Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 626: Nghi thức khai mạch

Mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, ngươi thấy được cái gì mà quá nhiều?
Còn ba hoa chích chòe tông sư tình trường với ta, quen biết lâu như vậy, rõ ràng ngay cả một con muỗi cái thân mật bên người cũng không có!
Khương Vọng âm thầm mắng, nhưng trên mặt vẫn duy trì phong độ của bản thân mình: "Tiền huynh, không bằng chúng ta tán gẫu một chút chuyện của ngự kiếm thanh minh? Phi kiếm của ngươi thực sự quá ưu việt, làm người ta tán thưởng không thôi.”
Tiêu Tự lệnh trong tay quả thực nóng phỏng tay, hắn rất muốn trực tiếp vươn tay bịt miệng Hướng Tiền, nhưng nếu biểu hiện lúc này quá kích động, ngược lại càng giống như thẹn quá hóa giận.
Hướng Tiền thoáng dừng một chút, lập tức biểu lộ ra một bộ lên mặt dạy đời: "Phi kiếm này a, học vấn quả thật rất lớn. Ngươi cứ ngẫm lại xem, trong dòng sông lịch sử có nhiều pháp môn dùng kiếp như vậy, vì sao chỉ riêng phi kiếm là có thể huy hoàng một thời đại? Chuyện này phải bắt đầu từ một nữ nhân..."
Trong lời kể thao thao bất tuyệt của Hướng Tiền, Khương Vọng cảm nhận được trận văn dùng trong Tiêu Tự lệnh đã yên lặng, có lẽ bên phía Diệp Thanh Vũ chủ động ngắt kết nối đối thoại.
Nếu Hướng Tiền nói về bí ẩn liên quan đến tu hành, với tính tình của nàng chắc chắn sẽ không nghe lén. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng nàng tức giận vì Hướng Tiền ba hoa chích chòe trước đó, Khương Vọng lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hướng Tiền vẫn còn đang luôn mồm ba hoa khoác lác, giảng thuật đủ loại diệu dụng của phi kiếm: "Theo sư phụ ta nói, trong thời đại phi kiếm, các loại kiếm thuật cực kỳ thần kỳ. Trong đó có một loại thú vị nhất, ngươi nói xem đó là gì? Ha ha, loại kiếm thuật này..."
"Được rồi được rồi." Khương Vọng vô cùng có lệ ngắt lời gã: "Ngươi nói rất hay, ta cảm thấy hứng thú rất nhiều. Lần sau chúng ta tiếp tục.”
"Đừng lần sau a." Hướng Tiền đang nói đến hăng hái không đồng ý, muốn nói còn có thứ gì có thể thực sự dấy lên hứng thú của gã, cũng chỉ có bản thân phi kiếm mà thôi, gã thực sự rất muốn có một người đồng đạo, hơn nữa thiên phú Khương Vọng vốn kinh người như thế.
Cho dù chính gã quyết định buông tha nỗ lực, trong thâm tâm cũng hy vọng có người có thể kéo dài vinh quang cho thuật phi kiếm. Dù sao đó cũng là chuyện gã phấn đấu rất nhiều năm.
"Trước tiên ta sẽ nói cho ngươi biết mười loại cách dùng trụ cột của phi kiếm..."
"A... a... a."
Khương Vọng đột nhiên hít một hơi khí lạnh, ấn trán nói: "Hình như ta có chút không thoải mái. ”.
"Làm sao vậy?" Hướng Tiền lập tức hỏi.
"Có lẽ do lúc trước bay quá cao, cho nên bị cảm lạnh rồi." Khương Vọng đứng dậy mở cửa cho gã: "Không sao đâu, không cần phải lo lắng cho ta, ta nghỉ ngơi một chút là được. Ngươi cứ về trước, lần sau chúng ta sẽ thảo luận kỹ thêm.”
“Ngươi là một cường giả thần thông Nội Phủ, vẫn hay đùa với lửa đấy, vậy mà còn bị cảm lạnh sao?!" Hướng Tiền dán mông vào ghế, không di chuyển: "Ta chợt phát hiện ra, có phải họ Khương ngươi rất khinh thường phi kiếm đúng không? Cảm thấy thời đại phi kiếm đã suy tàn, cũng chẳng có hứng thú gì đối với phi kiếm chứ gì?”
Trong lòng Khương Vọng đích thật vốn nghĩ như vậy. Cái gọi là "tính mạng quyết định ở một kiếm", mạnh thì mạnh đấy, nhưng động một tí kiếm hủy người vong ai chịu được? Thời đại phi kiếm đích xác đã từng huy hoàng, nhưng hiện tại không phải đã sớm tàn lụi rồi sao? Hơn nữa phong hiểm vẫn lạc của cường giả kiếm tu thời đại phi kiếm cũng cao đến có tiếng rồi.
Lùi một bước mà nói, nếu như thật sự cảm thấy hứng thú với thuật phi kiếm, Đạo môn hấp thu phi kiếm thuật hình thành đạo kiếm thuật sẽ an toàn hơn, đồng thời uy lực cũng không kém.
Tất nhiên không thể biểu lộ ý như vậy ở ngoài mặt được.
"Ta vừa nhìn thấy ngươi, đã biết phi kiếm thuật sắc bén cỡ nào..." Khương Vọng ‘bóp mũi’ khen ngợi.
Hướng Tiền lại cười lạnh: "Leo lên cành cao Diệp Tiểu Hoa rất giỏi ư? Lão còn không phải bại tướng dưới tay sư phụ ta! Phi kiếm thuật cường đại, Khương Vọng, ngươi còn khó có thể tưởng tượng.”
"Chờ một chút." Khương Vọng ngẩn người: "Diệp Tiểu Hoa là ai?”
Hướng Tiền cũng có chút sửng sốt: "Nhạc phụ ngươi đấy, có rất ít cường giả trong Thần Lâm cảnh đáng giá sư phụ ta xuất kiếm. Ngươi không biết tên lão ư?”
Trong mắt gã, Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ luyến gian tình cực kỳ nóng bỏng, không nên không biết phụ thân của Diệp Thanh Vũ mới đúng.
Khương Vọng tự động bỏ qua từ 'nhạc phụ', càng mạnh hơn trên phương diện da mặt dày. Hắn chỉ hỏi: "Không phải Lăng Tiêu các chủ tên là Diệp Lăng Tiêu sao?”
"Thật sao?" Hướng Tiền gãi gãi đầu: "Sư phụ ta nói lão tên là Diệp Tiểu Hoa a..."
Nếu là do sư phụ Hướng Tiền nói ra, có lẽ là không sai...
Có lẽ Diệp Tiểu Hoa mới là tên thật? Về phần vì sao lão lấy danh nghĩa Diệp Lăng Tiêu xuất hiện trước mặt người khác, nguyên nhân chỉ sợ cũng rất đơn giản là không có cường giả nào tên là Tiểu Hoa!
Khương Vọng cùng Hướng Tiền đều trầm mặc, liếc nhau một cái, cảm giác tiếp tục thảo luận đề tài này ở Lăng Tiêu các là như tự tìm đường chết.
"Vậy ta đi đây." Trải qua một hồi tranh cãi như vậy, Hướng Tiền cũng không còn hứng thú tiếp tục gây sự.
Mà Khương Vọng còn ngồi thêm một lúc, cố ý muốn giải thích vài câu với Diệp Thanh Vũ, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, sợ càng vẽ càng đen, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua.
Nghi thức khai mạch của Khương An An do Diệp Thanh Vũ đích thân chủ trì.
Khương Vọng cũng đến lúc này mới biết được, thì ra tông môn có nội tình nhất định, đệ tử thân truyền khai mạch đều còn có một nghi thức.
Diệp Thanh Vũ hôm nay mặc một bộ đạo bào lưu vân, tóc dài dùng một chiếc trâm gỗ cài lên, đơn giản hào phóng, tựa như nữ chân đắc đạo.
Từ sắc mặt nhìn không ra trước đó Hướng Tiền hồ ngôn loạn ngữ có ảnh hưởng gì không, thái độ của cô đối với Khương Vọng vẫn giống như lúc trước, trong lúc nói chuyện vẫn là lão hữu cười cười nói nói.
Điều này làm cho tâm thần Khương Vọng yên lòng hơn rất nhiều.
Trong nghi thức khai mạch của tiểu An An, còn có một ít sư huynh sư tỷ xem lễ. Có lẽ là đồng môn thân cận nhất của nàng.
Khương Vọng cũng bởi vậy mà quen biết những người như Đại Tiểu Vương sư tỷ, Quỷ sư huynh chán ghét cùng với vị "Phương" sư huynh kia.
Mấy người này đều là sư huynh sư tỷ xuất hiện trong thư của Khương An An, ngày thường rất là chiếu cố nàng. Bởi vậy Khương Vọng cũng rất khách khí, chủ động chào hỏi bọn họ.
Hắn bên này khách khí, không biết Mạc Lương cùng vị "Phương" sư huynh vốn tên là Lữ Thành kia trong lòng thấp thỏm, sợ Khương An An cáo trạng bọn họ.
Thanh danh Khương Vọng rất vang dội ở Tề quốc, nhưng cũng không đến mức truyền đến vực phía tây nhanh như vậy.
Chủ yếu là Vân quốc thông thương thiên hạ, vốn tin tức cực kỳ linh thông, bọn họ lại cố ý chú ý tin tức của Khương Vọng, vả lại vừa vặn có một chi thương đội từ quần đảo Cận Hải trở về, lúc này mới rất kịp thời biết được chiến tích của hắn ở Tề quốc.
Ngay cả Thông Thiên cảnh đệ nhất từ xưa đến nay cũng là bại tướng dưới tay, bọn họ cũng không dám thử thiết quyền của ca ca ruột Khương An An.
Sau đó Khương Vọng lấy ra Địa Nguyên Đại Đan, lại càng phô trương ra sức nặng của hắn.
Đệ tử Lăng Tiêu các không thiếu tiền, không thiếu Đạo Nguyên thạch, nhưng loại bảo bối như Địa Nguyên Đại Đan là thứ có tiền chưa chắc đã mua được, không có giá cả cụ thể. Nhất định phải là người tài hùng thế lớn, mới có thể tranh được một hai.
Khương An An cực kỳ thuận theo quy củ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn mây mù, hai tròng mắt khép hờ, nghiêm túc ngồi yên điều tức.
Lúc ở Phong Lâm thành, Khương Vọng đã đặt nền móng cho nàng, tiếp đến lại được củng cố tăng cường ở chỗ Lăng Tiêu các.
Căn cơ và xuất phát điểm của nàng mạnh hơn rất nhiều so với Khương Vọng lúc trước một nghèo rớt mùng tơi hai tay trắng, dựa vào chính mình thi vào cửa ngoài đạo viện cướp tài nguyên.
Nhưng ý nghĩa của nỗ lực cũng ở chỗ này. Khương Vọng sở dĩ cố gắng như vậy, đơn giản là không muốn để cho muội muội phải trải qua gian nan vất vả như mình.
Hiện tại hắn đã làm được.
Cái bình ngọc chứa Địa Nguyên Đại Đan kia được đặt ở trước mặt Khương An An.
Diệp Thanh Vũ dựa theo quy củ, sau khi hoàn thành nghi thức liền mở miệng nói: "Môn hạ của Lăng Tiêu là Khương An An, hôm nay siêu phàm, chính ngay lúc này!”
Khương An An mở đôi mắt to đen láy, biểu tình rất nghiêm túc, bàn tay nhỏ bé rút nút chai ra, dùng hai tay cầm bình ngọc đổ vào miệng.
Thật lâu sau, cái miệng nhỏ nhắn chép một cái, ý là vẫn chưa thỏa mãn.
Nàng đưa mắt nhìn chằm chằm Khương Vọng, ý tứ rất rõ ràng là “ca, còn có không?”
Khương Vọng chỉ có thể làm bộ như không phát hiện ra.
“Không phải ca ca không thương muội, ca thật sự không mua nổi.”
Diệp Thanh Vũ cũng không chú ý tới biểu tình cực nhỏ của Khương An An, sau khi nàng ăn Khai Mạch đan, cô liền dùng bí thuật tông môn cảm ứng Thông Thiên cung của Khương An An.
Sau khi chấm dứt cảm ứng, cô nghiêm túc tuyên bố: "Thông Thiên cung của đệ tử Khương An An cực kỳ xuất sắc, lấy Cửu Tiêu đồ đặt nền móng!”
Dứt lời, ngón tay ngọc của cô đã điểm lên trán An An, truyền lại cho nàng một trận đồ đặt nền móng.
Khương Vọng giống như người dân thôn quê lần đầu tiên vào thành, nhìn chỗ nào cũng thấy thán phục.
Thì ra tông môn thực sự hào phóng là căn cứ vào tình huống đệ tử khai mạch mà cấp cho trận đồ đặt nền móng tương ứng! Không giống Khương Vọng khi ở đạo viện Trang quốc năm đó, mặc kệ tình huống gì, toàn bộ đều dựa vào Quy Nguyên trận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận