Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1142: Thiên kiêu thấy ta phải nên như thế (2)

Đợi Tần Chí Trăn ngồi vào chỗ của mình, mới lên tiếng: "Ai nhắc tới ta với ngươi?"
"Một người tu luyện cổ phi kiếm thuật." Tần Chí Trăn chậm rãi nói.
Hắn nói ra những lời này rất thận trọng, biểu thị người hắn nhắc tới là một người đáng để nghiêm túc đối đãi.
Hắn cũng không để ý đến Hoàng Xá Lợi.
Khương Vọng nhìn xuống dưới đài, Lâm Chính Nhân khuôn mặt nho nhã đã đi lên diễn võ đài hiệu chữ Bính, Giang Ly Mộng thong dong tự tin đang trên đường lên đài, trận chiến đấu mà hắn chờ mong đã lâu sắp bắt đầu rồi.
Hắn muốn dùng trạng thái bình tĩnh nhất để nghiên cứu rõ ràng Lâm Chính Nhân.
Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn đã rối loạn.
Hắn không dời ánh mắt đi, chỉ hỏi: “Ồ?”
“Hắn gọi Hướng Tiền.” Tần Chí Trăn nói.
“Cho nên.” Khương Vọng hỏi: “Các ngươi là bằng hữu? Hay kẻ địch?”
“Không phải bằng hữu, cũng không tính là kẻ địch.” Tần Chí Trăn rất bình tĩnh nói: “Hắn khiêu chiến bằng hữu của ta, sau đó ta đi khiêu chiến hắn. Hắn nói với ta về ngươi, ta liền đến thăm ngươi. Chính là một chuyện đơn giản như vậy.”
Khương Vọng trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Hiện tại hắn thế nào rồi?”
Hắn cũng không có hỏi thắng bại, bởi vì hiện tại Tần Chí Trăn ở chỗ này, thắng bại rất rõ ràng.
Tần Chí Trăn nở nụ cười.
Nam nhân như đá ngầm này, khi cười lên cũng không dễ dàng, có vẻ quá mức nặng nề, có một loại cảm giác áp bách khiến người bất an.
“Chờ khi nào ngươi đánh bại ta, ta sẽ nói cho ngươi nghe.” Hắn nói như vậy.
Khương Vọng vẫn đang nhìn về phía diễn võ đài, không để lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ nhẹ giọng nói: “Được.”
Tùy ý như vậy, nhưng vẫn khẳng định một tiếng “Được”.
Tần Chí Trăn đã nhận được đáp án mà mình muốn, thế là đứng dậy nói: “Cáo từ.”
Khương Vọng vẫn bình tĩnh: “Đi thong thả”.
Tần Chí Trăn rời khỏi chỗ ngồi, cất bước đi xuống.
Tần Chí Trần trong bộ áo đen như một tảng đá ngầm, dưới sự cọ rửa của dòng sông, từ từ di chuyển xuống dưới.
Đi xuống cuối khán đài, sau đó quẹo phải.
Mỗi một bước của hắn đều như nghiêm khắc đặt ra, không chếch đi chút nào.
Khi sắp đi ra khỏi phạm vi phòng hộ của sĩ tốt Thiên Phúc quân, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Khương Vọng, dùng một loại ánh mắt hiếu kỳ hắn rất ít khi có: “Ngươi không muốn hỏi xem, hắn nói với ta về ngươi thế nào sao?”
Khương Vọng rốt cuộc cũng dời tầm mắt trở về, rất nghiêm túc nhìn hắn ta: “Chờ đến lúc ta đánh bại ngươi, ta hỏi lại ngươi lần nữa.”
"Ngươi tốt nhất nên chuẩn bị đáp án."
“Được.”
Lúc này là Tần Chí Trăn nói ra chữ này.
Sau đó nam tử áo đen này liền dẫn theo sĩ tốt của Bá Nhung quân trầm mặc đi về phía khán đài bên phải, cũng chiếm được một vị trí rất lớn.
Hoàng Xá Lợi nhìn Tần Chí Trăn, lại nhìn Khương Vọng, nhìn Khương Vọng, lại nhìn Tần Chí Trăn, giống như đánh giá hai kẻ trộm.
Mà Khương Vọng và Tần Chí Trăn đều nhìn chằm chằm diễn võ đài.
Kiều Lâm nghe hết cả hành trình của Tần Chí Trăn và Khương Vọng giở trò bí hiểm thì lòng ngứa ngáy khó chịu.
Hắn rất muốn biết người tu luyện cổ phi kiếm thuật kia là ai, lại có quan hệ với thiên kiêu Tề Quốc Khương Vọng, lại từng giao thủ với thiên kiêu Tần quốc Tần Chí Trăn, chắc chắn không phải hạng người phàm tục, chỉ không biết là nhân sĩ phương nào, thiên kiêu nước nào.
Nhưng dù sao cũng không dám hỏi.
Bởi vì Khương tước gia…
Rõ ràng tâm trạng đang không được tốt cho lắm.
Ngày hôm nay, trận chiến dưới sự chứng kiến của lục hợp chi trụ là rất quan trọng.
Có không ít đại nhân vật đến quan chiến, như phó tướng Thịnh Quốc, chân nhân Mộng Vô Nhai xuất thân từ nhất mạch Bồng Lai đảo, như xu mật sứ Sở Ký Minh của Tống quốc, như quốc tướng Đỗ Như Hối của Trang Quốc…
Có cao tầng Tuyết quốc đến từ vùng cực hàn tây bắc, cao tầng Đan quốc đến từ bình nguyên Hà Cốc phương bắc, cùng cao tầng Nguỵ quốc có quan hệ phức tạp với Tống quốc…
May mà khán đài bốn phía cũng đủ rộng, mới chứa được nhiều người như vậy, thậm chí cũng không có cảm giác chen chúc.
Thiên kiêu Nội Phủ cảnh của lục đại cường quốc thiên hạ không cần tham dự vòng tuyển chọn cũng đã tới ba người.
Người đến là Tề quốc Khương Vọng, Kinh quốc Hoàng Xá Lợi, Tần quốc Tần Chí Trăn.
Bọn họ phân biệt ngồi trên ba góc khán đài, mỗi người đều phân chia rõ ràng. Đương nhiên ở trong mắt Hoàng Xá Lợi, Khương Vọng và Tần Chí Trăn có thể đã trở thành kẻ xấu xa rồi.
Ba vị thiên kiêu không tới chính là Hạng Bắc của Sở quốc, Kim Qua của Mục quốc cùng với thiên kiêu Nội Phủ cảnh bên Cảnh quốc vẫn giữ bí mật không hề tiết lộ.
Bên phía Cảnh Quốc có lẽ là vì bảo trì sự thần bí, Hạng Bắc Sở quốc thì có tiếng là kiêu ngạo, có lẽ chướng mắt với vòng tuyển chọn. Duy chỉ có Kim Qua của Mục Quốc, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hôm nay cũng không đến quan chiến, có lẽ cũng thể hiện sự ngạo mạn của cường quốc thiên hạ.
Kiều Lâm háo hức nhìn chằm chằm diễn võ đài, thi thoảng lại dùng ánh mắt liếc nhìn Khương tước gia một cái.
Đổi lại lúc trước, Khương tước gia đã vô cùng hứng thú thảo luận với hắn rồi.
Nhưng sau khi Tần Chí Trăn đi rồi, Khương tước gia cũng không nói thêm gì nữa. Tuy miệng hắn ngứa ngáy, nhưng cũng chỉ có thể im lặng không nói gì.
Loại cảm giác này quá khó chịu.
Khiến một người lắm mồm im lặng, tựa như để một người đói bụng nhìn món ăn ngon nhưng không cho vào miệng được.
Người Tần chết tiệt!
Hắn đương nhiên không dám trừng mắt nhìn Tần Chí Trăn như Hoàng Xá Lợi, chỉ có thể trong lòng rủa mấy câu.
Người trên khán đài tự nhiên có muôn vàn tâm tình. Hoặc là chờ mong, hoặc là lạnh lùng.
Người trên diễn võ đài chỉ có một mong đợi - Đó chính là thắng.
Giang Ly Mộng có thể sẽ có chút khác biệt, bởi vì nàng đã thắng chắc. Nàng phải cân nhắc là thắng thế nào.
Vị Lâm Chính Nhân sư đệ của Trang quốc kia nhân phẩm đoan chính, cũng coi như có chút tiền đồ. Mọi người đều xuất thân từ đạo chúc quốc, có phải nàng nên giữ lại chút thể diện cho hắn, để cho hắn thua đẹp một chút hay không?
Hay là, chỉ cần chiến thắng bằng tốc độ nhanh nhất, để người trong thiên hạ thấy được sự cường đại của Thịnh Quốc, thiên tư của Giang Ly Mộng?
Trên đường đi tới diễn võ đài, nàng vẫn còn đang suy nghĩ, còn do dự.
Trong khoảnh khắc khi lên diễn võ đài, đón ánh mắt từ bốn phương tám hướng tập trung lại, nàng bỗng nhiên hiểu ra.
Trong trường hợp như vậy, tại nơi phong vân như vậy, nàng cần gì phải giữ lại mặt mũi cho ai?
Nàng chỉ nên theo đuổi thắng lợi, chiến thắng đẹp, vinh quang, không thể nghi ngờ.
Trong bí cảnh Hoàng Đình, bọn họ có duyên đồng hành, nể mặt đều là đạo chúc quốc, khi đó nàng thuận tay giúp đỡ vị sư đệ khiêm tốn này một lần, về sau coi như đều có thu hoạch.
Hôm nay, đã đến lúc hắn báo đáp.
Tối hôm qua Lâm Chính Nhân đã trả lời, nói đã suy xét kỹ càng, bằng lòng biết khó mà lui, nhưng hy vọng có thể giữ lại chút thể diện trong chiến đấu. Càng hi vọng sư tỷ có thể báo lại cho cao tầng trong nước, để Thịnh Quốc chiếu cố Trang Quốc nhiều hơn…
Cũng là một thanh niên chân chất trung quân ái quốc.
Tuy nhiên, nếu đánh một thiên kiêu xuất thân từ Trang Quốc mà cũng phải vận dụng ngoại chiêu, nếu lan truyền ra ngoài, những người cạnh tranh trong nước sẽ nghĩ như thế nào? Cho nên nàng đương nhiên sẽ không phản hồi.
Có điều nàng rất hài lòng với thái độ của Lâm Chính Nhân, chuyện lần này, nàng cũng sẽ nhớ kỹ.
Nếu cam tâm tình nguyện, về sau nếu có cơ hội, nàng cũng không ngại chiếu cố thêm một chút.
Nếu trong lòng oán hận…vậy thì thôi, sẽ không tiếp tục qua lại nữa.
Trang quốc xem như Đạo Chúc nhất mạch, một thân một mình ở tây cảnh, dù có dịch chuyển thế nào đi nữa thì sự phát triển cũng có hạn, nàng và Lâm Chính Nhân, căn bản cũng khác biệt một trời một vực.
Quả thật nhân phẩm đạo đức của Lâm Chính Nhân sư đệ rất khiến người ta thưởng thức, nhưng tại đại hội Hoàng Hà, chung quy nàng cũng có theo đuổi thuộc về mình, quyết không thể lơ là.
Hiện tại, nàng đã đứng trên diễn võ đài hiệu chữ “Bính”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận