Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 550: Dùi để trong túi

Vân Thành đứng sững trên Bão Tuyết Sơn, là một thành thị xinh đẹp trên núi cao, tầng mây quấn quýt. Mà Lăng Tiêu Các giống như kỳ danh, càng ở trên mây xanh.
Vân Quốc khai thác chế độ nghị quyết liên tịch, do thủ lĩnh của mấy thế lực lớn trong nước liên hợp chấp chính, lực lượng siêu phàm thông thường được hệ thống cung phụng bồi dưỡng bằng số tiền lớn.
Làm lực lượng siêu phàm phía sau Vân Quốc, Lăng Tiêu Các vô cùng thần bí, rất ít can thiệp vào sự vụ cụ thể của Vân Quốc, không thu môn đồ khắp nơi giống như tông môn khác.
Thế nhân đều biết sự tồn tại của Lăng Tiêu Các, nhưng rất ít người từng đích thân tới Lăng Tiêu Các.
Lúc này ở trong Lăng Tiêu Các, trên một vân đài, mấy thanh niên nam nữ đang cười cười nói nói.
Một cô bé phấn điêu ngọc trác, đang nên bước chân ngắn, chạy đi trong hành lang mây thật dài.
"Ôi, An An!" Một vị nữ tu sĩ khí chất ôn nhu lên tiếng gọi: "Lại làm chạy vặt cho tông chủ lão nhân gia à?"
"Vâng!"
Khương An An thuận miệng lên tiếng trả lời, rồi tiếp tục chạy.
"Đừng gấp." Một vị nữ tu sĩ khác có khuôn mặt tròn nhỏ, rõ ràng hoạt bát hơn chút lắc đến trước mặt cô bé, nắm tay của cô bé: "Đến, đến, đến đây, ngồi một lát cùng các ca ca tỷ tỷ rồi lại đi... Có đồ ăn ngon!"
"Vâng." Khương An An rất bất đắc dĩ: "Muội rất bận rộn."
“Rất bất đắc dĩ” bị dắt đi vài bước, cô bé liền hỏi: "Cái gì ăn ngon vậy?"
Mấy thanh niên nam nữ trên vân đài đều nở nụ cười.
Nam tu sĩ mặc áo trắng giới thiệu: "Tam hương mai, hạt sen bảy màu, bánh ngọt hồng vân bát bảo, còn có... hạc tuyết nướng!"
Khương An An càng nghe, đôi mắt càng sáng lên, đến khi nghe được thứ cuối cùng, giật mình mở to miệng nhỏ: "Các tỷ nướng hạc tuyết của Diệp bá bá à?"
"Xuỵt..." Nữ tu sĩ dắt cô bé nhắc nhở đừng lớn tiếng như vậy: "Lão nhân gia nuôi nhiều như vậy, thiếu mấy con cũng không phát hiện được đâu. Muội phải giữ bí mật cho các tỷ tỷ, ca ca đấy!"
"Ai…" Khương An An lại thở dài: "Hạc tuyết rất đáng yêu mà."
"Nhưng cũng ăn rất ngon!" Nam tu sĩ áo trắng kéo một cái cánh hạc tuyết thơm ngào ngạt, đưa tới trước mặt Khương An An: "Nếm thử xem?"
"Nó cũng không phải do muội nướng đâu." Khương An An rất cẩn thận.
"Người nhỏ mà ma mãnh." Nam tu sĩ áo trắng trợn mắt: "Muội muốn nướng, thì muội cũng phải có khả năng bắt lấy nó mới được. Yên tâm ăn đi!"
Hắn vỗ bộ ngực của mình: "Trách nhiệm để Mạc Lương ca ca của muội gánh!"
"Hì hì." Lúc này Khương An An mới nhận lấy cái cánh hạc tuyết này: "Thanh Vũ tỷ tỷ nói qua một thời gian ngắn nữa, muội có thể khai mạch rồi, sau này sẽ được... Ưm…"
Cô bé đang nói chuyện liền không nhịn được cắn một ngụm trước.
Sau đó lại một ngụm.
Sau đó lại một ngụm...
"Ăn ngon không?" Nữ tu sĩ có khuôn mặt tròn nhỏ bên cạnh cô bé cười hỏi.
"Ừm!" Khương An An phồng cái miệng nhỏ gật đầu.
"Đến đây.” Nữ tu sĩ có khí chất ôn nhu xê dịch sang bên cạnh, vỗ lên ghế dài: "Ngồi ở bên cạnh ăn từ từ thôi."
Mọi người nhường ra vị trí ở giữa, như các vì sao vây quanh mặt trăng để Tiểu An An ngồi xuống.
"Gần đây sao không nghe muội nhắc đến ca ca nữa?"
Nữ tu sĩ khí chất ôn nhu cười hỏi.
Khương An An dừng lại rồi bẹp miệng, giọng điệu hơi mất mát:
"Ca ca bận rộn nhiều việc..."
"Ha ha ha ha!" Mạc Lương cố ý nói đùa: "Có phải ca ca muội không cần muội rồi không!"
"Ca ca huynh mới không cần huynh!"
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
"Muội hung ác với ta như thế làm gì?" Mạc Lương giả vờ tủi thân: "Muội quên ai đã tổ chức chúc mừng sinh nhật cho muội rồi sao?"
"Đó là Thanh Vũ tỷ tỷ."
"Ta cũng có phần, ta cũng có phần, có được hay không?"
"Khục, chúng ta đều có phần!" Nữ tu sĩ khuôn mặt tròn nhỏ chen lời.
Khương An An dùng sức cắn một miếng thịt cánh hạc tuyết, không nói lời nào.
Mạc Lương lại nói đùa: "Vậy sao sinh nhật muội mà hắn cũng không tới?"
"Huynh ấy rất bận rộn!" Khương An An hừ một tiếng: "Ca ca muội viết thư cho muội! Huynh ấy nói rất nhớ muội!"
"Ai không biết viết thư, nếu thật sự nhớ muội, sao lại lâu như vậy rồi mà không đến thăm muội chứ? Ta thấy, không biết chừng hắn đã quên muội, một mình vui vẻ, sung sướng rồi!"
Khương An An mím môi, đặt cái cánh hạc tuyết mới ăn được một nửa xuống mâm, nhảy xuống ghế dài, im lặng bước ra ngoài.
"Này, An An, An An!" Nữ tu sĩ khuôn mặt tròn nhỏ liên tục gọi vài tiếng gọi, cũng không muốn ép buộc giữ cô bé lại, trái lại còn trừng Mạc Lương một cái: "Ngươi không biết nói chuyện sao?"
"Ngươi đó!" Nữ tu sĩ khí chất ôn nhu xẵng giọng: "Chính là miệng tiện, vậy mà đi đôi co với một đứa trẻ."
"Ta sai rồi." Mạc Lương chắp tay cầu xin tha thứ: "Ta cũng chỉ muốn trêu muội ấy chút thôi mà. Lát nữa ta sẽ mua món gì ngon ngon dỗ muội ấy. Trẻ con rất dễ dụ mà."
Nữ tu sĩ khuôn mặt tròn nhỏ còn muốn nói gì, nhưng bỗng cúi đầu xuống:
"Sư tỷ..."
"Thiếu các chủ".
Toàn bộ tu sĩ trên vân đài đều đứng lên chào hỏi.
Một cô gái thanh nhã tuyệt lệ bay đến từ trong biển mây, hạ xuống trước mặt mọi người.
"Sao vậy? Sao An An lại buồn bực rời đi?"
"Sư tỷ, tỷ vừa trở về từ Trì Vân Sơn à? Thu hoạch thế nào?" Mạc Lương cười gượng, muốn chuyển chủ đề nhưng vừa đón thấy ánh mắt thản nhiên của Diệp Thanh Vũ, đành phải vội vàng giải thích: "Ta chỉ đùa muội ấy vài câu…"
"Đùa thế nào?"
"Ta nói ca ca của muội ấy không cần muội ấy nữa.." Mạc Lương càng nói, càng nhỏ giọng.
"Ngươi nói như vậy, chắc chắn tiểu nha đầu sẽ lén khóc nhè. Có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không, Mạc Lương!"
Diệp Thanh Vũ lập tức nổi giận:
"Mấy ngày trước mới tỷ thí với người khác, bị người ta đánh hỏng đầu luôn rồi hay sao?"
Dáng vẻ nổi giận của Diệp Thanh Vũ rất không hợp với khí chất của nàng, nhưng hiển nhiên những đồng môn Lăng Tiêu Các này đều đã quen rồi.
Không có ai kinh ngạc cả.
"Ai…" Mạc Lương lộ ra vẻ mặt than khóc: "Ta chỉ muốn đùa một chút, trêu chọc muội ấy…"
"Trò đùa gì cũng có thể nói ra sao? Có phải ngươi cảm thấy mình rất hài hước hay không?"
Diệp Thanh Vũ hung hăng trừng gã một cái: "Sau này, ngươi không được phép xuất hiện trước mặt An An nữa!"
"Đừng mà. Sư tỷ!" Mạc Lương kêu khổ: "An An đáng yêu như vậy, chúng ta đều rất thích muội ấy."
"Vậy thì quản lý cái miệng của ngươi cho tốt đi!"
"Quản lý tốt, nhất định sẽ quản lý tốt."
Thấy thái độ của Diệp Thanh Vũ hơi khoan nhượng, Mạc Lương lập tức không cần mặt mũi, nói tiếp:
"Hì hì, ta đây không phải là vì đố kị sao. Chúng ta nghĩ cách lấy lòng muội ấy mỗi ngày, nhưng muội ấy chẳng thân với ai cả, suốt ngày chỉ nói ca ca của muội ấy thế này, ca ca của muội ấy thế kia... Hì! Ca ca rốt cuộc thế nào vậy?"
Lợi hại!
Nam tu sĩ mặt chữ điền ngồi bên cạnh, luôn không nói lời nào mạnh mẽ khen ngợi trong lòng. Ai nói Mạc Lương ngốc? Nhìn xem chiêu minh tu sạn đạo ám độ trần thương này chơi xinh đẹp đến mức nào!
Các sư huynh đệ đã sớm âm thầm phỏng đoán về quan hệ giữa con gái duy nhất của Các chủ và vị ca ca kia của Khương An An, nhưng không có ai dám hỏi thẳng ra lời.
Chỉ có Mạc Lương, chỗ ngoặt này xoay chuyển đủ lắt léo!
Diệp Thanh Vũ lười nói nhiều với gã, phất tay muốn rời khỏi vân đài này:
"Gần đây, không phải có một đội buôn sẽ nhập hàng hải sản từ quần đảo gần biển trở về sao? Ngươi chờ bọn họ trở về, rồi tự đi hỏi thăm chút, chẳng phải được rồi sao?"
"Hì!" Mạc Lương gãi gãi đầu: "Tề Quốc lớn như vậy, ai biết ai là ai?"
Diệp Thanh Vũ chỉ dừng lại một chút, nói một câu đầy ý vị sâu xa: "Hữu xạ tự nhiên hương, cuối cùng sẽ tự lan xa."
Bước chân nàng chưa ngừng, mau chóng biến mất trong phạm vi tầm mắt.
"Khoan, cái gì cuối cùng?" Mạc Lương nhìn trái nhìn phải.
Vẫn là nữ tu sĩ khí chất ôn nhu kia giải thích: "Cái dùi thả trong túi, mũi nhọn sẽ lộ ra. Người có tài năng, sẽ không bị mai một lâu."
"Ai không bị mai một?" Mạc Lương vẫn không nghĩ ra như cũ: "Sao tỷ ấy lại đột nhiên nói câu này?"
Mọi người đều im lặng.
Chỉ có tu sĩ khuôn mặt tròn nhỏ nhìn hắn tràn đồng tình: "Từ bỏ đi, Mạc Lương. Ngươi và sư tỷ thật sự không hợp nhau."
Nam tu sĩ mặt chữ điền cũng yên lặng cảm thán trong lòng, quả nhiên là đánh giá cao đầu óc của Mạc Lương rồi, trước đó chắc gã chỉ thuận miệng hỏi một câu, chó ngáp phải ruồi...
Thành Lâm Truy, biệt phủ Hà Sơn.
"Huynh quả thực muốn trở về?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Khương Vọng gật đầu: "Thương tích của huynh cũng gần khỏi hẳn rồi. Trọng Huyền Tuân còn ở Tắc Hạ Học Cung, hiện tại Vương Di Ngô lại không thể về thành Lâm Truy. Là lúc ta nên về thăm một lần."
Trọng Huyền Thắng suy nghĩ, cân nhắc nói: "Hiện tại mặc dù ta chiếm ưu thế, nhưng một ngày Trọng Huyền Tuân chưa ra, thì đại cục còn chưa định. Từ đầu đến cuối, lực lượng căn bản của Trọng Huyền gia luôn nằm trong tay gia gia của ta. Bây giờ huynh đi về, có thể ta không cung cấp được quá nhiều..."
Khương Vọng đưa tay ngăn hắn ta lại, rồi cười:
"Lần này ta trở về cũng chỉ muốn thăm muội muội, thăm bạn cũ, không định làm việc gì."
Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi.
"Nhưng..." Khương Vọng nói: "Trước khi đi, ta còn có một việc muốn làm ở thành Lâm Truy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận