Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 174: Thông Thiên tháp

Khương Vọng bước ra một bước, ánh sáng dời chuyển.
Liêm Tước ở lại trong Thiên Phủ long cung, đợi đến khi mọi thứ kết thúc, tự nhiên cũng sẽ được đưa ra khỏi Thiên Phủ bí cảnh.
Xuất hiện ở trước mắt, là một khoảng sân vô cùng rộng rãi, hình như là được xây trên một ngọn núi cao nào đó.
Được lót bằng đá, cao vút chạm mây.
Nhìn quanh bốn phía, mây mù lượn quanh, lờ mờ thấy ảnh núi.
Ngay giữa sân, là một cái tháp cao chín tầng, ngửa đầu không thấy đỉnh.
Trên tháp có một tấm biển, đề "Thông Thiên tháp" .
Trước tháp có một tấm bia, trên bia khắc chữ, trước bia có ba người.
Hứa Tượng Càn, Lý Long Xuyên, Trọng Huyền Thắng.
Hứa Tượng Càn đang sờ trái một cái sờ phải một cái trên bia, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Lý Long Xuyên đứng thẳng như tùng, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Thân hình mập mạp của Trọng Huyền Thắng đứng riêng một góc, đôi mắt hí không ngừng phòng bị nhìn Hứa Tượng Càn, rồi nhìn Lý Long Xuyên.
Nhìn dáng vẻ rất là lo bị liên thủ đánh văng khỏi nơi này.
Ba con người hoàn toàn khác biệt từ dáng ngoài đến tính cách, tụ chung một chỗ, không ngờ lại có chút hài hòa.
Khương Vọng mới vừa xuất hiện, Lý Long Xuyên lập tức mớ mắt, toàn thân vào tư thế sẵn sàng, khí cơ sắc lẻm, mơ hồ nhắm chặt vào hắn.
Như cung kéo căng, sẵn sàng mà bắn.
Sau khi thấy đó là Khương Vọng, hắn khẽ mỉm cười, coi như chào hỏi, khí cơ lại được thu vào.
Khương Vọng vừa xuất hiện, mắt hí của Trọng Huyền Thắng lập tức sáng lên, vội vã vẫy tay: "Khương huynh, bên này!"
Đại khái là cuối cùng cũng gặp được bằng hữu đồng đội, lưng thẳng cả lên, giọng vang vang hẳn.
Hứa Tượng Càn quá mức tập trung, nghe tiếng mới biết Khương Vọng đã tới, quay đầu lại chào hắn: "Bọn họ đều bảo không nhìn thấy ngươi, nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ tới nơi này."
Hắn rất có lòng tin với Khương Vọng.
Khương Vọng chỉ cười, chào Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên, rồi đi qua chỗ Trọng Huyền Thắng, móc sừng thương long ra: "May mắn không làm nhục mệnh!"
Nhìn thấy sừng thương long, Trọng Huyền Thắng biểu tình phức tạp.
"Khương huynh đệ." Hắn nói: "Ngươi hẳn cũng biết, ở chỗ này tâm ma nguyền rủa không có hiệu quả."
Trước khi vào Thiên Phủ bí cảnh, không ai biết nơi này là như thế nào.
Rất nhiều thủ đoạn người ta chuẩn bị đều mất đi hiệu lực, lời nguyền Khương Vọng lập trong lòng cũng vậy.
Cái sừng thương long này, thật ra hắn hoàn toàn có thể không đưa cho Trọng Huyền Thắng. Tâm ma nguyền rủa không thể chế ước được hắn.
Thực ra thì, dù gì khi rời khỏi Thiên Phủ bí cảnh, cũng không ai nhớ được chuyện này. Thần thông nội phủ mới là thu hoạch thiết thực nhìn thấy được.
"Ta biết chứ." Khương Vọng cười: "Nhưng cái này là lời ta đã hứa với ngươi."
Hắn nhét sừng thương long vào tay Trọng Huyền Thắng rồi nói: "Cầm đi."
Trọng Huyền Thắng cẩn thận ngắm nghía sừng thương long, thở dài: "Đúng là đồ tốt! Cơ mà... Ta có rồi."
Hắn trả lại cho Khương Vọng: "Bây giờ là đến phần thứ hai ước định của chúng ta, ta giúp ngươi lấy cơ duyên thần thông. Cầm đi."
Khương Vọng không nhịn được, cũng cười: "Vậy thì để cho ngươi chọn lựa, coi coi cái nào tốt hơn."
"Trước khi thật sự lấy được thần thông, ai mà biết cái nào trân quý hơn chứ?" Trọng Huyền Thắng lắc đầu, cười híp mắt: "Thôi ta cứ nghe theo mệnh trời, tôn trọng sự lựa chọn của vận mạng."
Nói đến mức này, Khương Vọng cũng không nhì nhèo nữa, cất sừng thương long vào, ngồi xuống mép thạch đài, trò chuyện với Trọng Huyền Thắng quá trình lấy được sừng thương long của mỗi người.
So với sự mạo hiểm của Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng may mắn hơn nhiều. Hắn và Thập Tứ cùng được đưa vào một tòa long cung. Hai người liên thủ, dùng thực lực mạnh mẽ, trực tiếp nghiền ép đối thủ. Dĩ nhiên đây chỉ là lời một phía của Trọng Huyền Thắng, chứ Khương Vọng cảm thấy, lấy mức độ âm hiểm của tên mập này, hẳn là quá trình còn đơn giản hơn.
Sau đó Thập Tứ ở lại long cung dưỡng thương, Trọng Huyền Thắng cầm sừng thương long tới nơi này.
Trên thực tế hắn là người đầu tiên đến được Thông Thiên tháp.
Những người còn lại trong long cung, dĩ nhiên là đều đã chết. Bên Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên cũng không ngoại lệ.
Cái này không liên quan tới nhân tính.
Bởi vì bỏ ra rất nhiều thứ, các loại quy tắc trong Thiên Phủ long cung, trên thực tế chính là khích lệ giết chóc.
Dùng một loại phương thức gần như nuôi cổ, chọn ra người mạnh nhất.
Bọn họ ở bên này nói chuyện, Hứa Tượng Càn với Lý Long Xuyên cũng rất lễ phép không xích lại gần, nghiên cứu tiếp tục nghiên cứu, dưỡng thần tiếp tục dưỡng thần.
Trọng Huyền Thắng nhìn mây mù dưới đài, bỗng nói: "Khương huynh đệ, ngươi biết tại sao ta cố ý mời ngươi vào, mà lại đẩy Trọng Huyền Tín ra không? Dù gì, hắn cũng là đường đệ họ xa của ta."
"Không cần giải thích. Ta không để ý những thứ này."
"Nhưng mà ta để ý." Trọng Huyền Thắng vẻ cố chấp nói tiếp: "Bởi vì hắn nghiêng về phía Trọng Huyền Tuân."
"Ta biết Trọng Huyền Tuân. Chính là người phái Vương Di Ngô tới ghim ngươi đúng chứ?"
"Chưa tính là phái đi. Bọn họ là bằng hữu rất thân." Trọng Huyền Thắng nhấn mạnh hai chữ ‘bằng hữu’: "Trọng Huyền Tuân là đường huynh của ta, là người thân thật sự, không phải chi nhánh như Trọng Huyền Tín. Hắn là người thừa kế gia chủ tương lai của Trọng Huyền gia, ta là người cạnh tranh duy nhất của hắn."
Trọng Huyền Thắng cười: "Cơ hội của ta không cao, cho nên mới mạo hiểm tranh thủ cơ duyên của Thiên Phủ bí cảnh. Chỉ cần có thần thông nội phủ, là sẽ có tư cách so găng với hắn. Còn hắn muốn duy ngã độc tôn, tận lực muốn bóp chết tất cả người khiêu chiến."
"Trọng Huyền gia bây giờ chỉ có ta là đang cạnh tranh với hắn, không phải chỉ có ta có tư cách, mà là trong số những con cháu có tư cách còn sống, chỉ có ta là không sợ chết. Chỉ có ta dám cầu cơ hội này."
Nụ cười của hắn có chút khổ sở.
Khương Vọng gật đầu: "Ừ, ta hiểu."
"Ưu thế của Trọng Huyền Tuân quá lớn, trong mười năm nay, tất cả mọi người đều coi hắn là gia chủ đời kế tiếp của Trọng Huyền gia, gần như là không thể dao động được. Nếu không phải hắn... Ta cũng không có cơ hội."
Trọng Huyền Thắng không nói cụ thể Trọng Huyền Tuân xảy ra vấn đề gì, mới cho hắn cơ hội.
Mà là tiếp tục nói: "Ta sở dĩ mời ngươi vượt vạn dặm đến hỗ trợ, thật sự là bởi vì bên người không có mấy người đáng để tin. Trước khi ta tranh được địa vị nhất định, ta không dám tin tưởng vào bọn họ. Mới trước khi vào Thiên Phủ bí cảnh không lâu, ta mới đột ngột tuyên bố đổi Trọng Huyền Tín, chính là không muốn cho Trọng Huyền Tuân có thời gian phản ứng. Không ngờ Vương Di Ngô chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó lại lấy được một suất, cùng đi theo tới."
Trọng Huyền Thắng nói đến đây, gằn từng chữ một: "Hắn muốn giết ta."
Hai người ngồi trên đài cao, dưới chân là biển mây.
Khương Vọng không đưa ra cam kết gì, cũng không tỏ vẻ khẳng khái sục sôi, chỉ nói: "Ngươi yên tâm."
Chỉ một câu này.
Nhưng bây giờ Trọng Huyền Thắng đã biết.
Khương Vọng cam kết, một câu là đủ.
Thông Thiên tháp đâm thẳng vào tận trời, như thông đến trời thật.
Nhưng bây giờ cửa vẫn còn đóng chặt.
Theo bia đá viết, phải có ít nhất năm người xuất hiện ở nơi này, hoặc qua mười hai giờ sau, Thông Thiên tháp mới mở cửa.
Khi ấy, những người lấy được sừng thương long mới có thể tiến vào Thông Thiên tháp, đi tìm thần thông phù hợp với nội phủ của mình.
Nếu có năm tòa long cung, vậy thì hẳn còn có người thứ năm bắt được cơ duyên thần thông.
Những người ở đây đều cảm thấy, người kia nhất định sẽ xuất hiện trước khi thời gian kết thúc, hơn nữa chỉ có thể là Vương Di Ngô.
Tin đồn dù gì cũng chỉ là tin đồn, thực tế rốt cuộc là mạnh tới mức nào, thì vẫn phải đấu qua mới biết.
Mà là Trọng Huyền Thắng, hay Khương Vọng, thì cũng đều đã làm xong chuẩn bị chiến đấu.
Thời gian từ từ trôi qua, người thứ năm mãi vẫn không xuất hiện, những người khác đều không sao, chỉ có Hứa Tượng Càn là chờ mãi có hơi nóng nảy.
Hắn đã nghiên cứu xong tấm bia đá, bắt đầu xoay sang nghiên cứu đường vân bên ngoài thạch đài, hơn nữa còn đại phát cảm hứng làm thơ.
"Cảnh này chỉ có ở trên trời, vân a sương a không nhìn thấy!"
Ngâm xong, hắn còn ưỡn mặt đi hỏi Lý Long Xuyên: "Câu thơ này của ta thế nào?"
Lý Long Xuyên vẻ dưỡng thần tới ngủ rồi, bất động không đáp.
Hứa Tượng Càn không tức giận, quay qua Khương Vọng: "Khương huynh đệ, ngươi là một người có lịch duyệt, phẩm định thế nào?"
Trọng Huyền Thắng không có tâm tình góp lời, trợn mắt nhìn hắn mấy lần, hy vọng hắn tự giác kéo giãn khoảng cách, đừng có ảnh hưởng mình với Khương Vọng chuẩn bị chiến đấu. Nhưng Hứa Tượng Càn hồn nhiên không cảm giác, cái trán cực cao kia tỏa sáng lấp lánh.
Dù gì cũng là đang nhàn rỗi, Khương Vọng làm bộ trầm ngâm một hồi, thở dài: "Nửa câu đầu không tệ, đơn giản thẳng thắn, súc tích phóng khoáng, nhưng mà nghe hơi quen quen..."
Hứa Tượng Càn ho khan: "Cái chính là nửa câu sau cơ..."
Nói được một nửa, mọi người đồng loạt dời tầm mắt, nhìn về phía người thứ năm xuất hiện trên thạch đài.
Thiếu niên kia dung mạo xanh xao, vẻ mặt cẩn trọng, thậm chí có chút ngượng ngùng.
Là Trương Vịnh của Phượng Tiên Trương thị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận