Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1573: Dịch Thắng Phong (2)

Trước đây rất rất lâu.
Lâu đến mức hắn gần như cho là mình đã quên rồi.
Trong tuổi thơ của hắn, có một bạn nhỏ thường lấy kiếm gỗ đánh nhau với hắn.
Nói là mặc chung một cái quần lớn lên cũng không quá đáng, nhưng vào lúc Tiên duyên giáng lâm, hắn bị người kia đẩy vào sông, suýt nữa thì chết đuối.
Tên của người đó… là Dịch Thắng Phong.
Không ngờ lần thứ hai nghe được cái tên này, vậy mà vào lúc này, trong hoàn cảnh như thế này.
Đương nhiên hắn cũng từng dự đoán, vào giây phút hắn nổi danh khắp thiên hạ, người kia cũng sẽ nghe thấy tên của hắn ở một góc nào đó hiện thế.
Hắn biết với tính cách của người kia chắc chắn sẽ không chịu thua, chắc chắn sẽ không rụt đầu, hắn biết chỉ cần cả hai đều đi trên con đường tu hành dài dằng dặc này, sẽ có một ngày bọn hắn gặp lại.
Chỉ là hắn thực sự không nghĩ tới, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Thái Hư Huyễn Cảnh được xây dựng và mở rộng đã tăng cao khả năng giao lưu giữa những người tu hành hiện thế, đẩy nhanh sự va chạm giữa các thiên kiêu, giúp khoảng cách xa xôi giữa các khu vực hiện thế kéo lại dễ dàng.
Người kia, hình như cũng đã trưởng thành, thành một nhân vật cường đại …
Khương Vọng nhắm mắt lại, cảm giác mình như bị chìm trong vào làn nước, hóa ra loại cảm giác giác hít thở không thông kia chưa bao giờ phai nhạt. Hóa ra chưa bao giờ quên … Sao có thể quên được?!
Trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng lần đó … cảnh tượng tu sĩ tóc bạc tung kiếm rời đi. Trong sóng nước lăn tăn, là sự quyết tuyệt lạnh lẽo đến như vậy.
Đúng là một giấc mơ cũ lâu rồi không gặp.
Ninh Kiếm Khách ở Kiếm Các xa xăm, đợi rất lâu mà vẫn không thấy hồi âm của Khương Vọng.
Nàng nhịn không được lại truyền thư tới: “Ngươi biết hắn ta?”
Khương Vọng mở to hai mắt, trải rộng giấy viết ra, chân thành hồi âm: “Có biết.”
Chữ viết như kiếm.
Lộ rõ sự sắc bén.
“Hôm nay đi luôn à?” Diệp Thanh Vũ hỏi.
“Đúng, nên đi từ lâu rồi.” Khương Vọng theo quy củ ngồi xuống, đôi mắt nhìn về phía muội muội đang chơi đùa với Xuẩn Hôi ở cách đó không xa, thở dài: “Nơi thế ngoại đào viên này, cuối cùng cũng không phải chỗ mà tục nhân có thể ở lâu.”
Diệp Thanh Vũ nói khẽ: “Ở trên đời này có ai mà không phải tục nhân chứ?”
Khương Vọng im lặng một lát rồi nói: “Ta luôn có việc quấn thân.”
Diệp Thanh Vũ cũng không cố gắng khuyên hắn, chỉ nói: “Đáng tiếc, đạo thuật mà ngươi dạy ta vẫn chưa thuần thục lắm.”
“Bát Âm Diễm Tước khá phức tạp, không dễ nắm giữ như vậy.” Giọng nói ấm áp của Khương Vọng vang lên: “Về sau có gì không hiểu thì cứ viết thư hỏi ta, ta sẽ hồi âm ngay.”
“Được.” Diệp Thanh Vũ mỉm cười đối mặt.
“Ca!” Khương An An chạy những bước ngắn tới.
Bước chân Xuẩn Hôi còn ngắn hơn, nên theo sát phía sau.
Khương Vọng cười dịu dàng nhìn muội muội, chỉ thấy khi nàng chạy đến gần thì giấu tay nhỏ ở phía sau.
“Ca nói xong chuyện đạo thuật với Thanh Vũ tỷ tỷ rồi sao?”
“Sao thế?” Khương Vọng cười nói: “Muội cũng muốn học? Du Mạch cảnh chưa học được đâu.”
Hắn lại muốn nhân cơ hội này nói chút đạo lý, khích lệ muội muội cố gắng tu hành.
Khương An An quyết đoán lắc đầu: “Không phải. Những thứ muội học mỗi ngày đã đủ nhiều rồi!”
Xuẩn Hôi cũng ra sức lắc đầu theo, lắc đến mức lông rụng liên tục.
Khương Vọng buồn cười hỏi: “Vậy muội quan tâm cái này làm gì?”
Khương An An vắt chéo tay nhỏ ở sau lưng, đi tới trước mặt Khương Vọng, trực tiếp đổ người về phía trước, dúi đầu vào trong lồng ngực của hắn. Nghẹn ngào nói: “Chẳng phải hôm nay ca muốn rời đi hay sao.”
Hóa ra không phải cô bé chơi đùa với Xuẩn Hôi đến quên mất chuyện này, mà là hiểu chuyện không muốn ảnh hưởng đến việc tu tập đạo thuật của Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ.
Điều này làm cho Diệp Thanh Vũ ở bên cạnh khá ngại ngùng.
Khương Vọng xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, dịu dàng nói: “Cũng không phải ca không trở về nữa. Muội ở Lăng Tiêu các cố gắng tu hành, rảnh rỗi ca ca sẽ trở lại gặp muội.”
Khương An An ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn ca ca: “Ca.”
Khương Vọng cúi đầu dịu dàng nhìn cô bé: “Ca ở đây.”
Khương An An vòng hai tay ra trước người, hai cánh tay nhỏ bé chậm rãi mở ra trước mặt Khương Vọng, một chiếc đai lưng màu xanh ngọc được hai tay nâng niu.
Cô bé cười tủm tỉm nâng thắt lưng ngọc, giọng nói giòn tan: “Chúc ca ca sinh nhật sớm vui vẻ!”
Khương Vọng hơi sững sờ, mới nhớ đến sắp tới hai mươi tám tháng giêng, đó chính là ngày sinh của hắn.
Hắn gần như đã quên mất.
Nhưng Khương An An năm nay bảy tuổi vẫn nhớ được.
Khương Vọng bật cười đứng dậy, cởi bỏ chiếc đai lưng Như Ý Tiên Y hiện tại, nghiêm túc cẩn thận quấn chiếc đai lưng mà muội muội đưa rồi cúi đầu nhìn xung quanh một vòng, hết sức hài lòng: “Ánh mắt của muội muội ta thật không tệ!”
“Hả.” Khương An An kiêu ngạo nói: “Muội dùng tiền của huynh mua mà.”
Đương nhiên mỗi lần Khương Vọng đều cho muội muội một ít tiền tiêu vặt, nhưng bản thân Khương An An đã làm chân sai vặt cho các sư huynh sư tỷ để “kiếm tiền” từ lâu, túi tiền nhỏ của cô bé cũng cực kỳ dồi dào.
“Ta rất thích!”
Khương Vọng phủi phủi đai lưng, yêu thích không buông tay.
Khương An An cười đến mặt mày xán lạn.
Xuẩn Hôi một mình xoay vòng trên mặt đất, quay tròn cực kỳ vui vẻ, cũng không biết nguyên nhân là gì.
Diệp Thanh Vũ đong đầy ý cười nhìn bọn họ.
Hôm nay là một ngày không có gì đặc biệt, cũng là ngày hội tụ mọi điều tốt đẹp của thế gian.
Hai mỹ nhân một lớn một nhỏ và một chú chó ngốc cùng tiễn Khương Vọng bồng bềnh áo xanh rời đi.
Nhìn hắn nhanh chân bước đi, từng bước biến mất ở chân trời.
Đã trải qua quá nhiều lần chia ly như thế này, mặc dù Khương An An không muốn, nhưng không còn khóc nhè nữa… Dù sao thì cô bé cũng đã là một tu sĩ Du Mạch cảnh bảy tuổi!
Diệp Thanh Vũ nắm tay nhỏ của Khương An An cùng đi về, Xuẩn Hôi tràn đầy năng lượng nhảy nhót trái phải, hoàn toàn không thể hiện chút lưu luyến nào với chủ nhân cũ.
Thanh Vũ tỷ tỷ.” Khương An An tò mò hỏi: “Đạo thuật mà ca ca dạy khó lắm sao?”
“Vẫn ổn.” Diệp Thanh Vũ nhẹ giọng trả lời.
Nhẹ nhàng búng ngón trỏ, một đoàn mây trôi bỗng nhiên nổ tung, nổ thành một đoàn mây trắng hình chim tước “líu ríu’ kêu, đếm mãi không hết.
Âm thanh kia dần thống nhất, tấu thành khúc nhạc êm tai…
Leng keng leng keng…
Looqng coong loong coong…
Tiếng nhạc rung động lòng người, mà vân tước thì tuyệt đẹp.
Là đạo thuật, Bát Âm Vân Tước!
“Đẹp quá!” Khương An An kinh ngạc thốt lên.
Xuẩn Hôi thì sủa gâu gâu, nhe răng trợn mắt, trông dáng vẻ vô cùng tức giận, có lẽ cảm thấy những con vân tước kia đang cãi nhau với nó.
“Không đúng.” Bỗng nhiên Khương An An phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Vũ: “Chẳng phải tỷ đã biết rồi à? Sao vẫn còn muốn ca ca dạy vậy?”
Diệp Thanh Vũ không cảm xúc để cho đám vân tước tản đi, nhàn nhạt nói: “Không thuần thục lắm, cho nên muốn luyện nhiều hơn.”
Xong rồi nàng lại cúi đầu nhìn Khương An An: “Tu hành chính là như vậy, không thể lười biếng vì đã biết rồi… Mà muội luyện chữ chưa?”
Khương An An hít sâu một hơi, đột nhiên kinh sợ kêu lên: “Diệp bá bá!”
“Gọi ai cũng vô dụng.” Diệp Thanh Vũ nắm chặt tay nhỏ của cô bé, muốn tự tay áp giải cô bé đến “Pháp trường”, vừa thoáng liếc mắt nhìn phía trước một cái, kết quả lại thật sự nhìn thấy cha già của mình.
Chỉ thấy Diệp đại chân nhân trâm xanh bạch y, tiên khí tung bay …
Ngồi xổm ở phía trước một chiếc xe bò.
Con bò già kéo xe vô cùng uể oải.
Trên xe tràn đầy sách.
“Lão nhân gia ngài đang làm gì đó?” Vẻ mặt Diệp Thanh Vũ tràn đầy khó hiểu.
“Đạo thuật.” Diệp Lăng Tiêu đứng lên, tiêu sái vỗ vỗ đống sách sau lưng: “Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi… Muốn cái gì có cái đó! Đều là tinh phẩm cả, đủ cho con học mười tám năm. Nếu như không thích một xe sách đạo thuật này, thì ta còn chuẩn bị cho con một xe nữa. Chớ học lung ta lung tung với người ta, cũng không biết những người kia có thông thạo hay không!”
Khương An An lặng lẽ trốn sau lưng Diệp Thanh Vũ, nhiều đạo thuật như vậy đáng sợ quá, nếu như phải học hết thì sẽ học đến bao giờ? Nào còn thời gian để chơi nữa?
Diệp Thanh Vũ nhíu mày: “Cha lại nghe lén bọn con nói chuyện?”
Diệp Lăng Tiêu cười phóng khoáng: “Không. Vi phụ chỉ vừa lúc cân nhắc đến vấn đề tích lũy đạo thuật của con thôi…”
Diệp Thanh Vũ kéo tay Khương An An đến trước người: “An An ở ngay đây, ở trước mặt trẻ con, cha thành thật đi!”
“Trộm? Cái tên trộm A Sửu này được lắm!” Diệp Lăng Tiêu đột nhiên hét ầm lên, dáng vẻ vô cùng tức giận: “Ngươi lại trộm cá nữa!”
Vươn người một cái đã không thấy đâu, chỉ còn lại bóng mây mịt mờ…
Cùng với một chiếc xe tràn đầy sách đạo thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận