Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1902: Sợ trễ quân tình (1)

Theo lệnh của Tào Giai.
Trần Phù dẫn ba mươi vạn Quận binh tấn công U Bình, Ngô Hưng, Dự Từ - những phủ thuộc phía bắc Hạ quốc.
Dưới trướng có Điền An Bình, Điền An Thái, Dương Kính quận Bích Ngô, Mạc Liên Thành của Mạc thị quận Bạch Chỉ, Kỳ Kỳ Lương Hoa, Cao Triết của Tĩnh Hải Cao thị, lang trung Lại bộ Trương Vệ Vũ, Yến Phủ Bối quận...
Ngoài ra còn có một số cường giả tông môn bên trong cảnh nội theo quân, trong đó không thiếu Thần Lâm, đội hình không thể nói là không mạnh.
Trong số đó, Yến đại công tử của Yến phủ khi tuyên thệ trước khi xuất quân ở ngoại ô Lâm Truy, vốn là thuộc đội ngũ Trục Phong quân, sau lại chuyển sang đội ngũ Quận binh, được nắm giữ một quân, có phần muốn tranh tài võ nghệ, ganh đua cao thấp với Điền An Bình.
Tạ Hoài An dẫn đầu ba mươi vạn liên quân chư quốc Đông vực, tấn công những phủ thuộc phía đông Hạ quốc gồm Lâm Vũ, Hội Minh, Phụng Đãi.
Dưới trướng có Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, Tạ Bảo Thụ, Bảo Bá Chiêu, Bảo Trọng Thanh...
Ngoài ra tất nhiên không thể thiếu những nhân tài mới nổi của các nước Đông vực, như Lâm Tiện của Dung quốc, Lận Kiếp của Dặc quốc... trong đó lại càng có một số tu sĩ Thần Lâm.
Nếu bàn về chỉnh thể, liên quân chư quốc Đông vực có phần nhiều cường giả hơn, nhưng Quận binh Đại Tề vốn dĩ tinh nhuệ hơn liên quân chư quốc Đông vực, nên thực lực giữa hai bên coi như là sàn sàn nhau.
Nếu Hạ quốc cho rằng Tề quân muốn chơi trò xiếc hư hư thực thực, chắc chắn sẽ ngã nhào một cú rất đau. Bởi vì cả hai tuyến nói trên đều có thể coi là chủ lực!
Lần này trăm vạn đại quân Tề quốc phạt Hạ, đều là binh sĩ tinh nhuệ.
Tào Giai vừa ra lệnh một tiếng, bỗng chốc như thủy triều dâng trào, tràn về phía Hạ quốc.
Đáng nhắc đến chính là, Trọng Huyền Tuân - vị đại tướng tiên phong có quyền tự do hành động đã chọn tấn công phía đông Hạ quốc, rõ ràng là có ý muốn áp chế tên đệ đệ béo ú của mình.
Bên trong toàn bộ Hạ cảnh lúc này, truyền thông tin cự ly xa đã hoàn toàn bị ngăn cách. Cả Tề và Hạ đều mất khả năng thống ngự chiến tranh tức thời...
Tào Giai cùng Yến Bình, Nguyễn Tù dẫn dắt ba quân Cửu Tốt, đối đầu với Tự Kiêu, Ngu Lễ Dương ở Đồng Ương thành.
Đạo tắc của Chân Quân thăm dò, truy đuổi lẫn nhau, binh sát của đại quân giằng co xa xa. Tề quân vẫn chưa từng công thành, nhưng từ đầu đến cuối chỉ đang duy trì lấy áp lực.
Giai đoạn chiến sự mới với những trận hỗn chiến toàn diện, cứ thế triển khai...
"Đây... chúng ta đang đi đâu vậy?"
Theo quân xuyên qua bên trong sơn cốc hẹp dài, Khương Vọng có chút khó hiểu.
Tạ Hoài An dẫn quân đánh vào phủ Lâm Vũ đã bốn ngày, ba mươi vạn liên quân chư quốc Đông vực công thành phá trại tứ phía, đánh cho khí thế ngất trời. Trọng Huyền Tuân đại tướng doanh tiên phong, đại hiển thần uy, những người như Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ lập nhiều chiến công, tám thành phía bắc phủ Lâm Vũ gần như đồng thời dấy lên phong hỏa...
Trọng Huyền Thắng vẫn một mực dẫn người đi đường.
Hơn nữa gã còn chuyên chọn những nơi ít người qua lại, đi theo những con đường nhỏ hẻo lánh, không biết làm thế nào mà gã lại am hiểu địa lý Hạ quốc đến vậy!
Trọng Huyền Thắng gõ nhẹ vào Chỉ Dư đeo trên ngón trỏ bàn tay trái, ở giữa sương mù nổi lên, một bản đồ địa hình Hạ quốc cực kỳ chi tiết hiện ra trên không trung.
Đồ chơi này có thể phát huy tác dụng trong môi trường hỗn loạn tột độ như Mê Giới, vậy ở Hạ cảnh thì lại càng không thành vấn đề. Núi non sông ngòi, thành trì, hương trấn, tất cả đều hiện rõ mồn một.
Mập mạp liếc mắt nhìn, nhân tiện nói: "Sắp đến rồi. Chỗ này là Kinh Long cốc, ra khỏi cốc đi về hướng tây nam hai trăm dặm là đến Tích Minh thành."
Khương Vọng tuy không biết hoàn cảnh địa lý của Hạ quốc, nhưng vẫn có thể làm được chuyện đọc bản đồ, hắn nhìn qua, có chút kinh ngạc nói: "Gần đến Hội Minh phủ rồi!"
Phủ Lâm Vũ có tổng cộng hai mươi thành, Tích Minh thành là thành lớn ở cực nam của phủ này.
Nếu tiếp tục đi về phía nam sẽ đến địa giới phủ Hội Minh.
"Đi hơi chậm." Trọng Huyền Thắng quay đầu nhìn lại đội ngũ uốn lượn như rồng, nói: "Nhưng để duy trì sức chiến đấu, cũng chỉ có thể như vậy."
Chiến kỳ được trang điểm vô cùng lộng lẫy kia đương nhiên đã được cất đi từ lâu.
Đội ngũ hành quân suốt ngày đêm, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi.
Một đội quân ba ngàn người, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Dẫn theo bọn họ băng rừng vượt núi, hành quân cấp tốc, vốn không phải là chuyện dễ dàng.
Ba ngàn binh sĩ này đều xuất thân từ Thu Sát quân, dĩ nhiên là tinh nhuệ bậc nhất. Lại có quan hệ với Liêm gia, Trọng Huyền mập mạp cũng chịu chi tiền, trang bị của bọn họ đều là đồ tốt nhất.
Cái gì bùa chú tăng tốc, đan dược bổ huyết, đều được sử dụng không ít, lúc này mới có thể theo kịp tốc độ, trong ba ngày luồn lách vòng vèo trong vùng Hạ quốc kiểm soát, một đường đến được đây.
Vậy mà Trọng Huyền Thắng vẫn còn chê chậm!
"Không thể nào nhanh hơn được nữa." Khương Vọng đoạn thời gian này cũng học được không ít kiến thức về hành quân bố trận, thuận miệng nói: "Trừ khi hai chúng ta đi một mình."
"Chuyện ngay cả ngươi cũng biết, ta sao có thể không hiểu được." Trọng Huyền Thắng lẩm bẩm một câu, không đợi Khương Vọng nghe rõ đã quay người ra lệnh: "Toàn quân dừng lại thay trang phục!"
Tự có thân binh lấy ra từng bộ quân phục màu xanh từ trong hộp trữ vật, phân phát cho mọi người - thân binh của Trọng Huyền Thắng, đương nhiên là chi Ảnh Vệ đội của gã, đồng thời kiêm nhiệm chức vụ cầm cờ.
Số lượng không nhiều, chỉ khoảng mười người. Thanh Chuyên, người từng cùng Khương Vọng đến quận Bích Ngô cũng ở trong số đó.
Đến lúc này, Khương Vọng nào còn không hiểu Trọng Huyền Thắng có chủ ý gì, chỉ là những bộ quân phục này khiến hắn cảm thấy xa lạ.
"Đây là quân phục của đội quân nào?"
Khương Vọng vừa thay đồ vừa hỏi.
Không phải là không thể dùng Như Ý Tiên Y để biến hóa, nhưng Khương Vọng sợ mình quan sát không kỹ, bỏ sót chi tiết nào đó, đến lúc bị người ta nhìn ra thì lại không hay.
"Phủ quân phủ Thiệu Khang." Trọng Huyền Thắng được Thập Tứ giúp đỡ, vô cùng gian nan mặc áo giáp vào.
Bộ giáp tướng quân đặc chế của phủ quân Hạ quốc khiến gã trông như một cái thùng sắt.
Phủ Thiệu Khang nằm ở phía tây nam của phủ Hội Minh, giáp với phủ Cẩm An và phủ Hoài Khánh, cũng có một phần nhỏ tiếp giáp với Tang phủ. Cách tiền tuyến nổ ra chiến tranh vô cùng xa, nên việc đến chi viện phủ Lâm Vũ cũng rất hợp lý - triều Hạ vốn cũng đang làm như vậy, phủ quân các lộ đều được điều động ra tiền tuyến.
Khương Vọng bất mãn nói: "Sao ngươi đóng vai tướng quân, còn ta lại chỉ là một tên tiểu lệnh?"
Trọng Huyền Thắng cười hì hì: "Với thân hình phú quý giàu sang này của ta, nói mình không phải quan lớn, người ta cũng chẳng tin!"
Khương Vọng thật sự không thể phản bác được, bèn hỏi tiếp: "Đã muốn lừa người, sao trước đó không dọn dẹp chiến trường rồi mới đi? Lột quân phục của những binh sĩ Trấn Quốc quân chẳng phải sẽ càng khó bị phát hiện sao?"
Trọng Huyền Thắng giơ ngón tay lên: "Thứ nhất, vừa trải chém giết thảm liệt, những bộ quân phục kia lột ra cũng đầy máu, khó tránh khỏi khiến người ta cảnh giác."
"Thứ hai, binh quý thần tốc. Tuy thủ đoạn truyền tin cự ly xa đã bị ngăn cách, nhưng việc truyền tin bằng dị thú phi hành, thậm chí cường giả Hạ quốc đích thân bay qua lại không thể ngăn cản. Tin tức về cuộc hỗn chiến toàn diện đã lan ra, phía bắc phủ Lâm Vũ hiện giờ cũng đang đánh nhau khí thế ngất trời, chúng ta không thể chờ đợi."
"Thứ ba!" Gã thu hai ngón tay lại, cười tủm tỉm nói: "Hai điểm trên đều không quan trọng. Nguyên nhân quan trọng nhất là trong tình hình hiện tại, Trấn Quốc quân và Thần Vũ quân không thể nào rời khỏi phủ Tường Hữu. Giả dạng thành bọn chúng để lừa gạt vào thành, ta không nghĩ ra người nào sẽ mắc bẫy!"
Khương Vọng có chút cạn lời, lại có chút nguy hiểm nhìn gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận