Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1639: Ta không muốn hai bàn tay trắng (1)

"Ta hôn mê bao lâu rồi?"
Ánh sáng trong khoang thuyền rất ôn hòa, chiếu sáng gương mặt tuấn tú có chút mê man của Thái Dần.
Mi tâm hắn đã chỉ nhìn thấy một vết đỏ nhạt, có lẽ không bao lâu sẽ biến mất.
“Chúc Long mở mắt một lần, lại nhắm mắt một lần.” Hạng Bắc ngồi ở phía sau khoang nói.
Thân hình của hắn quá vạm vỡ, chỉ ngồi ở nơi đó, liền chiếm non nửa khoang thuyền. Cái Thế kích đặt nằm ngang, càng chật đến mức chân cũng không duỗi thẳng được.
Khiến cho khoang này vốn cũng không quá rộng rãi, có vẻ càng thêm chật chội.
Thái Dần là người bị thương, hắn không tiện chen lấn Thái Dần, chỉ có thể tự mình co vào.
“Một ngày một đêm…” Thái Dần nỉ non, cẩn thận tra xét tình huống thân thể một chút, cảm thụ được trạng thái thân thể một lần nữa khôi phục đỉnh phong, tự nhiên sẽ hiểu là Hạng Bắc đã hao phí trân dược để cứu hắn.
Hắn nhắm mắt lại, thở dài: “Đúng là một thương kinh diễm.”
“Quả thực cũng ngoài dự liệu của ta.” Hạng Bắc nói.
Lúc hắn trả lời là đang cúi đầu dùng một miếng vải nhung lau mũi kích.
Hán tử uy vũ hùng tráng, lúc này động tác lại rất nhẹ nhàng.
Thái Dần lẳng lặng cảm thụ một lát, mở to mắt, cảnh tượng một thương vượt biển trong đầu đã vỡ vụn.
Có lẽ hắn hồi tưởng lại bản thân đã bị thương như thế nào.
Thế là hắn hỏi: “Chúng ta làm sao trốn ra được?”
Giọng điệu Hạng Bắc bình thường: “Ta ném Hoài Sa ngọc bích đi rồi.”
Hắn chỉ là rất bình tĩnh kể lại một sự thật.
Trong giọng nói không có oán giận đối với Thái Dần bị một thương đâm ngã, cũng không an ủi.
Hắn mời Thái Dần tới, hắn chấp nhận tất cả kết quả bởi vậy mà dẫn đến, chỉ như vậy mà thôi.
Thái Dần trầm ngâm một lát, cũng chỉ nói: “Vậy chúng ta phải nhanh chóng lấy được ngọc bích mới.”
Bị một người không rõ lai lịch một thương đánh ngã, hắn cũng không suy sụp gì, mà lập tức bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Ai cũng sẽ thắng.
Mỗi một nhân vật được gọi là “thiên kiêu” đều thắng từ nhỏ đến lớn, không biết thắng qua bao nhiêu trận.
Ai cũng biết phải làm sao đối mặt với thắng lợi.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều biết được đối mặt với thất bại.
Cho nên có đôi khi, thất bại mới có thể nghiệm chứng ra cái gọi là thiên kiêu.
“Đúng vậy, nếu không chúng ta chịu không nổi thiên khuynh, tất nhiên sẽ bị loại.” Hạng Bắc nói.
Thái Dần trực tiếp hỏi: “Lấy miếng nào?”
Nhưng thật ra hắn và Hạng Bắc đều biết, vấn đề này không có bao nhiêu ý nghĩa.
Xét cho cùng, lựa chọn của hai người bọn họ cũng không nhiều.
Như Tích Tụng ngọc bích của Đấu Chiêu, Thiệp Giang ngọc bích của Chung Ly Viêm, Trừu Tư ngọc bích của Ngũ Lăng, tất cả đều không có khả năng cướp đoạt.
“Có thể tìm được Sở Dục Chi và Tiêu Thứ không?” Hạng Bắc rất thực tế hỏi.
“Còn phải xem duyên phận.” Thái Dần lắc đầu: “Thất Tinh la bàn của ta một đoạn thời gian chỉ có thể chứa đựng một đoạn vết tích.”
Hạng Bắc hiểu rõ.
Loại tổ hợp toàn trường công nhận yếu nhất như Sở Dục Chi và Tiêu Thứ, khẳng định trước tiên ẩn giấu hành tung, không có khả năng dễ dàng lộ diện.
Mà Thất Tinh la bàn của Thái Dần, lúc trước lưu trữ chính là dấu vết của Khương Vọng, về sau bởi vì kiêng kị, lại lưu trữ dấu vết của Họa Đấu vương thú.
Họa Đấu vương thú…
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Hắn ta không khỏi hỏi: “Lúc trước khi ngươi gặp phải Khương Vọng, hắn chỉ một mình sao? Khi đó Tả Quang Thù có phải đã rời trận rồi không?”
“Đúng vậy!” Thái Dần cũng giật mình.
Lúc Khương Vọng bị đàn thú Họa Đấu truy sát, bên cạnh cũng không có những người khác.
Với thực lực của Khương Vọng cuối cùng cũng bị Họa Đấu dễ dàng giải quyết, Tả Quang Thù rõ ràng là kém hơn một bậc thì làm sao có thể may mắn thoát khỏi?
Là chìa khóa để mở ra Sơn Hải Cảnh, trước khi Sơn Hải cảnh đóng cửa, chín miếng ngọc bích tuyệt đối sẽ không rời đi.
Nếu như nói Tả Quang Thù và Khương Vọng đều đã rời trận…
Như vậy Quất Tụng ngọc bích sẽ ở nơi nào?
Tất nhiên là ở vị trí cuối cùng khi hai người này rời trận.
“Đi, đi đến nơi vết tích của Khương Vọng biến mất!” Thái Dần lập tức nói.
Cái khoang mà hai người họ lúc này ẩn thân chính là bí bảo của Hạng thị Xuyên Sơn Toa. Giỏi về ẩn giấu tung tích, có thể phòng ngự có thể đi, càng kiêm xuyên sơn phân thổ, như bơi trong nước.
Bởi vì trong Sơn Hải Cảnh rất nhiều hòn đảo và phù sơn, cho nên mới điều động bảo vật này.
Thái Dần vừa dứt lời, Hạng Bắc đã thao túng Xuyên Sơn Toa chuyển hướng.
Dưới đáy biển âm u, sơn mạch to lớn ẩn sâu trong bóng tối, như một con cự thú đang ngủ say.
Trong một thời khắc nào đó, núi đá ngăm đen tách ra. Một chiếc Xuyên Sơn Toa toàn thân đen nhánh rất tự nhiên bơi ra. Một màn này như cá bơi lội, không thấy một chút đột ngột.
Phần thân khoang thuyền tiếp xúc với nước biển, trong nháy mắt biến thành màu sắc của nước biển. Bơi đến bên trong thủy thảo rậm rạp, lại là màu sắc của thủy thảo, đi xuyên qua rừng san hô cao lớn, tức thì biến thành huyết hồng.
Toàn bộ chiếc Xuyên Sơn Toa không ngừng biến ảo màu sắc, luôn có thể hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, tinh xảo phi thường.
Sau khi mang theo Thái Dần chạy trốn, Hạng Bắc chính là mượn sức mạnh của Xuyên Sơn Toa, thâm nhập vào tòa sơn mạch dưới đáy biển này, dùng cái này tránh né truy kích có khả năng.
Bảo toa lấy Xuyên Sơn làm tên này, ở trong nước cũng mười phần thong dong. Nó di chuyển nhẹ nhàng tự nhiên, không có gợn sóng, nhưng tốc độ lại không chậm.
Mỗi khi có cự thú xuất hiện liền bất động.
Cứ dừng lại rồi đi như vậy, rốt cuộc rời khỏi đáy biển, nhảy lên mặt biển, bay về phía vị trí trong trí nhớ của Thái Dần.
Rời khỏi ràng buộc của nước, Xuyên Sơn toa càng nhanh như thiểm điện.
Nhưng dưới sự thao túng của Hạng Bắc bay cũng không cao, chỉ phi hành sát mặt biển.
Thái Dần trong khoang thuyền đã sớm lấy ra trận bàn tiêu trừ âm thanh.
Xuyên Sơn Toa vô thanh vô tức như vậy, lại am hiểu dung nhập hoàn cảnh, nếu không phải một mực di động tốc độ cao, hầu như không cần lo lắng bị người phát hiện.
Phương vị bên trong Sơn Hải Cảnh tương đối hỗn loạn, ngoại trừ thời gian riêng biệt, hầu như không thể dùng bất luận phương thức nào xác định phương vị. Nhưng đối với Thái Dần tay cầm Thất Tinh la bàn mà nói, chạy tới nơi đã tra xét qua cũng không có quá nhiều khó khăn.
Người đi qua chắc chắn sẽ lưu lại vết tích, mọi chuyện ắt có dấu vết.
Trong mắt hắn, tất cả dấu vết đều không có chỗ che giấu.
Thậm chí bản thân trận đạo, dưới cái nhìn của hắn cũng chỉ là sửa đổi đối với dấu vết thiên địa thì đây đương nhiên là một loại nghịch luận, mọi người đều biết, trận đạo chính là lấy nhân đạo diễn thiên đạo, là tu sĩ dùng để dẫn dắt lực lượng thiên địa.
Nếu Thái Dần công khai nói ra lý niệm này, Thái thị tôn sùng bảo thủ là người thứ nhất không thể tha cho hắn, cho nên xưa nay chỉ ở trong lòng.
Thanh Long thủ “Tín”, Chu Tước thủ ” Đức”, Huyền Vũ thủ "Nhân”, Bạch Hổ thủ “Sát”, bốn chữ này là bốn chữ đạo đồ hắn lấy, ở trong hệ thống đạo đồ do tiên hiền chế định, xem như là rất quy củ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận