Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1776: Nhân duyên (1)

Trương Tuần ngồi một mình bên ngoài thành Bất Thục, tất nhiên chờ chính là Tiêu Thứ.
Tiêu Thứ trộm đan mà đi, đào vong ngàn dặm, đã sớm sơn cùng thủy tận. Một đường trốn tới đây, gian nan thế nào, đấu trí đấu dũng thế nào, cũng không cần nói tỉ mỉ thêm.
Bây giờ hai tay áo hắn trống rỗng, những tiền tài giao nộp mệnh kim đã dốc hết tất cả của hắn.
Mà bốn mươi ngày này, là thời gian duy nhất hắn tranh thủ được cho mình.
Bốn mươi ngày này, Trương Tuần nhất định phải quý trọng.
Võ lực cường đại mà thành Bất Thục thể hiện ra, đã bảo vệ quy củ của mệnh kim.
Trương Tuần bị tội quân đuổi ra ngoài thành, chịu đựng khuất nhục to lớn, ngồi một mình ở cửa thành.
Quyết tâm hắn muốn bắt giết Tiêu Thứ, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được.
Mà lúc này Khương Vọng vẫn đang đứng ở trên đường, cũng không thể không bắt đầu suy nghĩ đến chuyện chạy trốn…
Trên đường ở Bất Thục thành bị gọi ra tên, đương nhiên là một chuyện nguy hiểm.
Mặc dù nói sau ước định Tinh Nguyệt, Trang Quốc đã không có khả năng ở bên ngoài nhằm vào Khương Vọng như thế nào. Mặc dù nói Đỗ Như Hối ở Ngọc Kinh Sơn khỏa thân chịu hình, hiện tại thương thế cũng chưa hẳn chuyển biến tốt đẹp…
Nhưng đối với đôi quân thần kia, dùng tâm tư như thế nào phỏng đoán cũng không quá đáng.
Bất quá trước lúc này…
Khương Vọng xoay người lại nhìn Tiêu Thứ: “Cần ta giúp ngươi liên hệ Sở Dục Chi không?”
Đương nhiên hắn có tình nghĩa huynh đệ với Tả Quang Thù, đương nhiên hắn cảm nhận được tình nghĩa vô cùng trân quý ở phủ Hoài quốc công. Hắn tự mình trải qua Tả Quang Liệt chiến tử, vô cùng rõ ràng Tả thị đã trả giá những gì cho Sở Quốc, cũng tán thành loại thế gia đời đời trung liệt như Tả thị nên được hưởng thụ những vinh quang này.
Nhưng đồng thời, lời nói của Sở Dục Chi cũng đích thật xúc động đến hắn.
Những người đi lại trong vũng bùn, muốn vì mình, vì ngàn vạn bình dân đấu tranh ra hy vọng…Hắn đã bị xúc động.
Chính vì hắn biết đoạn đường đi tới này của mình không dễ dàng thế nào, hắn mới có thể cảm nhận được tương đối sâu sắc, thế giới này có lẽ cần càng nhiều công bằng hơn.
Nhưng hắn không phải hiền giả sinh ra đã biết, không có trí tuệ bẩm sinh. Đối với quá nhiều vấn đề của thế giới này, hắn cũng không có đáp án chắc chắn của mình. Có đôi khi hắn thậm chí hoàn toàn không biết, ai càng đúng hơn, ai càng sai hơn.
Hắn chỉ có thể không ngừng học tập, không ngừng lý giải, không ngừng tiếp nhận, không ngừng sửa đổi, nhưng quá trình này, nhất định dài đằng đẵng.
Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là một người thanh niên vừa đầy hai mươi tuổi. Đối với nhân sinh, hắn cũng đang tìm đáp án của mình.
Đáp án kia chưa hẳn là chính xác, chưa hẳn có thể phù hợp với nhận thức của mọi người, thậm chí hắn cũng chưa chắc tìm được.
Hắn chỉ đang trải qua nhân sinh của hắn, không nhất định phải trở thành người như thế nào.
Xích Tâm là thần thông của hắn, Kỳ Đồ cũng vậy.
Bất Chu Phong là thần thông của hắn, Tam Muội Chân Hỏa cũng vậy.
Hắn có thần thông Kiếm Tiên Nhân, kế thừa Vân Đỉnh Tiên Cung, cũng chưa chắc sẽ khôi phục thời đại Tiên Cung. Tiên của Kiếm Tiên Nhân cũng chưa chắc đã là tiên của Cửu Đại Tiên Cung.
Hắn chỉ đi về phía trước mà thôi.
Hắn cũng không trung với kỳ vọng của bất kỳ ai, hắn chỉ trung với bản thân mình.
Thế nhưng một người từ tầng dưới chót đi lên từng bước một, cần trả giá bao nhiêu cố gắng, hắn biết rõ.
Nếu như cố gắng vĩnh viễn không có thu hoạch, trả giá vĩnh viễn không có hồi báo, vậy sẽ là một thế giới tuyệt vọng cỡ nào, hắn hiểu được.
Cho nên hắn có thể lý giải vì sao Sở Dục Chi cắt bào đoạn nghĩa, có thể lý giải vì sao Tiêu Thứ bí quá hoá liều.
Cho nên vì sao, hôm nay hắn sẽ giúp Tiêu Thứ nói chuyện.
Cho nên vì sao, giờ phút này hắn sẽ giúp Tiêu Thứ nghĩ cách.
Tiêu Thứ trộm đan mà đi, quan hệ trước kia ở Đan Quốc hiển nhiên toàn bộ vô dụng. Tạm thời Khương Vọng cũng chỉ nghĩ đến một Sở Dục Chi còn có thể nghĩ cách trợ giúp hắn.
Tiêu Thứ lắc đầu, nói ra câu đầu tiên sau khi Trương Tuần xuất hiện, hắn cười nói: “Vẫn không nên, nói không chừng hiện tại hắn còn thảm hơn cả ta.”
Hắn lại cười.
Nụ cười của hắn rất thân thiện, đều không có quan hệ với khuôn mặt của hắn và hiện trạng của hắn, mà gần như là một loại biểu hiện của “Thuật”.
“Như vậy, ta còn có thể giúp được ngươi cái gì không?” Khương Vọng lại hỏi.
Hắn đương nhiên không phải bị nụ cười của Tiêu Thứ ảnh hưởng, bản tâm hắn là muốn giúp một chút.
Thậm chí, hắn đã chuẩn bị cho việc mượn tiền.
Có hiền đệ Tả Quang Thù giúp đỡ, hiện tại trong túi hắn cũng không tính là eo hẹp.
Cho Tiêu Thứ mượn một ít nguyên thạch, để cho người thanh niên vừa mới chạy ra khỏi Đan quốc này, có thể ở lại Bất Thục thành một thời gian dài, sống thêm mấy ngày…
Hắn cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Tiêu Thứ nhìn Khương Vọng, hơi kinh ngạc nói: “Ngươi là bằng hữu của Sở Dục Chi sao?”
Hắn thật sự không nghĩ ra được, vì sao Khương Vọng lại nguyện ý giúp hắn. Bọn họ trước đây thậm chí chưa bao giờ nói qua một câu. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là một số lần gặp nhau ở chỗ Sở Dục Chi.
Khương Vọng lắc đầu: "Duyên gặp mặt vài lần thôi, không tính vậy.”
Tiêu Thứ như ra chiều suy nghĩ, lại hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi ta, tại sao lại chọn trộm đan đào vong sao?”
Khương Vọng nghiêm túc nói: “Ta nghĩ, so với thỏa mãn lòng hiếu kỳ cá nhân của ta. Ngươi làm sao giải quyết khốn cảnh của ngươi trước mắt, mới là chuyện càng quan trọng hơn.”
Tiêu Thứ nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó nói: “Hôm nay mới biết, năm ngoái tại Quan Hà Đài, vì sao ngươi lại toả sáng thiên hạ. Hi vọng sau này ta còn có thể có cơ hội, ngồi luận đạo với ngươi.”
Sau đó hắn ngậm chặt miệng lại.
Hắn học chính là thuật Tung Hoành, am hiểu chính là hoa ngôn xảo ngữ.
Rất hiểu cách xa thân gần đánh, rất giỏi tá lực đả lực.
Nhưng hắn không tiếp nhận sự trợ giúp của Khương Vọng, cũng không cầu khẩn bất cứ người nào.
Giờ phút này vậy mà hắn cũng không định nói nữa, mà là ngay trên đường…giống như Trương Tuần ở ngoài cửa thành kia, ngồi xuống xếp bằng, nhắm hai mắt lại.
Hai vị thiên kiêu Đan Quốc, ngồi ngoài thành, ngồi trong thành, cách mấy con đường, xa xa giằng co.
Có một loại cảm giác nhân duyên kỳ diệu.
Một tòa thành hỗn loạn như vậy, phảng phất chia làm hai loại nhân sinh, hai loại số phận.
Nhân sinh mà khác biệt, mệnh số tự nhiên khác biệt.
Có người tập mãi thành quen.
Mà có người…không tiếp nhận.
Trong khoảnh khắc Tiêu Thứ ngồi xuống, đạo nguyên trong cơ thể hắn lập tức bắt đầu mãnh liệt, cuộn trào. Chân trời chợt sáng lên một điểm sáng, sáng chói như sao!
Mọi người tại đây, bao gồm cả Trương Tuần còn canh giữ ở ngoài cửa thành, hầu như lập tức hiểu rõ ý định của Tiêu Thứ.
Hắn dự định trong bốn mươi ngày này, lập thành tinh lâu viên mãn, sau đó mượn lực của Lục Thức Đan, tại chỗ đột phá Thần Lâm, dùng cái này phá cục chắc chắn phải chết!
Điều này không hề nghi ngờ là cực kỳ gian nan, thậm chí có thể nói là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thành tựu Thần Lâm không phải ăn cơm uống nước, không tồn tại đương nhiên. Dưới tình huống không người hộ đạo, tích lũy cũng không đủ, thời cơ căn bản không đủ, trùng kích Thần Lâm là cửu tử nhất sinh. Cho dù Tiêu Thứ hắn cũng được xưng là thiên tài!
Thiên tài thường thường tú xuất quần luân, hiếm thấy trong đám người. Nhưng đặt khắp thiên hạ, đặt khắp lịch sử, lại là nhiều như cá diếc bơi qua sông. Nhưng trong nhiều nhân vật thiên tài niên thiếu thành danh như vậy, có thể thong dong vượt qua thiên nhân cách biệt, lại có mấy người?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đây đích thật là con đường duy nhất nhìn thấy được hy vọng.
Đổi lại là bất kỳ ai ở vào hoàn cảnh của Tiêu Thứ, cũng không có biện pháp giải quyết tốt hơn.
Dù cho trùng kích Thần Lâm vội vàng như vậy, hầu như không nhìn thấy khả năng thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận