Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1187: Đại hiệp Yến Thiếu Phi

Trong rất nhiều trận đầu Hoàng Hà Hội từ trước đến giờ, lần đầu tiên Chân quân Dư Tỷ đặt chân lên Diễn Võ Đài.
Không phải lão không kiểm soát được cục diện trận chiến, mà vì muốn bảo vệ hai thiên kiêu, càng dễ nắm bắt tình tiết cụ thể hơn.
Đó cũng là trách nhiệm với Hoàng Hà Hội.
Điều này cũng cho thấy cuộc chiến giữa Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân khốc liệt như thế nào.
Cuối cùng thì ai thắng, ai thua?
Đây là đáp án mà tất cả khán giả đều chờ mong.
Trên Diễn Võ Đài, Trọng Huyền Tuân áo trắng phiêu dật, đã hoàn toàn kiệt sức, toàn thân bốc ra mùi hôi thối, thở hổn hển.
Đấu Chiêu đang mặc một bộ võ phục màu đỏ viền vàng, cũng không khá hơn chút nào.
Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân đã chém vào phân nửa cổ y, thiếu chút nữa là đầu lìa khỏi thân... Kim quang phía ngoài tản mạn khắp nơi, Đấu Chiến Kim Thân đã bị chém vỡ!
Tinh quang trong trẻo chứa đựng sức sống vô cùng mạnh mẽ bao trùm cả Trọng Huyền Tuân và Đấu Chiêu.
Dư Tỷ đứng giữa hai người bọn họ, nhất thời không công bố kết quả, xem ra rất khó quyết định thắng thua.
Nhíu mày một hồi, lão mới ngẩng đầu lên, sau đó cúi đầu lần lượt hành lễ với pháp tướng của Tề đế và Sở đế: "Ta cho rằng hai thiên kiêu này kẻ tám lạng người nửa cân, nên hòa. Không biết hai vị đế quân thấy thế nào?"
Với thực lực của lão, không khó để nhận ra Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân đều đã rơi vào tình thế sinh tử. Nếu không có sự can thiệp từ bên ngoài thì sẽ có kết cục đồng quy vu tận.
Đó là lý do tại sao lão ra tay quyết đoán, cứu cả hai người cùng một lúc. Đây là trách nhiệm của lão trong việc chủ trì Hoàng Hà Hội.
Nếu thực sự lão thấy chết mà không cứu, về sau sẽ phải chịu trách nhiệm.
Nói đi cũng phải nói lại, cho dù lão thật sự không quản sống chết của hai người, thì hai vị đế quân giáng lâm pháp tướng cũng sẽ không ngồi im nhìn tuyệt đỉnh thiên kiêu nhà mình cứ như vậy chết đi.
Chỉ là.
Khi cả hai bên tham chiến đều rơi vào tình thế chắc chắn phải chết.
Tiêu chí duy nhất để đánh giá thắng bại là ai trong hai người này sẽ chết trước.
Cho dù là cường giả cũng khó có thể đưa ra kết quả khiến cho người tâm phục khẩu phục.
Bởi vì tốc độ cận kề cái chết liên quan tới quá nhiều thứ.
Không chỉ thương thế, tuổi tác, thân thể, thậm chí là cả vận may, mà còn ý chí, sự kiên trì, chịu đựng của hai người...
Muốn tất cả mọi người tâm phục khẩu phục chỉ có một cách là cứ để kết quả tiếp tục kéo dài cho đến khi một trong hai người chết.
Nhưng đến lúc đó, người còn lại chắc chắn không giữ được.
Đao Thiên Nhân Ngũ Suy được điều khiển bởi Đấu Chiến Kim Thân của Đấu Chiêu, và cả Trảm Vọng của Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân đao đều rất tuyệt vời.
Hai người trẻ tuổi này được xếp vào trình độ cao nhất trong Hoàng Hà Hội từng được tổ chức từ trước tới nay.
Hai bên là kỳ phùng địch thủ, không biết là may hay rủi.
Là người chủ trì của Hoàng Hà Hội, lão chỉ có thể đưa ra kết quả hòa. Quyền định đoạt thắng bại được trao cho đế quân Sở quốc và Tề quốc.
Nếu hai vị chí tôn cảm thấy thắng bại trận chiến này quan trọng hơn, họ có thể cược một ván xem số mệnh thiên kiêu nhà mình hay đối phương "cứng" hơn.
Thời gian chỉ trôi qua trong nháy mắt, nhưng đối với hai vị chí tôn đã đủ lâu.
Long bào tím hơi động, giọng nói trầm ấm như biển, uy nghiêm như núi, bao trùm lên vạn vật: "Như vậy đi."
Giọng nói cao quý khó tả, dường như sinh ra đã đứng trên tất cả, nói: "Thiện ngôn."
Vậy là thắng bại của vòng này đã được định đoạt như vậy.
Mãi cho đến lúc này, mọi người mới chợt nhận ra một điều.
Thiên kiêu Ngụy quốc kia hình như đã giành được vị trí đầu!
Việc một quốc gia khác ngoài sáu nước bá chủ đoạt chức vô địch ở trận Ngoại Lâu hay trận Nội Phủ của Hoàng Hà Hội không phải là chuyện chưa từng có. Mặc dù rất hiếm thấy nhưng cũng đã có một vài trường hợp.
Nhưng e rằng trước đây chưa từng có trường hợp nào như thế này, hai tuyệt đỉnh thiên kiêu đánh đến mức chỉ còn sót lại hơi tàn, xem ra bọn họ không thể tham gia trận chiến cuối cùng để giành lấy danh hiệu vô địch.
Vòng đấu bốn người lấy hai, vậy nên lúc này người thắng trận kia không có đối thủ.
Do Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân đang hòa nên bất kỳ ai trong số hai người bọn họ đều có thể đấu với Yến Thiếu Phi để xác định kết quả cuối cùng.
Nhưng với tình trạng hiện tại của bọn họ, không có khả năng tái chiến ngay lập tức.
Ngoại lực bên ngoài để giúp bọn họ phục hồi sẽ không phù hợp với các quy tắc của Hoàng Hà Hội.
Vậy nên...
Yến Thiếu Phi là người đứng đầu trận Ngoại Lâu?
Câu hỏi này nảy sinh trong tâm trí nhiều người.
Phải.
Đây là một "câu hỏi".
Mà không phải là một kết quả được công nhận.
Bởi vì sau khi chứng kiến trận chiến vô song giữa Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân ở cấp Ngoại Lâu, không ai nghĩ Yến Thiếu Phi có đủ tư cách trở thành người đứng đầu Ngoại Lâu chỉ dựa trên thực lực mà gã thể hiện ra.
Mặc dù về mặt quy tắc, kết quả cuối cùng dường như đã quá rõ ràng, như Hạ Hầu Liệt, Kiêu Kỵ Đại Đô đốc Kinh quốc đã nói, may mắn cũng là một loại thực lực.
Nhưng Ngụy quốc dù sao cũng không phải là Kinh quốc, mà thực lực của hai thiên kiêu Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân có thể nhìn thấy bằng mắt thường, họ vượt trội hơn những người khác.
Ai có thể tin phục và nghe theo người đứng đầu này?
Có tranh chấp thì không nói, vấn đề là không có tranh chấp.
Với biểu hiện của Yến Thiếu Phi, chắc chắn gã xứng đáng với danh xưng thiên kiêu. Gã đã đánh bại thiên kiêu Kinh quốc Trung Sơn Vị Tôn, đó cũng là một thành tích vững chắc.
Nhưng biểu hiện trong vài trận đấu này, gã thực sự thua kém Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân, đó là điều không cần bàn cãi.
Người đoạt được vị trí đứng đầu thiên hạ, từ cổ chí kim, không thiếu tranh cãi.
Nhưng lẽ nào trên đời này thật sự có một người đứng đầu yếu hơn những người khác rõ ràng như vậy sao?
Lúc này, mọi ánh mắt đều dồn về phía Yến Thiếu Phi.
Bao gồm cả Dư Tỷ, người vẫn đang cẩn thận từng li từng tí bảo vệ sự sống cho Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân.
Bất luận thế nào, là người chủ trì Hoàng Hà Hội lần này, lão phải công bố kết quả.
Lúc này, Yên Thiếu Phi đã ở trên đài.
Sau khi đánh bại Trung Sơn Vị Tôn, gã tự mình xử lý vết thương, sau đó ngồi yên lặng trên đài, chứng kiến toàn bộ trận chiến giữa Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân.
Búi tóc bằng ngọc đã bị phá hủy trong trận chiến trước, nên lúc này mái tóc gã đã xõa ra.
Sự nặng nề của Kiếm Tẩy Hồng Liên, niềm vui sướng khi thôi động Tu Tẫn Hoan, nỗi bi thương khi sử dụng kiếm thuật Thần Thương... tất cả đều không được thể hiện qua biểu cảm của gã lúc này.
Gã trầm lặng và nghiêm túc.
"Đến Hoàng Hà Hội, vốn dĩ muốn so tài với các anh hùng thiên hạ, tuy rằng thân tàn bị thiêu đốt, ta cũng nguyện được trở thành người đầu tiên."
Đây không phải là một lời khoe khoang, khi gã so tài với Trung Sơn Vị Tôn, quả thực đã liều mạng chiến đấu.
Yến Thiếu Phi nhìn sâu vào Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân rồi chắp tay nói với Dư Tỷ: "Hôm nay được thấy một trận chiến tuyệt thế này, mới hay thiên hạ rộng lớn, nhật nguyệt tỏ tường, không dám tranh vị trí đầu!
Gã thở dài một hơi.
Khẩu khí vừa thản nhiên vừa phóng khoáng: "Vậy làm đệ tam thiên hạ đi!"
Quyết định này, gã không thẹn với bản thân mình.
Tuy nhiên Ngụy quốc vẫn cần công đạo.
Vì vậy, gã quay người hành lễ với Ngô Tuân, tướng quân của Ngụy quốc. Sau đó tháo trường kiếm ở thắt lưng xuống, quay ngược ra phía trước, giữ bằng hai tay và đẩy nhẹ.
"Trước khi ra trận, ta đã hẹn với bệ hạ mang vị trí đầu về cho Ngụy quốc, được bệ hạ ban "Đắc Ý". Nay tài nghệ không bằng người, không dám nhận thứ nhất. Giao hẹn trước đây bị hủy, xin hoàn lại kiếm này!"
Đắc Ý kiêm bay về phía Ngô Tuân. Yến Thiếu Phi quay người, cứ như vậy cất bước rời đi.
Bỏ lại sau lưng danh hiệu đệ nhất; bỏ lại sau lưng thanh kiếm lừng danh thiên hạ; cũng bỏ lại sau lưng mọi ánh mắt, thán phục, bàn luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận