Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1153: Minh nguyệt chiếu (1)

Tào Giai nhìn Khương Vọng: "Chỉ là cái này?"
Khương Vọng rất nghiêm túc gật đầu: "Chỉ cái này. Đương nhiên đây chỉ là xung động cá nhân ta, nếu như quốc gia có kế hoạch khác..."
“Được.” Tào Giai cắt lời hắn, hời hợt nói: “Để ta sắp xếp.”
Nói đúng sự thật thì, trước khi mở miệng, Khương Vọng không ngờ sẽ dễ dàng như vậy.
Hắn và Tào Giai chỉ mới quen biết trong khoảng thời gian này, nói quen thuộc cũng coi như quen thuộc, thái độ của Tào Giai đối với hắn tương đối hòa hoãn, nhưng không tới mức đặc biệt thân thiết.
Hắn vốn cho rằng ít nhất phải răn rạy một bữa, như hắn không có cái nhìn đại cục gì đó.
Sở dĩ nhiều lần cân nhắc, mà vẫn phải nói ra câu này, là bởi vì…Nếu bỏ qua cơ hội này, hắn cũng không biết lúc nào mới có thể giải quyết Lâm Chính Nhân.
Sự đáng sợ của Lâm Chính Nhân đã được chứng minh đầy đủ trên Diễn Võ đài trong mấy ngày qua.
So với loại đối thủ như Vương Di Ngô một lòng truy tìm lực lượng đỉnh phong, tin tưởng vào nắm đấm là chân lý, Khương Vọng vẫn càng kiêng kị loại kẻ địch không từ bất cứ thủ đoạn nào như Lâm Chính Nhân.
Vì để cho Tào Giai đồng ý, vì để có thể gặp được Lâm Chính Nhân ở đợt đầu tiên vòng trong nên hắn đã chuẩn bị vài lý do thoái thác.
Nhưng còn chưa kịp ra khỏi miệng.
Tào Giai rất đơn giản đáp ứng, thậm chí cũng không hỏi hắn vì sao.
Khương Vọng chỉ cúi đầu hành lễ: “Đa tạ đại tướng quân.”
“Chỉ có một điểm.” Tào Giai cười nhạt nói: “Chính ngươi chọn đối thủ, nếu ngươi thua, cũng đừng oán ta bảo ngươi chịu quân pháp.”
Khương Vọng nghiêm túc đối đáp: “Nhất định không sinh oán!”
Tào Giai hất cằm: “Trở về tu luyện đi.”
Khương Vọng cũng rời khỏi, đi về căn phòng của mình.
Mà Tào Giai lại nhìn bóng lưng của hắn, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này có đôi khi quá nghiêm túc.
Nhưng xem như là người từng trải, hắn lại rất rõ ràng, thiếu niên thiên tài như thế nào mới có thể bỏ đi kiêu ngạo, trở nên nghiêm túc như thế.
Nhưng thiên hạ rộng lớn, có kẻ nào không khổ?
Ngoại trừ than nhẹ một tiếng, hắn cũng không nói gì thêm.
Trong tiểu viện thuộc về Trang Quốc.
Đỗ Như Hối và Lâm Chính Nhân vẫn ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn đá.
Lâm Chính Nhân ngồi nghiêm chỉnh, hai tay vịn đầu gối, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Quốc tướng đại nhân, bên Thịnh Quốc…”
Đỗ Như Hối nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đại hội Hoàng Hà chính là thiên hạ thịnh sự, nước nào cũng sẽ không thiển cận như vậy, bởi vì thắng bại trên đại hội Hoàng Hà mà vọng động can qua. Ngươi cứ yên tâm! Nếu thật sự có chuyện phiền toái gì, ngươi xuất chiến vì nước, quốc gia cũng sẽ ra mặt cho ngươi.”
Lâm Chính Nhân cúi đầu hành lễ: “Chính Nhân xử sự không chu toàn, khiến quốc tướng đại nhân nhọc lòng rồi.”
“Ngươi có thể thắng thiên kiêu của Thịnh Quốc, đã khiến lão phu rất vui mừng, còn đòi hỏi gì ở ngươi nữa?” Đỗ Như Hối vỗ vai hắn: “Chính Nhân a, trước mặt người trong nhà, không cần phải có nhiều gánh nặng tâm lý như vậy.”
Thân là tướng của một nước, tất nhiên phải có khí độ uy nghi. Đối với Lâm Chính Nhân, lão hiếm khi có được thời khắc thân thiết như vậy.
Hiện tại như vậy, tất nhiên là vì Lâm Chính Nhân đáng giá.
Đánh vào vòng chung kết của Hoàng Hà hội đã là thành tích tốt nhất từ trước đến nay của Trang Quốc.
Ai cũng không thể phủ nhận Lâm Chính Nhân là một nhân tài.
Đối với nhân tài có thể mang đến cống hiến cho Trang Quốc, Đỗ Như Hối không ngại thân thiết thêm một chút.
Lâm Chính Nhân trịnh trọng gật đầu, không chút nào che giấu cảm xúc của mình: “Chính Nhân biết rồi.”
Đỗ Như Hối nhìn hắn, lời nói thấm thía: “Bây giờ là lúc Trang Quốc tốt nhất, nhưng còn có thể tốt hơn, cũng có thể tốt hơn. Lão phu rất hi vọng, ngươi có thể trưởng thành cùng quốc gia.”
Lâm Chính Nhân nói: “Không dám nói sẽ trưởng thành cùng quốc gia, Chính Nhân đời đời sinh sống ở Trang địa, chỉ nguyện vì sự phát triển của tổ quốc mà góp một phần sức lực.”
Đỗ Như Hối hài lòng gật đầu: “Quốc gia sẽ không để cho người trung quân ái quốc chịu thiệt.”
Lão lại tiếp tục động viên vài câu, sau đó như vô ý hỏi: “Con thủy quỷ của ngươi nuôi dưỡng rất tốt, nó gọi là Tiểu Lễ?”
“Là tên của đệ đệ ta.” Lâm Chính Nhân dám gọi ra tên trên Diễn Võ đài, cũng không định lảng tránh vấn đề này, chậm rãi nói: “Toàn bộ tộc Lâm thị ta đều bị kẻ xấu làm hại, trong một đêm cả nhà bị diệt sạch, thù này ta trọn đời không quên!”
Đỗ Như Hối nhìn với ánh mắt thương xót: “Việc này là phủ thành chủ và Tập Hình ti Vọng Giang thành thất trách, lúc ấy đã chất vấn rồi. Sau đó ta đã nghiêm lệnh Tập Hình Ti điều tra qua.”
Lão chuyển đề tài: “Ngươi có biết kẻ thù diệt cả nhà ngươi là ai không?”
Lâm Chính Nhân mặt buồn khổ, hàm răng đều sắp nhai nát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ hận ta vô năng, ngay cả kẻ thù cũng không biết! Chỉ biết hắn mang một cái mặt nạ sơn quỷ, thủ đoạn độc ác, thực lực cao cường, chiều cao tương đương với ta.”
Hắn đương nhiên không thể biết người kia là Khương Vọng, bởi vì nếu hắn đã biết thân phận của Khương Vọng, cũng có thể thông qua Hủ Mộc quyết, dễ dàng suy đoán ra hung thủ của vụ án Đổng A, như vậy tiện đà suy luận ra chân tướng của Phong Lâm thành vực bị diệt cũng rất hợp lý.
Mà vấn đề ở chỗ… trước khi Chúc Duy Ngã quyết định phản quốc, hắn và Chúc Duy Ngã cùng ở thành Tân An!
Với trí tuệ của Đỗ Như Hối, không khó để đoán được bí mật phản quốc của Chúc Duy Ngã.
Cho nên Lâm Chính Nhân hắn xác thực không biết kẻ thù là ai.
Dù cho trước khi đến Hoàng Hà hội, Trang đế đã đưa cho hắn về tình báo của thiên kiêu các nước, cho dù hắn đã biết thiên kiêu Tề quốc Khương Vọng chính là xuất thân Trang Quốc.
Bí mật của hắn đã quyết định hắn nhất định không thể liên hệ hai thân phận này với Khương Vọng.
Đỗ Như Hối nhìn hắn một hồi, nói: “Người đó không đơn giản là làm ác, hắn có đại hận với Trang Quốc chúng ta. Trước tiên, người này ở đạo viện Vọng Giang thành cướp đi đạo thuật Hủ Mộc Quyết, tiếp đó lại đi Lâm thị tộc địa tàn sát cả nhà ngươi. Sau đó không lâu, thì thừa dịp Trang Ung quốc chiến, đại quân của nước ta ở bên ngoài, ban đêm vào thành Tân An, dựa vào sự khắc chế của Hủ Mộc quyết đối với đạo thuật hệ Mộc, tập kích phó tướng Đổng A!”
“Hung thủ giết chết Đổng tướng cũng là hắn?” Lâm Chính Nhân vừa sợ vừa giận: “Người đó là ai?!”
Hắn ta thì thào mà phân tích: “Người này biết Hủ Mộc Quyết, cũng hiểu rất rõ Đổng tướng, hắn ta hẳn là người Trang Quốc, thậm chí là người quận Thanh Hà. Hắn ta lại rất thù hận Trang Quốc, luôn chú ý đến tình hình Trang Quốc…”
“Khương Vọng, người này đã từng là đệ tử thành đạo viện Phong Lâm thành, hiện tại là thiên kiêu Tề Quốc!” Đỗ Như Hối đưa ra đáp án, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay, là người ngồi trên đài nhìn mỗi ngày.”
Trận quyết đấu giữa Lâm Chính Nhân và Giang Ly Mộng, đương nhiên lão ta nhìn thấy Khương Vọng, Khương Vọng cũng nhìn thấy lão. Nhưng hai bên đều vô cùng ăn ý không hề có bất cứ giao lưu nào, ngay cả ánh mắt cũng không dừng lại, dường như lần gặp nhau ở gần Kỳ Xương sơn mạch đó căn bản là chưa từng xảy ra.
Nhưng Đỗ Như Hối vẫn nhớ rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận