Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 292: Thu Sát

“Trần hộ vệ!”
Xa xa nhìn thấy Trần Dũng đi tới, Tiền chấp sự lập tức lấy lại tinh thần.
Nhưng ngại những nỏ tiễn đối diện cho nên y vẫn không dám đứng dậy, chỉ quỳ ở nơi đó, lộ ra biểu tình cố hết sức thân thiện: "Mau nói cho những vị quân gia này biết, ta thật sự là chấp sự của Tứ Hải thương minh a! Chấp sự cấp ba! Họ của ta là Tiền!”
Chấp sự của Tứ Hải thương minh chia làm ba cấp bậc. Cấp bậc thứ ba thấp nhất, cấp một cao nhất, phụ trách toàn bộ công việc cụ thể của thương minh. Bên trên lại thiết lập chín người chấp sự danh dự, chấp sự danh dự đều chỉ treo tên, không quan tâm đến tục sự.
Những trường hợp cần bọn họ ra mặt đều là thời điểm giao tiếp với các quan to quý nhân khác của Tề quốc.
Mặc dù Tiền chấp sự chỉ là một chấp sự cấp ba, thế nhưng ngày thường có thể coi là uy phong tám hướng. Sở dĩ rơi vào tình trạng hiện tại, thật sự lại là một lời khó nói hết.
Thời gian y đến Gia Thành không lâu, nhưng đã cướp đoạt được rất nhiều tài phú. Nương theo cơ hội nắm giữ lượng lớn vật tư cứu mạng, nâng giá bán cao, làm thịt cho gia tộc lớn nhỏ ở Gia Thành khổ không thể tả.
Đừng nói Tịch gia đã rời khỏi, Gia Thành mất đi cốt lõi. Cho dù Tịch gia vẫn còn, đối mặt với Tứ Hải thương minh thì có thể như thế nào? Còn không phải mặc cho làm thịt?
Dương đình dựa vào Tứ Hải thương minh đến cứu trợ, không dám đắc tội, vậy quận thành phía dưới sao dám có ý kiến?
Đối với Tiền chấp sự mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa vốn là chuyện Tứ Hải thương minh cam chịu. Chỉ bởi vì hiện trạng Gia Thành như rắn mất đầu, y làm có vẻ "hơi quá đáng" một chút.
Nhưng vấn đề là, một phần lớn tài phú mà y cướp được được bỏ vào túi riêng của bản thân, tách biệt với bộ phận đưa cho Tứ Hải thương minh. Không thể bày ra ngoài sáng được.
Sau khi biết được ôn độc dị biến, y trước tiên cuốn lấy tất cả tài vật có thể mang theo rời đi. Chỉ riêng đồ vàng bạc đã đổ đầy mười cái rương!
Vì che giấu đi tài vật, y cố giữ kín thân phận, cố ý đi đường vòng tương đối xa ra tới Bình Tây quận. Đây cũng là một trong những quận biên giới Tề quốc.
Y rõ ràng sự đáng sợ của ôn độc dị biến, nhưng không đoán được mức độ phong tỏa biên cảnh nghiêm khắc của quân Tề.
Đầu tiên là chậm chạp không chịu biểu hiện thân phận, sợ tài sản mình tham ô bị Tứ Hải thương minh biết. Lại cố gắng đưa hối lộ trong quá trình thương lượng với quân sĩ giữ quan.
Kết quả suýt nữa bị giết tại chỗ.
Sau đó bất đắc dĩ trực tiếp lộ thân phận, nhưng cũng bởi vì biểu hiện không thành thật trước đó cho nên bị trục xuất.
Đương nhiên những tài vật y mang theo bên người cũng bị tịch thu hơn phân nửa. Nghe nói đây vẫn là nể mặt cái danh chấp sự Tứ Hải thương minh của y.
Rơi vào đường cùng, Tiền chấp sự đành phải trằn trọc trở về, một lần nữa dọc theo thương lộ của Tứ Hải thương minh, đi qua Định Diêu quận về nước.
Nhưng biên cảnh phong tỏa ngày qua ngày càng nghiêm khắc, y lại ở trong lần gian nan gặp phải trước đó mất đi lệnh bài, không cách nào chứng minh thân phận của mình...
Tiền chấp sự đáng thương suýt nữa đã bị giết chết ngay tại chỗ, may mắn quân sĩ canh giữ biên quan nhớ tới, ngày hôm trước có bắt giữ một nhóm người của Tứ Hải thương minh, lúc này mới gọi Trần Dũng đến nhận dạng.
Một cấp trên có lợi cho mình thì ăn sạch sẽ, có nguy hiểm lòng lại bôi dầu bàn chân, có thể khiến người ta có bao nhiêu lòng trung thành?
Nếu như có thể, Trần Dũng thật sự rất muốn nói không biết gia hỏa này, để cho quân sĩ dứt khoát tiễn Tiền chấp sự xuống gặp Diêm Vương!
Nhưng hảo bằng hữu của y lúc này cũng ở phía sau lưng đối phương, đang quỳ cùng một chỗ, bộ dạng rất thê thảm.
Hai người làm bộ như không quen biết, trong lúc này ngay cả một ánh mắt cũng không hề có.
"Ai!" Trần Dũng nói: "Chấp sự đại nhân, sao ngài lại ở đây vậy?”
"Việc này nói ra thì dài." Tiền chấp sự nhìn quân sĩ coi giữ, cực kỳ lễ phép: "Các vị quân gia, ta có thể đứng lên không?"
Trong lòng y âm thầm thề sau khi về nước chắc chắn sẽ tìm người tìm quan hệ hung hăng giáo huấn những đại đầu binh này một trận, nhưng lúc này người ở trước lưỡi đao, không thể không ôn nhu được.
Nếu đã nghiệm rõ thân phận, biết đúng là người Tề, quân sĩ coi giữ cũng không quá gây khó xử. "Dậy đi."
Lúc nhìn thấy Trần Dũng, Tiền chấp sự cũng rất kinh ngạc, nhưng y là người gian xảo cỡ nào, đương nhiên sẽ không hỏi ra những vấn đề như sao ngươi cũng ở chỗ này.
Tại thời điểm này, bỏ lại công việc trở về Tề quốc, đương nhiên là đã biết chuyện ôn độc dị biến!
Mà y vốn cũng chưa từng thổ lộ cho những thủ hạ này biết...
Nhưng loại người như Tiền chấp sự đương nhiên cũng sẽ không có một chút ngượng ngùng nào, y chỉ giả vờ quan tâm một câu: "Không chịu khổ chứ?”
"Không, các quân gia đều quân kỷ nghiêm minh, sao có thể chịu khổ được chứ?" Trần Dũng nói: "Chấp sự đại nhân, hiện tại thế cục rốt cuộc sao rồi? Các huynh đệ đang rất bất an.”
"Được rồi! Đây là nơi để tán gẫu hay sao?", quân sĩ canh gác đã quát tháo ngắt lời bọn họ: "Giải tán!”
“Vâng!” Tiền chấp sự nghe tiếng lập tức cung kính đáp lại, dẫn đầu đi về phía Bách Xuyên thành.
"Ta nói, tất cả giải tán! Quay trở về!" Quân sĩ coi giữ bỗng nhiên lại giơ nỏ phá pháp nhắm ngay bọn họ.
“Không phải, không phải đã chứng minh ta là người Tề sao?” Tiền chấp sự có chút khó hiểu: "Ta là chấp sự của Tứ Hải thương minh a!”
“Mặc kệ ngươi là ai, chúng ta đã nhận được mệnh lệnh, là không cho bất cứ kẻ nào từ phương hướng Dương quốc tới nhập cảnh!” Quân sĩ kia nói: "Nếu muốn vào thành, cầm lệnh thư của quân bộ tới!”
Về phần vị tướng lĩnh phụ trách ngày hôm trước, hiện tại đã không ở chỗ này.
Tiền chấp sự đè nén một bụng lửa giận, nhưng trong lòng tự biết cũng không thể làm gì được những quân sĩ này.
Người ta là đang chấp hành quân lệnh, cho dù thật sự giết y, cũng sẽ không có ai ra mặt vì mình!
Tuy trong lòng có dao, thế nhưng ngoài mặt cũng chỉ có thể nhịn!
"Thế chuyện gì xảy ra với hắn vậy?" Tiền chấp sự chỉ vào Trần Dũng hỏi.
"Hắn cũng không thể nào vào thành! Hiện tại đang bị giam giữ trong quân doanh.”
“Vậy ngài cũng giam giữ chúng ta luôn đi, ta có thể chờ!” Bất kể như thế nào, Tiền chấp sự hiện tại cũng không có khả năng quay trở về Dương quốc, chỗ đó thực sự quá đáng sợ.
Nhưng thứ y nhận được lại là câu trả lời lạnh lùng của tên quân sĩ kia: "Không!”
"Vì sao? Ta cũng là người Tề!" Tiền chấp sự cố gắng kiềm chế tức giận nói.
"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Mỗi ngày trôi qua, tình hình trở nên tồi tệ hơn. Hiện tại ngươi còn có thể lui về, nếu như ngày mai còn dám trở lại, lập tức giết không tha!”
“Hiện tại tình huống của Dương quốc như thế nào, chẳng lẽ các ngươi còn không biết? Hay là muốn ta trở về chờ chết sao?" Tiền chấp sự chỉ cảm thấy một đoàn nhiệt huyết xông lên ót, cái gì nhẫn nhục chịu đựng, cái gì co được giãn được, tất cả đều bị y vứt ra sau đầu!
Nhưng quân sĩ kia nhấc nỏ phá pháp lên tưới cho y một chậu nước đá: "Hoặc là ngươi có thể chết ngay lập tức!"
Tiền chấp sự: ...
Trần Dũng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiền chấp sự mang theo người sắc mặt xám xịt rời đi, trong đó còn có những hảo bằng hữu của gã.
Nhưng gã không dám nói gì nữa. Bởi vì nhiều lời cũng chỉ vô dụng.
Trước tình thế tàn khốc sống chết trong một ý niệm.
Nhân mạch quan hệ mà trước kia luôn lấy làm tự hào, hiện tại đều có vẻ yếu ớt không chịu nổi!
Tiền chấp sự mang theo một bộ phận tài vật còn sót lại của mình, tìm kiếm đường vòng khác, thà rằng nộp thêm một ít phí qua quan ải, muốn mượn đường về Tề từ các quốc gia khác.
Nhưng lúc này, y mới hoảng sợ phát hiện: Không chỉ là đường từ Dương quốc trở về Tề quốc. Mà là toàn bộ Dương quốc đều bị đại quân vây khốn lại!
Mọi người đều biết, Tề quốc có chín chi quân đội tinh nhuệ nhất, hiệu là Cửu tốt.
Tên Xuân Tử, Hạ Thi, Thu Sát, Đông Tịch.
Tên Trục Phong, Trảm Vũ, Lũng Lôi, Tù Điện.
Đứng đầu trong Cửu tốt tên là Thiên Phúc, xưa nay là quân của Thiên tử do quốc chủ Tề quốc chấp chưởng, hiện tại do quân thần Đại Tề - Khương Mộng Hùng thống lĩnh.
Tiền chấp sự thông qua quan hệ của mình tìm mọi cách điều tra, rốt cục nhận được một ít tin tức.
Một chi quân đội phong tỏa toàn bộ Dương quốc này tên là Thu Sát, chính là một trong Cửu tốt nước Tề, cũng là cường quân trong thiên hạ, sát phạt đứng hàng đầu!
Tề đình muốn làm gì? Vì sao trước đó thương minh lại không nhận được bất kỳ tin tức nào?
Vào cuối tháng bảy, hiện tại đã là mùa thu.
Mùa thu của Thu Sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận