Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1131: Thân ở trong gió mây

Vẻ mặt Khương Vọng như gió thoảng mây trôi, không thèm đếm xỉa đi qua, mở miệng nói cho có lệ, ngay cả tên của thiên kiêu Hạ quốc kia cũng không hỏi tới.
Đúng là thiên kiêu đại quốc, ngạo mạn như vậy, hoàn toàn không để bất kỳ kẻ nào vào mắt, khiến cho đám người Hạ quốc tức đến con mắt bốc lửa, nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Dù sao bọn họ cũng không có khả năng ra tay với Khương Vọng ở trên khán đài.
Khương tước gia bày ra vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo, thực tế lại lặng lẽ truyền âm hỏi Kiều Lâm: "Người vừa rồi là ai vậy?"
Tên gia hỏa Kiều Lâm này, vừa nói nhiều lại còn lắm mồm, ngược lại tình báo cũng coi như phong phú, có thể nói nói là "Bách Hiểu Sinh" trong đội ngũ Tề quốc.
"Tên này là thiên kiêu danh môn Xúc thị của Hạ quốc, tên là Xúc Mẫn." Kiều Lâm truyền âm trả lời.
"Ồ." Vẻ mặt Khương Vọng không cảm xúc.
Trên thực tế hắn đã âm thầm quyết định, đợi lát nữa sẽ tập trung xem Xúc Mẫn chiến đấu.
Cái này gọi là trên khí thế nghiền ép đối thủ, trên chiến đấu coi trọng đối thủ.
Đây cũng là quyết định thắng bại sau cùng.
Khương Vọng chọn một vị trí trống ở trên khán đài, mười tên sĩ tốt Thiên Phúc Quân đi cùng hắn tản ra ngồi quanh, tạo thành một vòng tròn bảo vệ hắn ở giữa.
Một đoàn người chiếm giữ một vị trí thật lớn, nhìn vào đặc biệt ngang ngược kiêu ngạo.
Khương Vọng vẫn không quá thích ứng với trạng thái quần là áo lụa hoành hành bá đạo kiểu này, bắt Kiều Lâm đến ngồi bên cạnh.
Thật ra nhiệm vụ chủ yếu là làm "người kể chuyện", giới thiệu anh hùng các nước cho hắn.
Kiều Lâm cũng rất thông minh, đã sớm lấy được danh sách so tuyển hôm nay, lựa ra giải thích với Khương Vọng, có những ai không thể khinh thường, trận chiến nào quan trọng hơn.
Tám Diễn Võ Đài đồng thời tiến hành thi đấu, chiến đấu trên mỗi Diễn Võ Đài đều rất đặc sắc, nhiều đến mức người ta không thể xem hết.
Cho dù là tầm nhìn hiện tại của Khương Vọng, cũng rất khó có khả năng chỉ vừa liếc mắt đã nhìn ra mạnh yếu. Chỉ có thể kết hợp với giải thích của Kiều Lâm, căn cứ vào thế lực quốc gia tương ứng của những người tham chiến, tiến hành sàng lọc đại khái, lại quan sát tình thế trận đấu, xác định tràng chiến đấu trọng điểm cần quan sát.
Quân lính trên lưng đeo ba cây lao màu vàng kim giống như pho tượng, đang lẳng lặng đứng ở gần Diễn Võ Đài chính là một trong Thần Sách Quân, Bát Giáp Cảnh.
Bát Giáp Cảnh uy chấn Trung Vực, có thể so với Đấu Ách quân và Thần Sách quân, đều thuộc quản lý của hoàng thất Cảnh quốc.
Ở Hoàng Hà Hội lần trước, phụ trách duy trì trật tự cũng đều là tướng sĩ của Thần Sách Quân.
Khương Vọng không hề chú ý nhiều đến bọn họ, mà dồn hết toàn bộ lực chú ý vào trận đấu trên đài.
Mỗi một trận đấu, hắn đều dùng bí thuật Như Mộng Lệnh, âm thầm mô phỏng, thay thế bản thân mình vào song phương giao chiến, diễn luyện cách ứng đối mà mình sẽ đưa ra lúc đó, sau đó so sánh với nhóm thiên kiêu đang giao phong, xem ai ứng đối thần kỳ hơn. Vì sao lại phải tuyển chọn người chiến đấu trên sân, một bước này là để làm nền cho cái gì...
Điều này đặc biệt thú vị.
Có đôi khi cách ứng đối của hắn hoàn toàn khác với những tu sĩ trên trận, nhưng sau hai ba hiệp lại đổ về cùng một đích đến.
Một số thời điểm cách ứng đối của hắn có ưu thế hơn, có đôi khi lựa chọn của tu sĩ trên trận lại khiến hắn hết sức ngạc nhiên ...
Thật sự rất phấn khích.
Lúc này anh hùng các quốc gia thiên hạ đang giao phong, phong vân hội tụ, khiến cho tâm thần của những người đang xem trận chiến bị kích động.
Có nho sinh vẽ bút như bay, vết mực nhảy ra khỏi giấy, ngưng tụ thành đủ loại động vật, có trăm loại đặc dị, hiển hiện thuật pháp phong lưu.
Có Mặc giả khống chế cơ quan cự thú, mạnh mẽ đâm tới, đao kiếm không thể gây tổn thương, nuốt vàng phun lửa, uy thế kinh người.
Có binh sĩ tu luyện sát khí như vòi rồng, đao ra giống như tinh kỳ khắp nơi, bổ nhào về phía trước như ngựa đạp quan ải, một mình dẫn người vào trong bầu không khí chiến trường.
Có tu sĩ diễn kiếm bốn mùa, thay đổi thời tiết, lúc thì mưa xuân lúc thì đông tuyết, khiến cho Trường Tương Tư trong vỏ rung động ngân vang không dứt.
Có người cầm chủy thủ ngược, thân như cuồng phong, gió nổi lên thì bắt đầu trận chiến, gió ngừng lại thì thắng bại đã phân...
quá ngoạn mục.
Khương Vọng nhìn không dời mắt.
Trường Hà hiện, biết mênh mông, cảm giác hùng hồn, chỉ muốn rút kiếm rít gào.
Bước chân lên đài Quan Hà, ngắm thay đổi xưa và nay, chứng kiến năm tháng như ca, cảm thụ vĩ đại cỡ nào.
Nhìn anh hùng thiên hạ, thân đích thị ở trong phong vân!
Ngay lúc Khương Vọng còn đang đắm chìm trên trận chiến.
"Trụ Lục Hợp", ở phía Nam có một đoàn người đi tới.
Một nam tử trung niên cầm đầu, người khoác bạch y, tuấn lãng phi phàm.
Bên cạnh có mấy lão giả nhìn có vẻ thân phận không tầm thường, đang vây quanh lão cười cười nói nói, theo bản năng đi sau cỡ nửa người.
Một nữ tử duy nhất sóng vai với y, mặt phủ lụa mỏng, đôi mắt sạch sẽ quá mức kia tùy ý đảo qua trái phải ...
Sau đó nàng lập tức nhìn thấy Khương Vọng, mà muốn không nhìn thấy cũng không được, khán đài vòng tròn to như vậy, không biết có bao nhiều người đang ngồi, nhưng không có ai giống như gia hỏa này, phách lối như thế. Một mình đi tới lại còn mang theo mười tên vệ binh. Chín tên vệ binh vây quanh bốn phía, một tên vệ binh thủ hộ ở bên cạnh. Tổng cộng có mười một người, lại chiếm trước sau mười mấy chỗ ngồi!
Những vệ binh này, mỗi một người đều mặt không cảm xúc, không hề che giấu sát khí trên thân.
Ở nơi khác, phách lối như vậy ngược lại cũng không có gì đáng chú ý. Nhưng ở đài Quan Hà, đang lúc phong vân hội tụ, là nơi anh hùng thiên hạ tề tụ. Người không biết xấu hổ như vậy, quả thật cũng không nhiều.
Đếm ngược cũng chỉ có thiên kiêu của lục đại cường quốc mới có năng lực như thế. Cái gọi là cường quốc thiên hạ, đương nhiên là có tư cách bễ nghễ thiên hạ.
Mà ngoài gia hỏa này ra... thiên kiêu của sáu đại cường quốc tạm thời còn chưa có người thứ hai nào chú ý đến chuyện tuyển chọn thi đấu này. Cho nên người này mới có vẻ đặc biệt cao ngất.
Dưới khăn che mặt, nàng không nhịn được mím môi cười.
Nàng đã từng chứng kiến dáng vẻ người này dũng mãnh không sợ hãi rút kiếm ra đối địch, cũng từng bắt gặp dáng vẻ dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành muội muội của người này, đã từng trông thấy người này khoác lên một đầu tóc trắng, một mình đi dưới Bão Tuyết Sơn.
Nàng đã từng thấy dáng vẻ nghèo túng của hắn, cũng từng chứng kiến sự kiên quyết của hắn.
Duy chỉ ở chỗ này... lại là lần đầu tiên nhìn thấy hắn đường hoàng như vậy, dáng vẻ "phô trương" như thế.
Mặc dù nàng không thích hạng người giương nanh múa vuốt, nhưng bởi vì biết người này không phải như vậy, ngược lại cảm thấy kiểu phách lối này khá hiếm thấy, từ đó dâng lên một chút thú vị.
Nhìn một vòng quân lính bảo vệ xung quanh người nọ, chiếm một mảng lớn vị trí trên khán đài, xác thực rất dễ nhìn thấy.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy được dáng vẻ hết sức chăm chú của hắn.
Rõ ràng toàn bộ tâm thần của hắn đều đang ở trên diễn võ trường, cũng không có tâm tư đi hưởng thụ cảm giác diễu võ giương oai này.
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, lại là phụ thân muốn câu thông hợp tác cùng cao tầng mấy tiểu quốc, y bắt lấy tay nàng, dẫn nàng đi về phía bên phải khán đài.
Trong tai vang lên giọng nói: "Cha biết con không thích cách lựa chọn của Trang Cao Tiện. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, người như Trang Cao Tiện có thể đánh chết Hàn Ân, thực lực sẽ không kém cha. Thậm chí, nếu như không phải năm đó hắn mạo hiểm chiến một trận, bị thương nặng ở Ung quốc, thời gian thăng lên Động Chân cũng sẽ không chậm hơn cha."
Diệp Lăng Tiêu vừa trò chuyện vui vẻ với mấy vị lão giả vừa truyền âm với nữ nhi bảo bối: "Cho dù chúng ta không cần sợ bọn họ, nhưng cũng không nên vả mặt bọn họ. Có thể che chở cho Khương An An, nhưng ở bên ngoài tốt nhất đừng nên buông thả, vậy nên... đừng nhìn hắn nữa."
Trên loại chuyện này, Diệp Thanh Vũ vẫn rất nghe lời. Cho nên nàng ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, nhìn lên trên diễn võ trường.
Người nọ xem chiến đấu xuất thần như vậy, đến cùng là đặc sắc cỡ nào?
Trong lòng có cảm giác, Khương Vọng đột nhiên rời tầm mắt khỏi chiến đấu, giương mắt nhìn về phía bên phải.
Hai mắt lập tức tỏa sáng, là Diệp đạo hữu!
Tuy nhân vật Diệp Lăng Tiêu anh tuấn kiệt xuất đang ở bên cạnh, nhưng hắn quả thực không phải dựa vào Diệp Lăng Tiêu, mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra Diệp Thanh Vũ.
Hắn vô cùng quen thuộc đôi mắt trong suốt kia, hắn cũng không lạ gì tấm khăn che mặt đó!
Trong lòng Khương Vọng vui vẻ, đang chuẩn bị đứng dậy chào hỏi, trong tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng:
"Để bảo vệ muội muội ngươi không bị quân thần Trang quốc phát hiện, tốt nhất ngươi đừng tiếp tục nhìn chằm chằm vào nữ nhi của ta như vậy."
Ở loại trường hợp này, cũng chỉ có truyền âm của Chân Nhân mới bảo đảm bí mật không bị người phát hiện.
Khương thiên kiêu Đại Tề nào đó, mặt mày có chút khô nóng, truyền âm trả lời: "Diệp Chân Nhân, ngài hiểu lầm rồi, ta, ta không nhìn chằm chằm ..."
Diệp Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng trả lời: "Tốt nhất là không! Xem võ đài của ngươi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận