Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 841: Tình từ đâu mà đến

Nàng như một giấc mộng đẹp.
Mỗi đêm nàng đều sẽ đi vào trong giấc mộng.
Loại tưởng niệm này, nó trằn trọc, ngọt ngào và ưu thương, không cần nói tỉ mỉ.
"Nhớ người như mộng, mỗi đêm như một", tám chữ là được.
Khương Vọng không cách nào cảm nhận loại cảm giác này.
Hắn rất ít ngủ, cho nên rất ít khi nằm mơ. Mơ thấy, cũng thường là thảm trạng của Phong Lâm thành vực.
Cho nên nghe thấy lời nói của Hứa Tượng Càn, hắn không động dung, ngược lại có vẻ muốn cười: "Lúc trước ngươi theo đuổi tỷ tỷ của Long Xuyên, có phải cũng nói như vậy không?"
"Ái mỹ chi tâm, người người đều có. Ta đối với Phượng Nghiêu tỷ, là xuất phát từ thưởng thức cái đẹp."
Hứa Tượng Càn không hề lúng túng, tiếp tục thâm tình chân thành nói: "Ngay từ đầu ta cho rằng ta đối với Chiếu sư tỷ cũng như vậy. Hứa Tượng Càn ta tham tài háo sắc, yêu phong cảnh đẹp, chuyện này không có gì phải giả vờ. Thích rồi, phải tới gần, không thích, liền xoay người. Nhưng trong khoảng thời gian này ở chung khiến ta phát hiện, cảm giác của ta đối với Chiếu sư tỷ khác với tất cả mọi người. Loại cảm giác này, là yêu."
"Ái mỹ chi tâm" và "Ái nhân chi tâm", tương tự mà bất đồng.
Lý Long Xuyên lầm bầm: "Sợ không phải là vì Chiếu cô nương còn chưa đánh ngươi đúng không?"
Phốc!
Khương Vọng vất vả lắm mới có chút dao động, suýt nữa phun hết một ngụm rượu ra.
Hứa Tượng Càn bị hành hung mười tám lần, rốt cuộc từ bỏ việc theo đuổi Lý Phượng Nghiêu, việc này ở chỗ đám thế gia tử ở Lâm Truy, từ lâu đã lưu truyền thành trò cười.
Nếu tính cả trước khi Khương Vọng tham dự Thất Tinh bí cảnh, cái lần hắn bị đánh bởi vì bịa đặt, vậy tổng cộng đã bị đánh mười chín lần.
Bất kể Khương Vọng và Lý Long Xuyên thay nhau trào phúng thế nào, Hứa Tượng Càn hoàn toàn không giận, rất có khí lượng của "ngươi trào ngươi phúng, ta đâu có sao?"
Hắn trái lại cười lặng lẽ, kéo lấy cánh tay Khương Vọng, đột nhiên đứng dậy: "Ngươi không phải rất tò mò với Chiếu sư tỷ sao? Đi! Dẫn ngươi đi gặp nàng!"
"Cái này thì đột ngột quá!" Khương Vọng bất ngờ bị kéo lên: "Tại sao là hiện tại?"
Hứa Tượng Càn đã đẩy ghế ngồi ra, bước nhanh về phía trước, chỉ nói: "Nhớ nàng, cho nên đi gặp nàng!"
Hắn trả lời rất đơn giản, trực tiếp, đương nhiên.
Người hắn toàn mùi rượu, hình như là say, hình như là rượu nói.
Hắn ta kéo Khương Vọng, thậm chí như đang chạy.
Nhìn ra được, hắn thật sự rất nóng lòng, thật sự rất bức thiết!
Hứa Tượng Càn như bị ngọn lửa thúc giục, lôi kéo Khương Vọng chạy khắp nơi trong Xuân Phong lâu, khiến cho gà bay chó sủa, quấy nhiễu biết bao nhiêu yên bình.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Khương Vọng liên tục tạ lỗi. Nhưng lại bỗng nhiên cảm thấy, lần này Hứa trán cao… hình như là đang nghiêm túc.
Lý Long Xuyên đi theo phía sau thu dọn tàn cuộc, nhưng đi tới đi lui cũng chỉ cần một câu: "Ghi sổ cho Yến Phủ!"
Ai cũng không sợ Yến Phủ công tử không bồi thường nổi, cho nên Xuân Phong lâu lớn như vậy, ngay cả một tiếng mắng chửi cũng không có, tùy ý người say rượu kia kéo bạn ngang ngược khắp nơi.
Hứa Tượng Càn kéo Khương Vọng chạy ra Xuân Phong lâu, chạy đến trên đường cái, va vào dòng người vội vã.
Lúc này hắn không giống một đệ tử danh môn, cũng không giống tu sĩ siêu phàm trẻ tuổi đầy hứa hẹn gì, không có gì khác biệt với thiếu niên trên đời này nhiều lần rơi vào lưới tình.
Hắn nhìn trái ngó phải một cách qua loa nhằm phân biệt phương hướng, liền lỗ mãng chạy nhanh qua phải.
"Đây là đi đâu?" Khương Vọng không dễ tránh thoát, chỉ vừa chạy vừa hỏi.
"Trà xá Chỉ Hốt!" Hứa Tượng Càn trong lúc cấp bách đáp lại: "Chiếu sư tỷ thích uống trà, lúc này nhất định ở chỗ đó!"
Thời gian như dòng nước trôi, trong nháy mắt thoáng qua, tên rất hay.
Khương Vọng thầm khen một tiếng trong lòng, ngoài miệng nói: "Vậy ngươi buông ta ra, ta đuổi theo là được, cứ lôi kéo như vậy, rất không hay."
"Ha ha." Hứa Tượng Càn cười giảo hoạt: "Ta không thể để ngươi chạy được."
Không đợi Khương Vọng nghĩ ra là ý gì, hai người đã dừng lại trước một gian trà xá.
Chỉ thấy trúc xanh làm tường, lá xanh làm ngói, đường mòn đá trắng, rèm ngọc tô điểm.
Trước phòng có một cây đào đỏ, nở trong gió xuân.
Khương Vọng và Hứa Tượng Càn như hai mãng hán không hiểu phong tình, xông vào bên trong đào nguyên yên tĩnh.
Trông có vẻ rất sát phong cảnh.
Hứa Tượng Càn lại còn lớn tiếng hét: "Chiếu sư tỷ! Ta đến rồi!"
Một hồ xuân thuỷ cũng bị nhổi nhăn, cả phòng đều bị phá vỡ thanh tĩnh.
Trong trà xá lập tức ném đến rất nhiều ánh mắt bất mãn.
Lý Long Xuyên đi theo phía sau tới đây chỉ lấy tay ôm trán, không dám nhìn thẳng.
Hứa Tượng Càn mặc kệ nhiều như vậy, tùy tiện vén rèm bước vào, còn kéo mạnh Khương Vọng một cái: "Vào đi, còn ngây ra đó làm gì!"
Hứa huynh, ngươi là người đọc sách, ngươi là cao đồ của thư viện Thanh Nhai đấy, lễ nghi ở đâu? Khương Vọng nhìn bộ dáng say rượu không coi ai ra gì của Hứa Tượng Càn, lời này cuối cùng không hỏi ra miệng.
Không để ý tới gã sai vặt đón khách kia, không để ý tới những ánh mắt ít nhiều đem theo bất mãn kia. Mục tiêu của Hứa Tượng Càn rất rõ ràng, kéo Khương Vọng đi vòng trái vòng phải, rất nhanh liền tìm được gian phòng uống trà của Chiếu Vô Nhan.
Nơi này lấy sơn thủy dựng làm tấm bình phong ngăn cách, bên trong bố trí đơn giản chỉ một cái bàn thấp, hai cái bồ đoàn.
Hai nữ tử ngồi đối diện nhau.
Nữ tử bên trái trông có vẻ ngây thơ, nhìn rất đáng yêu, có hai lúm đồng tiền, đang thở phì phì nhìn Hứa Tượng Càn.
Nữ tử bên phải thì trông rất bình thường, nhưng ngồi ở chỗ đó, phiêu nhiên độc lập, có một loại khí chất khiến người ta khó quên.
Mặc dù nếu chỉ xét về dung mạo, nàng giống như không thể so sánh với rất nhiều mỹ nhân khác.
Nhưng chỉ vừa nhìn thấy, Khương Vọng liền khẳng định, có lẽ nàng ta chính là Chiếu Vô Nhan của thư viện Long Môn, người đã khiến Hứa Tượng Càn nhớ thương.
Có một kiểu nữ nhân, chính là có thể tại bất cứ lúc nào, ở bất kỳ nơi nào, toả ra ánh sáng độc nhất của nàng. Tình cảnh đó sẽ không bị bất luận sự vật gì che mờ đi.
Lại nhìn trên bàn cũng đơn giản vô cùng, chỉ có một cái bình, hai cái chén.
Bình rượu rất bình thường, chén rất bình thường, nhưng trà lại không bình thường.
Hương trà vừa xộc vào mũi, ẩn chứa cảm giác biển rộng mênh mông, khiến người cảm giác được thoải mái.
"Sao Hứa sư đệ lại tới nữa?" Hiển nhiên Chiếu Vô Nhan khá là đau đầu.
Xem ra bị Hứa Tượng Càn làm phiền không ít.
Hứa Tượng Càn nhếch miệng cười: "Ta nhớ ngươi mà!"
Chiếu Vô Nhan vô cùng bất đắc dĩ: "Sư đệ ngươi say rồi!"
Hứa Tượng Càn cười hì hì: "Rượu vào mới nói lời thật!"
Lúc này chợt có tiếng gầm lên: "Ta thấy ngươi là rượu vào đánh rắm bậy bạ!"
Từ trong góc phòng đằng xa, một công tử ca tô son điểm phấn, nổi giận đùng đùng bước tới.
Nhìn dáng vẻ đó, căn bản không cần đi hỏi, Khương Vọng cũng có thể đoán được, người này chính là Dương Liễu đệ tử của Điếu Hải Lâu đang tranh giành tình nhân với Hứa Tượng Càn.
Nhân vật tầm thường, cũng không dám so cao thấp với đệ tử của thư viện Thanh Nhai.
Phía sau gã có một đám người đi theo, nghĩ đến đều là đệ tử khác của Điếu Hải Lâu.
Hiện tại Hứa Tượng Càn đã có tu vi Nội Phủ thần thông, Dương Liễu có thể đánh không phân cao thấp với hắn, cũng có thể nói là nhân vật tinh anh trong các đệ tử của Điếu Hải Lâu.
Gã cũng là chủ lực theo đuổi Chiếu Vô Nhan, nhưng hiển nhiên so với Hứa Tượng Càn thì gã có phong độ và sự kiên nhẫn hơn nhiều. Lúc trước gã một mực yên lặng ngồi ở trong góc phòng, rất sợ mạo phạm giai nhân.
Thử nghĩ, giai nhân mà ngươi rất sợ mạo phạm, lại có một kẻ lỗ mãng không biết xấu hổ lại nhiều lần mạo phạm, ngươi sao không giận?
Dương Liễu phẫn nộ cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng công phu đấu võ mồm của Hứa trán cao đâu có thể chịu thua được?
Nghe vậy Hứa Tượng Càn chỉ cười khinh miệt: "Ha, vậy ngươi ăn đủ chưa, còn định bu tới ăn nữa hả?"
"Ta thấy ngươi là chưa no đòn đâu, răng cửa mọc rồi sao?" Hiển nhiên Dương Liễu đã thăm dò ra sáo lộ võ mồm của Hứa Tượng Càn, nên không dây dưa với hắn, chỉ đánh vào chỗ đau.
Hứa Tượng Càn quả nhiên nổi giận: "Hay cho tên họ Dương nhà ngươi, qua đây, lại đánh với ta!"
Bên kia Dương Liễu cũng không cam lòng yếu thế: "Ta sợ ngươi sao!"
Đang !
Một tiếng vang nhỏ.
Lại là Chiếu Vô Nhan nhìn không nổi, duỗi ngón tay búng chung trà một cái. Tiếng chén kêu lại như chuông ngân, khiến cơn giận trong lòng người ta thoáng cái đã giảm hơn phân nửa.
"Nếu các ngươi muốn tranh cãi, mời đi ra ngoài đi, đừng ảnh hưởng đến những khách nhân khác trong trà xá."
Chiếu Vô Nhan lạnh nhạt nói, nhưng rõ ràng đã cho thấy tức giận: "Không phải là xuất thân tốt, tu vi cao, là có thể tùy ý làm bậy, tổn hại cảm thụ của người khác, được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận