Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 385: Bát Âm Diễm Tước

Bình thường mà nói, tu tập cấp Giáp trung phẩm đạo thuật chính là cánh cửa Nội Phủ cảnh.
Loại tu tập đến cánh cửa này diễn tả trực quan là được, nếu như nói cấp Giáp hạ phẩm đạo thuật chỉ cần phát huy một cái nguồn suối động lực đến cực hạn thì cấp Giáp trung phẩm đạo thuật nhất định phải cần từ hai, thậm chí bốn năm cái nguồn suối động lực làm cơ sở. Đây chính là cánh cửa tu vi khó vượt qua.
Nhưng có ít người thiên phú dị bẩm, tự nhiên có thể giảm xuống một chút thậm chí nhu cầu nào đó của đạo thuật, hoặc trời sinh có thể tiêu hao ít hơn so với người cùng cảnh để thôi động đạo thuật. Tỷ như Phong Tước Chân Linh của Vương Trường Tường ở thành Phong Lâm lúc trước, Lôi Xà Chân Linh của Trương Lâm Xuyên, đều có thể giúp bọn họ vượt cấp nắm giữ đạo thuật.
Mà trừ ra tình huống thiên phú dị bẩm, một ngoại lệ khác chính là đạo thuật duy nhất do mình sáng tạo ra.
Bởi vì người sáng tạo đạo thuật khắc sâu lý giải về nguyên lý phóng thích ra nó, bản thân lại lấy tự thân cơ thể là cơ sở sáng tạo, phù hợp điều kiện bản thân, thích hợp phát huy nhất, cho nên có thể lấy khống chế cực hạn nắm giữ đạo thuật trước.
Diễm tước đếm không hết vờn quanh bay nhanh, tất cả cùng kêu.
Tại điểm trung tâm đạo thuật đánh nổ, Khương Vọng nhìn thấy con mắt Trương Vịnh.
Nhìn thấy nỗi tuyệt vọng to lớn cùng cầu khẩn trong ánh mắt y.
“Đừng nói, cầu ngươi!”
Nếu có thể nói thành lời, thì cho dù Trương Vịnh có bị phế ở đây cũng không muốn vận dụng đồng thuật.
Bởi vì trong lịch sử Phượng Tiên Trương thị, không có ai am hiểu đồng thuật, dùng cái chính là bại lộ. Lúc trước khổ tâm chuẩn bị kỹ như thế, nghĩ kỹ hết thảy, hi sinh, trù tính, máu cùng nước mắt... đều thành ảo ảnh.
Nhưng bài trừ Đố Hỏa, hoàn toàn là phản ứng bản năng của cơ thể.
Sau đó dẫn phát cảm giác nguy cơ của Khương Vọng, kéo tới Bát Âm Diễm Tước ra mắt trước hạn, một cái đạo thuật này Khương Vọng vốn chuẩn bị cho Vương Di Ngô.
Trương Vịnh hiện tại xác định rõ, Khương Vọng đã phát hiện ra bí mật của y.
Nhưng y không có bất kỳ biện pháp nào. Hiện trường có nhiều người như vậy, Khương Vô Khí, Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn... Không có ai là dễ gần.
Trừ phi y có thể chém giết Khương Vọng trước khi vận dụng đồng thuật. Nhưng không vận dụng thì y không có lấy một chút cơ hội, mà vận dụng giết rồi tương đương bại lộ tự thân, kết quả không khác.
Huống chi với chiến lực Khương Vọng biểu hiện ra, cho dù y toàn lực vận dụng đồng thuật cũng chưa chắc có thể thành công.
Kế hoạch và bố trí chu toàn như vậy, thuận lợi vượt qua Thiên Phủ bí cảnh, ứng phó điều tra của thanh bài bổ đầu, cuối cùng bình yên tiếp cận bên người Khương Vô Khí, ngay cả hoàng thất Đại Tề cũng không tra được tên hầu như y.
Y làm sao cũng không nghĩ tới, chỉ một lần gặp ngẫu nhiên ở Vân Vụ sơn, đơn giản ra mặt chấp hành kế hoạch, nhất thời không phòng lại rơi vào tuyệt cảnh!
Tuyệt vọng cùng cầu khẩn trong mắt y, đều là cảm xúc thật sự mà cụ thể.
Bởi vì hết thảy những thứ y đi tới hiện giờ, đều thắt tại một ý niệm của Khương Vọng.
Mà Khương Vọng sẽ quyết định thế nào đây?
Trong mắt mọi người xem chiến trên quan đạo.
Biển mây cuồn cuộn vài dặm xa trên Vân Vụ sơn mới bị lực lượng pháp trận của Thiên Hương Vân các tụ về chậm rãi.
Bát âm lượn lờ, diễm tước tán đi.
Trương Vịnh thất hồn lạc phách đứng ở trên mây, mà kiếm Khương Vọng chỉ ngay yết hầu.
Thắng bại đã phân.
Khương Vọng nhìn y một cái thật sâu sau đó dời kiếm.
Hắn quay người trên biển mây, nhìn Khương Vô Khí nói: “Điện hạ, hí đã xong.”
Mọi người trên đường nhất thời trầm mặc.
Sau đó tiếng vỗ tay vang lên.
Khương Vô Khí vỗ tay trước tiên nói: “Đặc sắc!”
Sau đó tiếng vỗ tay như sấm!
Thật coi đây như là một hồi luận bàn phổ phổ thông thông, “Võ kịch”.
Hứa Tượng Càn trong lúc dùng sức vỗ tay cố ý đụng đụng Lôi Nhất Khôn bên người nói: “Vụng trộm học Lôi gia, có phải chỉ dạy hai chữ “dễ dàng”? Cho nên dù ngươi thấy không “dễ dàng”, lại sẽ nói như vậy!”
Lôi Nhất Khôn nhìn gã hầm hầm.
Tên này là người không chịu được khích bác, lập tức liền muốn tiến lên.
Một cánh tay khoác lên bờ vai hắn, để hắn trầm mặc xuống.
Khương Vô Khí thu tay lại thành quyền, ngăn ở trước miệng nhịn không được ho khan vài tiếng.
Lúc này sắc mặt Trương Vịnh ảm đạm đi đến phụ cận nửa quỳ gối nói: “Trương Vịnh vô năng, hại tới mặt mũi điện hạ, tội đáng chết vạn lần.”
Khương Vô Khí nhẹ nhàng khoát tay, một cỗ lực lượng vô hình nâng Trương Vịnh lên: “Phượng Tiên Trương thị gặp bất hạnh, tuyệt học thất truyền. Ngươi dựa vào chút da lông công pháp Nho đạo, Pháp đạo lộn xộn, đã thấy không tầm thường! Mặt mũi ta vì sao tổn thương?”
“Châu ngọc long đong, là tội bổn cung. Sau khi trở về, chuẩn bị cho ngươi nguyên bộ công pháp.” Ánh mắt y thành khẩn mà chuyên chú: “Mong rằng Trương khanh chớ có nhụt chí, chớ thua cảnh xuân tươi đẹp.”
“Điện hạ...” Trương Vịnh nhất thời lại nghẹn ngào.
Khương Vô Khí lại quay đầu về phía Khương Vọng, cười nhẹ nhàng: “Hôm nay trên Vân Vụ sơn này, nhìn thấy anh tư của Khương khanh, bổn cung thực vui vẻ. Việc của Thập Tứ đệ bỏ qua, bổn cung sẽ không lại vì chuyện này mà tìm ngươi.”
Y nói chuyện tất nhiên là miệng vàng lời ngọc, không có đạo lý lật lọng.
Khương Vọng thật đã chuẩn bị tốt một hồi tái chiến, thậm chí hai trận, nhưng thấy thái độ Khương Vô Khí như thế, kiếm liền vào vỏ, thấy tốt thì dừng: “Điện hạ rộng lượng.”
Khương Vô Khí cười cười, liền dẫn người xuống núi.
Mặc dù Trương Vịnh thua một hồi, nhưng người bên cạnh y trừ Lôi Nhất Khôn bị Hứa Tượng Càn chọc tức bên ngoài thì không ai có vẻ phẫn uất.
Có thể thấy được mọi người rất tin phục với quyết định của Khương Vô Khí.
Người đương thời đều nói thập nhất hoàng tử nhất loại Tề quân, chỉ tiếp xúc ngắn ngủi nhưng Khương Vọng không thể không thừa nhận có một thân khí độ hoàng giả.
Nếu đối thủ đều là cấp độ như hoàng tử Khương Vô Dong, trận cạnh tranh này chỉ sợ đã không có lo lắng...
Trương Vịnh rơi vào phía sau đội ngũ, đến chỗ cua nghiêng đầu nhìn Khương Vọng một chút, ánh mắt phức tạp.
“Thế nào, y thấy không phục?” Hứa Tượng Càn cảnh giác mười phần hỏi thăm.
Khương Vọng nói qua loa: “Có lẽ vậy!”
Tuy có một đoạn khó khăn trắc trở như thế, thật đã không còn tâm tư gì ngắm hoa. Nhưng việc cố định không cải biến, cả đoàn người tiếp tục đi lên núi.
Các con đường uốn lượn quấn núi mà lên, cuối cùng đăng đỉnh.
Nhưng thấy toàn bộ đỉnh núi đều bị sức người san bằng.
Các con đường duỗi tại không trung kết thành một tòa đình đài bốn góc, ngay tại trên không trung tâm đỉnh núi.
Chính diện một tấm biển viết hai chữ “Vân Vụ”.
Vân Vụ sơn nghiễm nhiên lấy Vân Vụ đình làm đỉnh.
Mà tại dưới chân đám người, nở rộ nguyên một vườn hoa màu tím.
Hoa tuy là màu tím nhưng lại có từng giọt sương trắng dâng lên từ trong cánh hoa, tập hợp cùng một chỗ với mây mù của ngọn núi.
Xem ra tầng mây dày bao phủ Vân Vụ sơn cũng có công lao của Vân Vụ hoa.
Hương hoa Vân Vụ, ở đây càng thêm thâm thúy. Không khỏi làm người say mê khó tả, khó trách có thanh danh “Thiên Hương” tốt đẹp.
Đám người trong ngoài đình, nhất thời vong ưu.
Trên đường xuống núi.
Lôi Nhất Khôn nhịn không được lên tiếng hỏi: “Khương Vô Dong kia không biết tự lượng sức mình, tài nhược đức mỏng, lại si nhìn xã tắc. Điện hạ ngài cần gì vì hắn vẽ vời thêm chuyện?”
Gã xuất thân mẫu tộc Khương Vô Khí, có mấy lời người khác không tiện nói nhưng gã không cố kỵ.
“Là thập tứ hoàng tử.” Khương Vô Khí uốn nắn gã nói.
“Khụ khụ.”
Trên núi gió lớn, y lại ho hai tiếng, mới nói một câu hai nghĩa: “Giữ gìn thể diện hoàng thất Đại Tề, chính là giữ gìn thể diện bổn cung.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận