và kẻ đi cùng chẳng hề làm gì, chúng sợ đến nỗi chỉ thừa cơ hội đi lấy thần thông quả mà thôi!
Nhưng bây giờ, bọn họ không chỉ lấy được thần thông quả, mà ngay cả Vân Đỉnh tiên cung cũng là của họ?
Thiên lý ở chỗ nào?
Vân Du Ông càng nghĩ càng hận, quay nhìn, nhìn chăm chằm Diệp Thanh Vũ vẫn còn đứng trên đỉnh núi.
"Đại tiểu thư Lăng Tiêu Các!" Hắn cười gằn: "Diệp Lăng Tiêu sẽ vì ngươi mà bỏ ra chút gì chứ nhỉ? Ví dụ như vật giúp tăng tuổi thọ?"
Cho dù ở Trì Vân Sơn, ba tòa thánh lầu của hắn đều là ánh chiếu rõ ràng.
Diệp Thanh Vũ đứng trên Thất Sắc Kỳ Vân Xa, im lặng tăng cường lớp phòng ngự của xe, lạnh nhạt đáp lại: "Vì ta, đương nhiên ông ấy cái gì cũng chịu, cũng trả nổi bất kì giá cả nào ngươi muốn. Nhưng vấn đề duy nhất là, ngươi dám tìm ông ấy không?"
"Phương thức giao dịch đâu phải chỉ có một loại." Vân Du Ông đáp: "Chưa chắc ta phải tìm ông ta!"
Tay bắt ấn, thế như băng sơn, một cái ấn chữ “sơn” đập thẳng vào màn hào quang màu xanh đen, đè Thất Sắc Kỳ Vân Xa và màn sáng hộ vệ của nó cùng bẹp xuống đất.
Diệp Thanh Vũ bắt quyết, kích hoạt cây cờ đỏ. Một ngọn lửa hừng hực bùng ra, đốt cả đỉnh Trì Vân Sơn thành biển lửa, ép Vân Du Ông lùi lại.
Cây cờ màu xanh lá lại vung, lá đao vèo vèo bay ra, dày đặc và hung mãnh, chỉ một đợt tổng công kích, chém rách ấn chữ ‘sơn’ như ẩn như hiện kia.
Hai Tứ Sí Mặc võ sĩ luôn bay hai bên, nhận được lệnh của nàng, cầm hắc đao bay về phía Vân Du Ông.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không có một giây đình trệ. Đối mặt Vân Du Ông có cảnh giới vượt xa mình, Diệp Thanh Vũ đã thể hiện một ý chí chiến đấu khá kinh người.
So với hồi chiến đấu ở Tam Sơn thành, thật là một trời một vực. Xem ra mặc dù chưa từng giết người, nhưng những bài tập Diệp Lăng Tiêu sắp xếp cho nàng vẫn vô cùng hữu hiệu.
Dù gì cũng là chân nhân, sau khi thành tựu chân nhân, bồi dưỡng nữ nhi đến mức không còn dư lực. Đầu tư như thế, Diệp Thanh Vũ muốn không mạnh cũng khó.
Vân Du Ông chau mày.
Biểu hiện của Diệp Thanh Vũ nằm ngoài ý liệu của hắn, nhưng cũng chỉ là thấy bất ngờ.
Tứ Sí Mặc võ sĩ đương nhiên là trân quý, đương nhiên là mạnh mẽ, nhưng dù gì cũng chỉ có chiến lực Nội Phủ, không ngăn được hắn.
Thứ thật sự làm hắn nhức đầu, là chiếc Thất Sắc Kỳ Vân Xa tạm thời chưa tìm ra sơ hở kia, chưa kể lúc này, còn có Đấu Miễn đang từ sườn núi vọt tới!
Hắn cảm thấy mình hơi bị ‘được cái này mất cái kia’, vì tranh giành Vân Đỉnh tiên cung, mà không giết ngay Đấu Miễn. Bây giờ chẳng những không vào được Vân Đỉnh tiên cung, mà định quay về Lăng Tiêu Các để tìm đền bù tổn thất, lại phải đối mặt với biến số Đấu Miễn này.
Cứ như số mệnh của hắn ở trong minh minh thật sự bị nhằm vào, làm cái gì cũng không thông thuận.
"Vân Đỉnh tiên cung đã bị tên tiểu tử Độc Cô kia nhanh chân giành mất rồi!"
Vân Du Ông ngừng nghĩ bậy, hô to: "Đấu Miễn, bắt Diệp Thanh Vũ với ta, uy hiếp tên tiểu tử đó, chúng ta vẫn còn cơ hội giành Vân Đỉnh tiên cung! Thu hoạch lấy được, chúng ta chia đều!"
Hắn không ngừng hối thúc, cứ như hắn với Đấu Miễn là đồng minh bền chắc, chứ không phải kẻ thù sống chết: "Mau mau lên! Không thôi để tí nữa tiểu tử kia thừa kế Vân Đỉnh tiên cung xong đi ra, mượn được sức mạnh của Tiên cung, cả hai chúng ta đều phải chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận