Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 618: Đi phương tây

Nhìn thấy một vị cường giả Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong trong phút chốc hóa thành tro bụi, trong lòng Hướng Tiền rung động không thôi.
Mặc dù ở Thanh Dương trấn luôn có tin tức Khương Vọng truyền đến, nhưng đây là lần đầu y tận mắt nhìn thấy thần thông của Khương Vọng. Tuy y biết Khương Vọng mạnh hơn xưa rất nhiều, nhưng lại không biết hắn đã mạnh đến mức này!
Chẳng qua loại rung động này không kéo dài được lâu, bởi vì sát thủ của Địa Ngục Vô Môn đã đến.
Đó là một người không cao cũng chẳng thấp, trái lại do hắc bào quá rộng nên nhìn không ra dáng vẻ thế nào.
Cả người đung đưa trên không, lưng quay về phía trăng sáng, tự nhiên có một luồng áp lực to lớn trút xuống.
Trên mặt đeo mặt nạ Diêm La, ở trên có ba chữ: Sở Giang Vương.
Xếp hạng hai trong Thập Điện Diêm La: Sở Giang Vương!
Rõ ràng thời gian trôi qua chưa bao lâu, nhưng khiến cho người cảm thấy dài miên man.
"Cướp việc làm ăn của ta à?"
Lời vừa phát ra, Khương Vọng mới biết thì ra nhân vật thứ hai Sở Giang Vương trong Địa Ngục Vô Môn là một nữ tử.
Giọng nói lạnh như băng.
Trong tất cả những giọng nói khiến Khương Vọng ấn tượng sâu sắc, thì khá giống với giọng của Lý Phượng Nghiêu đến mấy phần.
Nhưng giọng của Lý Phượng Nghiêu là kiêu ngạo, xa cách, còn giọng nàng này là âm hàn, giá lạnh đến thấu xương.
Lúc đưa tiền đặt cọc, Khương Vọng cũng không biết Địa Ngục Vô Môn phái ai xuất mã, hắn cho rằng có lẽ là Doãn Quan, dù sao thì Doãn Quan và hắn tạm biệt chưa lâu, có lẽ cách nơi đây gần nhất.
Nhưng người đến lại là Sở Giang Vương mà xưa nay hắn chưa từng quen biết.
Dựng thẳng bốn tòa Tinh Lâu, đã là tu vi Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong. Nhưng tu vi khác với chiến lực.
Cùng là Ngoại Lâu Cảnh, nhưng cảm giác đáng sợ mà vị Sở Giang Vương này mang đến cho người khác hơn Hải Tông Minh không biết bao nhiêu lần.
Ít ra Khương Vọng còn dám đánh nhau với Hải Tông Minh, nhưng lại không cho rằng mình có cơ hội nào trước mặt Sở Giang Vương này.
"Thật ra ta chính là người phát việc làm ăn này cho quý tổ chức."
Khương Vọng gấp gáp nói.
Sở Giang Vương chỉ nhìn hắn, không nói chuyện.
Khương Vọng tiếp tục giải thích: "Là thế này, Hải Tông Minh truy sát ta, vì lo cho sự an toàn cho nên ta phát nhiệm vụ này cho tổ chức các ngươi. Nhưng không ngờ, trước khi các ngươi kịp thi hành nhiệm vụ, lão đã đuổi kịp ta trước một bước. Ta chỉ có thể liều mạng, đáng mừng là ta đã thắng!"
Nếu người đến là Doãn Quan, có lẽ hắn có thể đàng hoàng nói ra tâm tư nhỏ của mình. Nhưng đối với vị Diêm La chưa quen biết này, trực giác mách bảo hắn tốt nhất vẫn nên điệu thấp.
"Cho nên nhiệm vụ tự động bị xóa bỏ. Đương nhiên, ta biết quy củ. Không cần trả lại tiền đặt cọc."
Sở Giang Vương vẫn không nói chuyện, cứ lặng im nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng biết việc này là có ý đồ lợi dụng Địa Ngục Vô Môn, vừa muốn đảm bảo an toàn cho bản thân, vừa không muốn tốn nhiều tiền, xem như đuối lý trước, cho nên không khỏi thấp thỏm khi đối mặt với trạng thái thất thường của Sở Giang Vương.
Nhất là tổ chức như Địa Ngục Vô Môn cũng không phải dễ nói chuyện.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn căng thẳng hỏi: "Hay là ngươi còn muốn thêm phí ra mặt?"
Hắn hơi đau lòng, vừa mới dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu Hải Tông Minh thành tro bụi, không giữ lại được món bảo vật nào cả. Chỉ có một sợi Tù Long Sách quấn lấy Tù Thân Tỏa Liên.
Đương nhiên, chỉ đau lòng chứ không hề hối hận, cũng không rảnh để hối hận. Đối mặt tu sĩ Tứ Lâu như Hải Tông Minh, dù đã biết mọi tình báo của Hải Tông Minh từ trước, chuẩn bị đối sách đầy đủ, hắn cũng quyết định không nương tay.
"Ha." Sở Giang Vương chợt cười một tiếng.
Hình như nàng vô cùng keo kiệt với việc cười, chỉ cười ngắn ngủi một tiếng, rồi nhanh chóng ngừng lại. Mặc cho cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia tiếp tục tràn lan.
"Tần Quảng Vương nói ngươi là một người thú vị, có lẽ đúng như vậy thật." Nàng nói.
Tảng đá trong lòng Khương Vọng được buông xuống, Doãn Quan đã từng truyền đạt cho nàng, thế thì bên Địa Ngục Vô Môn chắc sẽ không có vấn đề gì nữa.
Cũng không có gì đáng để nói.
Dù sao hắn cũng đã trả năm mươi viên Vạn Nguyên Thạch, việc gì cũng không cần làm, chỉ phải đi một chuyến như vậy mà thôi. Nếu có người dùng mức giá này mời hắn, thì hắn bằng lòng chạy tới chạy lui mỗi ngày, mang theo Khương An An chạy để cả đời giàu sang.
"Vậy việc này..." Khương Vọng thăm dò.
"Cứ dừng ở đây." Sở Giang Vương không nói nhiều, tự ý xoay người rời đi, bất chợt như lúc đến.
"Phù!"
Hướng Tiền thở phào nhẹ nhõm.
"Ở cùng với ngươi thật là kinh hồn táng đảm. Hạng Đằng Long Cảnh vô danh như ta, tội gì phải chịu loại kinh sợ này!"
Trên Tây Đà Phong đổ nát, Khương Vọng quay đầu nhìn về phía y.
Như lời của Hướng Tiền nói, tu vi của y chỉ là Đằng Long Cảnh mà thôi, nhưng vẫn không từ chối liên thủ với Khương Vọng giết chết Hải Tông Minh.
Có phải thật ra y cũng không muốn cam chịu như vẻ ngoài không?
"May mà có ngươi và kiếm thuật của ngươi, rất mạnh, vô cùng mạnh!" Khương Vọng vô cùng nghiêm túc: "Đứng hạng nhất trong tất cả những kiếm thuật mà ta đã biết!"
Thật ra trận chiến với Hải Tông Minh này, tuy rằng cảnh giới và thực lực có chênh lệch, nếu không chuẩn bị mà lấy cứng đối cứng thì chắc chắn không phải đối thủ.
Nhưng sau khi phân tích toàn bộ tin tức về Hải Tông Minh và đồng thời tìm ra đối sách, thì bản thân Khương Vọng cũng có phần nắm chắc nhất định. Phải biết rằng, ngay cả Trọng Huyền Trử Lương cũng được Trọng Huyền Thắng mời cho ý kiến về đối sách. Hải Tông Minh gần như bị tính đến chết.
Thật ra, dùng thân phận bằng hữu mời Hướng Tiền giúp đỡ là bởi gì muốn giúp y xây dựng lòng tin. Mà biểu hiện của Hướng Tiền, thật sự cũng làm hắn kinh ngạc.
Một tu sĩ Đằng Long Cảnh, lại có thể tạm thời giao thủ với tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh! Cho dù là có chuẩn bị từ trước, đã bố trí mấy bộ kiếm trận và mượn dùng sức mạnh phi kiếm cường đại của bản thân, dù không thật sự làm Hải Tông Minh bị thương, nhưng trong tầm hiểu biết của Khương Vọng, cũng không có bất kỳ một môn kiếm thuật nào có thể làm đến mức này.
Quả nhiên đây mới là kiếm thuật đỉnh cao của thời đại phi kiếm.
Hướng Tiền lặng im nhìn Khương Vọng một lát, nhìn thấu mong đợi của hắn.
"Ngươi cảm thấy rất mạnh, đúng không?"
Mắt y nhắm lại, sự sắc bén khi vừa rồi giao thủ với Hải Tông Minh mờ nhạt đi: "Đây chính là nguyên nhân khiến ta tuyệt vọng." Hướng Tiền chỉ mới Đằng Long Cảnh đã mạnh đến vậy.
Vậy sư phụ vô địch Động Chân kia của y, phải mạnh đến cỡ nào?
Duy Ngã Kiếm Đạo của cảnh giới Động Chân thật sự đáng sợ đến mức nào?
Chính là kiếm thuật mạnh như vậy, đáng sợ như vậy.
Không có thời gian để suy nghĩ, giãy giụa thì đã thua rồi!
Cho nên tuyệt vọng!
Ánh mắt của Khương Vọng lướt từ trên người Hướng Tiền đến Tây Đà Phong đổ nát, núi đá điêu tàn, dòng chảy nước ngầm do Hải Tông Minh dẫn lên uốn lượn chảy, tạo thành vũng lầy ở khắp nơi.
Không biết tại sao, hắn chợt nhớ về Ngọc Hành Phong. Ngày ấy, Ngọc Hành Phong đổ xuống trước mặt hắn, đó là lựa chọn của hắn. Cũng tại ngày hôm ấy, hắn tận mắt nhìn thấy mặt tàn khốc của thế giới này.
"Một đỉnh núi hùng vĩ như vậy, khi sụp đổ cũng chỉ cần một cái chớp mắt. Thế nhưng nó cũng đã trải qua vô số năm tháng."
Khương Vọng nói: "Động Chân Cảnh, thậm chí là cả cảnh giới trên Động Chân, cũng đều từ Du Mạch Cảnh tu hành lên."
Hắn không hề thao thao bất tuyệt khuyên bảo Hướng Tiền, chỉ nói hai câu này, lại vỗ vai y: "Chạy nhanh!"
Đồng thời một ngựa dẫn đầu, chạy thẳng về hướng tây.
Hướng Tiền sững sờ một chút, mới phản ứng kịp.
Tuy lân cận Đà Phong Sơn không có thế lực lớn, nhưng cả Đà Phong Sơn đổ mất nửa bên, sông ngầm trào ra dưới đất, địa thế thay đổi chắc chắn sẽ khiến một số người chú ý.
Nơi đây là Trung vực, tu sĩ Trung vực lại nổi tiếng không coi ai ra gì. Nếu không chạy nhanh thì khó tránh khỏi gặp phiền phức.
"Này!"
"Dù gì thì người cũng nên dắt ta theo với!"
"Ta là một tiểu tu sĩ Đằng Long Cảnh vô danh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận