Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1024: Từ nay về sau mười chín tức

Nữ tử tên là Linh Nhi đi đến trước cái giường êm kia, chỉ cách khoảng ba bước. Đây là khoảng cách an toàn, cũng là giới hạn nguy hiểm.
"Hì hì." Linh Nhi dường như rất thích cười, cong mắt cười nói:
"Muội Nguyệt muội muội, muội thật xinh đẹp."
Tay còn lại của Muội Nguyệt đỡ trán, ngón trỏ thon dài điểm nhẹ lên mái tóc đen dày bóng mượt, lười biếng nói: "Tỷ tỷ có chuyện gì, cứ nói, đừng ngại."
Hai tay Linh Nhi chắp sau lưng, dòm trái ngó phải gian phòng một chút, hoàn toàn là dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ: "Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể đến tìm muội sao? Trong lòng tỷ thích muội, nên mới muốn thân cận với muội đấy."
Đôi mắt đẹp của Muội Nguyệt hơi đổi, trên mặt hồ lười nhác phẳng lặng trong nháy mắt dao động phát ra gợn sóng câu hồn:
"Nếu như tỷ thật sự muốn gần gũi, cứ đến đi ..."
"Ôi." Linh Nhi vu vẻ nhảy cẫng lên, lại nghiêng người nhảy tới bàn trà bên cạnh, nhẹ nhàng linh hoạt ngồi xuống, cách Muội Nguyệt xa hơn.
Nàng xinh xắn lanh lợi, giống như thiếu nữ vừa mới lớn.
Nét mặt động tác đều rất hoạt bát đáng yêu.
Duy chỉ có vẻ quyến rũ mê người thì chắc là Muội Nguyệt thành thục hơn, gọi người hoạt bát đáng yêu còn có vẻ hơi ngây ngô như nàng là tỷ tỷ, có chút quái gở không nói nên lời.
Linh Nhi nán lại trên ghế chơi một hồi, vừa quay đầu lại, nhìn Muội Nguyệt vẫn nửa nằm như cũ: "Nói tiếp đi, chúng ta đến Tề quốc làm gì? Muội chắc là biết rõ, ở đây không có khả năng mở rộng cục diện. Tứ Đại Thư Viện cũng không được phép lập phân viện có lực lượng Siêu Phàm ở đây, huống chi Tam Hương Phân Khí Lâu chúng ta?"
"Tỷ tỷ." Muội Nguyệt miễn cưỡng lên tiếng: "Nhắc nhở tỷ một chuyện. Muội không bảo tỷ đến, là tự tỷ nhất định đòi theo đấy."
Linh Nhi cười duyên nói: "Không phải tỷ muốn gần gũi với muội đó sao? Sợ muội ở bên ngoài bị ức hiếp."
Nàng khẽ lắc đầu: "Ai, nỗi khổ tâm của tỷ tỷ, muội lại không biết được."
Muội Nguyệt khoát tay, nằm ngửa thẳng xuống, nhắm mắt dưỡng thần: "Tỷ tỷ đã không muốn để muội bị ấm ức, vậy thì muội sẽ không chịu ấm ức."
"Lời này là sao, tỷ tỷ thương muội còn không kịp nữa là." Linh Nhi có tính cách giống như trẻ con, ngồi trên ghế đung đưa, đột nhiên cảm thấy hứng thú, hỏi thăm: "Đúng rồi, tên tế ti họ Nguyên kia, muội làm gì hắn rồi? Sao không thấy làm phiền muội nữa?"
"Có Nguyên Thiên Thần ở đó, muội có thể làm được gì hắn chứ?" Muội Nguyệt nhắm mắt lại, động tác ngáp ngủ phảng phất như hải đường ngủ xuân, nói: "Nguyên công tử là một người hiểu lý lẽ."
Linh Nhi hiển nhiên không tin: "Chậc, trong lâu vốn không có mấy người tri kỷ. Muội muội mới tới, lại không chịu thổ lộ tình cảm với ta."
Muội Nguyệt nhỏ giọng nói: "Linh Nhi tỷ tỷ, loại chuyện thổ lộ tình cảm này, cũng không phải chỉ một chiều."
"Tỷ nguyện ý nỗ lực vì muội nha!" Linh Nhi không biết vì sao lại mỉm cười xán lạn: "Muội nói thử xem, tỷ có thể giúp gì được cho muội không?"
"Nếu như tỷ tỷ muốn giúp muội, thế thì để cho muội ngủ một giấc thật ngon đi."
"Không thành vấn đề!" Linh Nhi vui vẻ nhảy xuống ghế, đứng nhìn về phía giường nhỏ êm ái, nói: "Tỷ tỷ tìm người đến hầu hạ muội thật tốt, tên Khương Thanh Dương kiếm chỉ Hoàng Hà đệ nhất nhân gì đó, thấy được không?"
Nữ nhân đang nằm ngửa trên giường nhỏ mềm thật sự là vưu vật nhân gian.
Lúc nàng mở to mắt, là làn thu thủy trong vắt, lúc nằm ngửa xuống, lập tức trở thành dãy núi.
Nhắm mắt chợp mắt, lông mi vừa dài vừa cong.
Bờ môi đỏ mọng khẽ mím, nhiệt huyết lặng lẽ bùng cháy.
Muội Nguyệt nghe được lời này của Linh Nhi, không hề có bất kỳ phản ứng khác thường nào, chỉ đáp: "Có thể. Nếu như tỷ có thể làm được."
Linh Nhi cười hì hì, quay người đi ra cửa.
Khương Vọng đang toàn tâm mài giũa đạo thuật Khắc Ấn, tự nhiên không biết có cố nhân ở gần bên.
Hắn đắm chìm vào trong thế giới huyền diệu của đạo thuật, vui mừng vì từng điểm tiến bộ nhỏ bé.
Từng chút từng chút phối hợp, điều chỉnh ...
Cuối cùng ở thời khắc nào đó, khắc ấn Thanh Văn Tiên Điển vào trong đệ tam Nội Phủ.
Đến lúc này, chiến lực ba tòa Nội Phủ của Khương Vọng đã có thể mở rộng, xem như đạt đến đỉnh phong.
Ba môn đạo thuật Thuấn Phát Khắc Ấn, theo thứ tự là Hủ Mộc Quyết, Bát Âm Phần Hải, Thanh Văn Tiên Điển.
Ba tòa Bí Tàng Nội Phủ, chia ra là Tinh Hỏa tăng biên độ Hoả hành, Truy Phong gia tăng tốc độ, Phong Môn gia tăng biên độ Phong hành.
Mỗi một tòa Nội Phủ đều đắm chìm trong ánh sáng thần thông.
Tam Muội Chân Hỏa, Lạc Lối, Bất Chu Phong.
Chỉ cần tăng nhanh tốc độ thăm dò gian phòng Nội Phủ, mau chóng đạt tới số lượng ba ngàn là có thể thử mở ra đệ tứ Nội Phủ.
Số lượng ba nghìn gian phòng mở rộng trong Nội Phủ, đây là mục tiêu Khương Vọng định ra.
Thăm dò gian phòng Nội Phủ, chỉ duy nhất dựa vào lực lượng thần hồn thâm nhập.
Với cường độ thần hồn của hắn, sau khi đạt tới loại trình độ này đã bắt đầu cảm thấy cố hết sức.
Không phải không có khả năng thăm dò nhiều gian phòng hơn, chỉ là khó tránh phải phiêu lưu mạo hiểm một chút. So với ích lợi thì cái này không cần thiết.
Tuy nói thăm dò gian phòng Nội Phủ là quá trình tự mình đi sâu tìm hiểu. Nhưng mức độ bản thân tự mình quan sát Nội Phủ dù sao cũng có hạn. Mặc dù đã mở rộng nhiều gian phòng Nội Phủ như vậy, nhưng tự bản thân Khương Vọng hiểu rõ, cũng không có khả năng thăng hoa đến một độ cao khác.
Ba nghìn gian phòng trong Nội Phủ đã là con số mà tu sĩ Nội Phủ bình thường cơ bản không thể tưởng tượng ra, hăng quá hóa dở.
Khương Vọng điều chỉnh tâm trạng, trạng thái.
Hắn lại một lần nữa tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, muốn nhìn biểu hiện của Thanh Văn Tiên Điển trong chiến đấu.
Quy tắc xếp hạng Luận Kiếm Đài của Thái Hư Huyễn Cảnh vẫn chưa được công bố, có điều từ trong chiến đấu lâu như vậy, cũng có thể suy tính ra một hai.
Hạng năm đánh hạng sáu, hoặc đánh hạng bảy, biên độ cộng dồn thắng bại thu hoạch được chắc chắn là khác nhau.
Mà đánh lên trên, bất kể được hạng tư hay hạng hai, hạng ba, thắng một lần là có thể tiến lên một bậc, cũng chỉ có thể tiến lên một bậc, không phải vượt qua hạng hai là có thể trở thành hạng hai.
Vận may của Khương Vọng xem ra không tệ, hắn xếp hạng năm Nội Phủ Thái Hư Huyễn Cảnh, tu sĩ ở trước hắn chỉ còn bốn người, nhưng cũng có khả năng ngay lập tức ghép đôi.
Lại còn đúng lúc là tu sĩ Ngũ Hành xếp hạng bốn, bước lên Luận Kiếm Đài, gào thét giữa Tinh Hà.
Từ xưa Luận Kiếm Đài liên tục pha tạp chung một chỗ.
Trường kiếm Khương Vọng rời khỏi vỏ, trực tiếp mở ra chiến đấu, không hề có nửa câu nói nhảm.
Hủ Mộc Quyết, Bát Âm Phần Hải, Kiếm Thức Nhân Đạo.
Trong lúc giao thủ kịch liệt, hắn đại khái đã hiểu được một chút thực lực của đối thủ, sau đó mở ra đệ tam Nội Phủ, nháy mắt mở ra Thanh Văn Tiên Điển.
Sự thay đổi bên ngoài đã bị đè xuống, từ mặt ngoài nhìn không ra bất kỳ đặc thù gì, nhưng từ hơi thở thứ mười chín trở về sau...
"Vạn âm triều bái, ta đều nghe thấy hết!"
Trong phạm vi toàn bộ Luận Kiếm Đài, tất cả tiếng động trở nên rõ ràng, toàn bộ hiện ra từng ly từng tý.
Tiếng xé gió, tiếng đạo thuật bắn phá... ở bên trong chiến đấu kịch liệt, song phương vẫn duy trì tiếng hít thở ổn định...
Hết thảy tiếng động đều thần phục trong tai.
Xem từ tiếng bắp thịt vận động, kế tiếp đối thủ sẽ quẹo trái.
Xem từ tiếng đạo nguyên va chạm, chính mình phải dốc hết toàn lực chiến một trận.
Chỉ có thể nói, đối thủ đồng thời đã chuẩn bị sẵn sàng dồn hết sức lực lui về bên trái.
Mỗi một vị cường giả am hiểu giết chóc đều sẽ để bản thân trong bất kỳ lúc nào cũng có khả năng kiểm soát dung hòa mấy kiểu trạng thái xu hướng khác nhau. Bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát ra vô số khả năng để ứng đối chiến đấu.
Nhưng Khương Vọng nắm giữ Lạc Lối, dưới tình huống biết được phạm vi lựa chọn của đối thủ... Khả năng đó chỉ có một loại.
Vào giờ phút này, nếu Khương Vọng vận dụng Lạc Lối, tin rằng có thể một kiếm chém chết người này. Cho dù người đó đã là đệ tứ Nội Phủ Thái Hư Huyễn Cảnh!
Nhưng cho dù không cần Lạc Lối, dưới Thanh Văn Tiên Điển, phạm vi lựa chọn của đối thủ cũng đã rất rõ ràng.
Khương Vọng tung kiếm xông tới, Bất Chu Phong lạnh lẽo tàn khốc thổi về phía đối thủ.
Trên mặt đối thủ mỉm cười, một tay quơ thành hình tròn, dùng quang thuẫn chống đỡ phía trước, dưới chân hơi dịch chuyển, người như điện quang chuyển về bên trái!
Từng bước một nhanh đến như vậy.
Người nọ đã chuẩn bị xong dựa thế phản công, nhưng nghênh đó gã lại là Bát Âm Phần Hải mà Khương Vọng đã chuẩn bị từ sớm!
Một chưởng vỗ xuống, gần như cùng lúc đến vị trí của đối thủ.
Chíp chíp chíp chíp!
Diễm Tước hú gọi, gộp chung vào âm thanh diễn tấu của thủy triều!
Mãi cho đến giờ phút này, Bất Chu Phong mới vừa vặn thổi nát quang thuẫn kia. Mà biển lửa và âm triều cuốn qua ... chỉ còn một mình Khương Vọng đứng ở trên đài Luận Kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận