Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 123: Trường hận nhân tâm bất như thuỷ

- Giải thích, tên chương được trích từ bài thơ “Trúc chi từ cửu thủ” của Lưu Vũ Tích, tạm dịch là: Mãi hận lòng người không tựa nước. Hết giải thích.
Đây là một hang động đá rộng rãi dưới lòng đất, hiển nhiên mặt đất đã được nhân lực tu sửa, có kết cấu riêng.
Dung nham đỏ lửa chảy dọc theo khe hở, ngăn cách mặt đất, tạo thành một trận đồ rộng lớn mà phức tạp.
Nhị trưởng lão mở to cặp mắt chỉ có lòng trắng, ngồi dưới đất âm trầm nói: “Hình như tối hôm qua trên Ngưu Đầu sơn không chỉ có một người sống.”
Bạch Cốt sứ giả đứng bên cạnh, nghe vậy chỉ nói khẽ: “Thế thì đã sao? Ngoài manh mối sai lầm và cạm bẫy giết người, trên Ngưu Đầu sơn đã không còn thứ gì.”
“Khặc khặc khặc... Tiểu tử Phương gia kia, ngươi để hắn trở về như vậy à?”
“Không thì sao?”
“Ngươi thật sự cho rằng Đổng A sẽ che chở hắn?”
“Nếu Đổng A không che chở cho hắn, ngoài chết một Phương Hạc Linh ra, chúng ta có tổn thất gì đâu. Nếu Đổng A che chở cho hắn, chúng ta sẽ được thấy đạo viện và Tập Hình ti cãi vã, sao lại không làm?”
Nhị trưởng lão lại cười hai tiếng quái dị, vỗ chỗ bên cạnh: “Tới ngồi với lão phu một chút.”
Dưới chân là dung nham, lực lượng nóng rực khủng khiếp ẩn chứa trong đó đang chậm rãi phun trào.
“Ta đứng quen rồi.” Bạch Cốt sứ giả nói.
“Người trẻ tuổi bây giờ ai cũng có đầu óc. Nhìn các ngươi, ta thường xuyên cảm thấy mình đã già.”
“Ngài là người có Minh Nhãn trời sinh, vừa ra đời đã có thể kết nối âm dương, đương nhiên không hiểu nỗi khổ của loại người bình thường như chúng ta.” Gương mặt Bạch Cốt sứ giả vĩnh viễn giấu dưới tấm mặt nạ: “Thiên phú không đủ thì chỉ có thể động não nhiều thêm.”
Nhị trưởng lão cười ha hả, ngẩng đầu nhiên nhìn hắn: “Sứ giả, ngươi cũng cảm thấy lão phu là loại ngu xuẩn tự đại hay sao?”
Bạch Cốt sứ giả không biết vô tình hay cố ý tránh không đối mặt, nhẹ nhàng đáp lại: “Đương nhiên ngài không phải kẻ tự đại ngu xuẩn, nhưng chắc ngài biết, ta cũng không phải.”
“Thái độ của ngươi với Thánh Nữ đúng là không khác gì nhau.”
“Thật à? Đó là vinh hạnh của ta.”
“Đợi đạo tử thức tỉnh, cô ta sẽ là Thánh Hậu. Bây giờ các ngươi ngồi ngang hàng, đến lúc đó lại vĩnh viễn thấp hơn cô ta một bậc, chẳng lẽ ngươi cam tâm?”
“Không có gì không cam tâm.” Bạch Cốt sứ giả nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đều là bỏ công sức cho bản giáo, đâu có cao thấp sang hèn gì?”
Nói xong câu này hắn bèn xoay người rời khỏi.
Thứ nên nói cũng đã nói, ở lại đây thì lúc nào cũng phải đề phòng cặp mắt kia, cảm giác cũng chẳng tốt lành gì.
Đợi Bạch Cốt sứ giả đi xa, nhị trưởng lão đột nhiên giang hai tay ra như đang ôm ấp thứ gì: “Ai mà ngờ được, Cửu Sát Huyền Âm trận lưu lại âm sát thuần túy như vậy? Tả Quang Liệt chết cũng đúng chỗ, quả thật là ý chỉ của tôn thần!”
Dung nham trong kẽ đất đột nhiên chảy ngược lại, miễn cưỡng tụ tập thành hình một cái đầu lâu dưới chân hắn.
“Thế thì, Lục Diễm.” Cái đầu lâu bằng dung nham mở miệng, giọng nói trầm trầm khàn khàn: “Ai mới là kẻ tự đại ngu xuẩn?”
“Khặc khặc khặc khặc, đương nhiên là ngươi! Khiêu khích Diệp Lăng Tiêu, chẳng lẽ còn chưa đủ tự đại hay sao?”
Nhị trưởng lão tên thật là Lục Diễm cúi đầu xuống, cặp Minh Nhãn nhìn về phía kẽ đất.
“Kế hoạch đã tới bước này rồi, đừng để xảy ra sơ suất...”
Đầu lâu lập tức tan đi, dung nham chậm rãi chảy lại.
Cứ như mọi chuyện vừa rồi chưa từng diễn ra.
"Viện trưởng! Không tốt rồi!"
Khương Vọng vừa đi tới trước cửa tiểu viện của Đổng A thì thấy một vị sư huynh lao thẳng vào trong tiểu viện.
Hắn đứng trong viện thở hồng hộc báo cáo: “Tập Hình ti tới đạo viện chúng ta bắt người, đã bị Tống viện trưởng ngăn cản, đang ở cửa lớn của đạo viện! Tống viện trưởng bảo ta tới báo cho ngài!”
“Biết rồi.” Đổng A bước ra khỏi cửa phòng, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Tập Hình ti? Khương Vọng trong lòng máy động.
hắn đoán có lẽ bọn họ đến bắt Phương Hạc Linh. Người theo dõi của bọn họ biến mất, chắc chắn phải đòi lại một câu trả lời.
Hắn ở trong hẻm Phi Mã, mỗi lần đều vào theo đường cửa sao đạo viện, không biết chuyện xảy ra ở cửa trước.
Vị sư huynh báo tin đi trước dẫn đường, Đổng A đi phía sau, hỏi chi tiết đâu ra đấy chuyện đã xảy ra.
Như bị ảnh hưởng bởi thái độ lạnh nhạt của Đổng A, cảm xúc vị sư huynh kia cũng ổn định lại, thuật từ đầu tới cuối mọi chuyện.
Chuyện này vốn không phức tạp, là Tập Hình ti đột nhiên tới cửa nói có một người theo dõi phụ trách quan sát Phương Hạc Linh mất tích, muốn đưa Phương Hạc Linh về điều tra.
Tiêu Mặt Sắt đang giảng bài lập tức cho người ngăn cản, yêu cầu Tập Hình ti lấy ra chứng cứ trước rồi mới bàn chuyện bắt người.
Hai bên giằng co căng thẳng, sau lại kinh động cả phó viện trưởng Tống Kỳ Phương, Chấp ti Đan Trà của Tập Hình ti cũng đích thân chạy tới.
Do tình hình thăng cấp tới mức độ này, không thể không mời Đổng A ra mặt.
Gương mặt Đổng A không nhìn ra tâm trạng gì, sau khi hỏi xong chuyện đã xảy ra thì cũng đi tới trước cửa.
Hai tu sĩ Tập Hình ti đang áp giải Phương Hạc Linh, nhưng Tiêu Mặt Sắt ngăn phía trước bọn họ, không cho phép bọn họ đi.
Mắt phải Phương Hạc Linh có vết bầm đen, xem ra đã nếm mùi đau khổ.
Còn ở đằng khác, lão viện trưởng Tống Kỳ Phương được một loạt giáo viên và học sinh vây quanh, giằng co với đại đội nhân mã do Đan Trà dẫn đầu.
“Tống lão.” Đan Trà lời nói cung kính nhưng gương mặt không chút kính trọng nào: “Chẳng hay ngươi cản trở bản ty chấp pháp là có ý gì?”
Tống Kỳ Phương tuổi tác đã cao, nhướng mày đang định lên tiếng.
Đám người đột nhiên tản ra.
“Đổng viện trưởng tới rồi!”
“Đổng viện trưởng phân xử cho chúng ta!”
Ngay cả Đan Trà vẻ mặt cũng nghiêm chỉnh hẳn lên.
“Họ Đan, ngươi định dẫn học sinh bản viện đi đâu?” Đổng A lạnh lùng đặt câu hỏi.
“Đổng viện trưởng.” Đan Trà mặt mày tươi cười: “Tập Hình ty nghi ngờ nhiệm vụ Bính Mậu khiến học sinh trong đạo viện tổn thất nặng nề còn có ẩn tình khác, cho nên phái riêng một người theo dõi, quan sát Phương Hạc Linh cả ngày lẫn đêm. Nhưng đêm hôm qua một tu sĩ Chu Thiên cảnh phụ trách theo dõi đột nhiên mất tích. Học sinh đạo viện cấp thành tương lai đều là rường cột của Trang quốc ta, để bảo vệ an toàn cho đệ tử đạo viện, chúng ta quyết định dẫn Phương Hạc Linh về điều tra trước đã.”
“Các ngươi nói Phương Hạc Linh có liên quan tới chuyện người theo dõi của các ngươi mất tích, có chứng cứ gì không?’.
Đan Trà cảm thấy rất hoang đường: “Người theo dõi kia mất tích trong lúc giám sát hắn, còn cần chứng cứ gì? Có liên quan tới hắn hay không, cứ mang về tra thẩm là biết!”
“Tức là ngươi định dùng nghiêm hình bức cung, hay trực tiếp sưu hồn đoạt phách?”
Đan Trà miễn cưỡng cười nói: “Đổng viện trưởng nói đùa rồi. Tập Hình ti xưa nay chấp pháp nghiêm minh, luôn tuân theo điều lệ, sao lại làm vậy được?”
Đổng viện trưởng không hề nể mặt: “Ngươi chỉ là một Chấp ti nho nhỏ, sao bản viện phải đùa với ngươi?”
Nói lại thì viện trưởng đạo viện cấp thành, Cầm ty Tập Hình ti ở các đại thành và thành chủ, đều là giới cao tầng trong khu vực thành thị. Xét theo chức vị thành chủ cao hơn nửa cấp, viện trưởng và Cầm ty phải là cùng cấp.
Nhưng tới các khu vực thành thị lại có điểm khác biệt, đơn giản là thực lực của ai mạnh hơn thì người đó có quyền lên tiếng.
Như quá khứ Tống Kỳ Phương chủ trì đạo viện cấp thành, Đan Trà xông vào đạo viện bắt người cũng không phải chuyện hiếm có gì. Nhưng bây giờ là Đổng A trấn giữ!
Đan Trà là một tu sĩ Đằng Long cảnh đỉnh phong, trước mặt Đổng A làm sao ngẩng đầu lên nổi?
“Đệ tử đạo viện không khéo sau này cũng là đồng liêu trong Tập Hình ti ta. Bản ty tuyệt đối không nghiêm hình bức cung.” Đan Trà cắn răng cam kết.
Đổng A quét mắt qua hai bên: “Vị giáo viên nào lát nữa không có lớp, cùng Phương Hạc Linh tới Tập Hình ti một chuyến. Trang quốc ta tự có pháp luật, tra hỏi bình thường thì chúng ta phối hợp, nhưng nếu dám dùng những thủ đoạn bẩn thỉu trong ngục thì bản viện quyết không cho phép!”
“Viện trưởng, để ta. Phương Hạc Linh bị kéo đi trong lớp học của ta, ta nên ra mặt.” Tiêu Mặt Sắt lên tiếng. Xưa nay hắn luôn nổi tiếng nghiêm khắc, cũng khá kính trọng vị viện trưởng Đổng A với tính cách tương tự này.
Một đợt giằng co giương cung bạt kiếm kết thúc như vậy, người của Tập Hình ti cũng không dám trói Phương Hạc Linh, chỉ bao vây hai bên.
Tiêu Mặt Sắt đi bên cạnh bầu bạn với hắn.
Từ đầu đến cuối Phương Hạc Linh cúi đầu không nói một lời, nhưng ánh mắt hắn lại rất phức tạp.
Trước lúc đi khỏi, Đan Trà đột nhiên nói: “Đúng rồi, ít ngày nữa Quý Ti thủ sẽ tới Phong Lâm thành. Ông ấy và Đổng viện trưởng từng quen biết nhau trong Tân An thành, không khéo tới lúc đó sẽ đến đây bái kiến bằng hữu cũ.”
“Cũng được.” Đổng A mặt không biểu cảm: “Nếu mặt hắn hết sưng rồi thì cứ tới.”
Đan Trà nghe vậy thì nín thinh.
Hắn vốn định cáo mượn oai hùm, nhưng đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa được biết cái gì không nên biết.
Đành vội vàng mang người đi khỏi.
Đổng A như Định Hải Thần Châm, trấn an lòng người trong đạo viện, từ đầu đến cuối luôn trầm ổn mà không mất vẻ bá đạo.
Chỉ có Khương Vọng vẫn theo phía sau Đổng A từ Tiểu tiểu viện tới đây mới chú ý thấy bàn tay chắp sau lưng của Đổng A có khoảnh khắc siết chặt lại thành nắm đấm.
“Tân An thành”, địa điểm này bị nêu ra một cách cố ý, có lẽ đã khiến hắn tổn thương.
Tổn thương tới ông lão cương trực này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận