Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 928: Khó nói thắng bại

Ngư Tự Khánh hiểu rất rõ, dù trong cuộc đấu trốn tìm trước đó, hắn đã vượt hơn Khương Vọng, đẩy được đối phương vào chỗ chết.
Nhưng điều đó không có nghĩa hắn mạnh hơn Khương Vọng nhiều về mặt mưu kế. Mà là do trong khu vực mà thế lực của Hải tộc hoàn toàn chiếm ưu thế như Đinh Mùi, không gian Khương Vọng di chuyển được quá nhỏ, lựa chọn có được không nhiều, chỗ dựa càng xa không tới kịp. Nhờ nắm được đại thế, hắn chẳng cần sử dụng nhiều kĩ xảo, chỉ cần nắm chắc một chữ "ổn" là đủ để từng bước ép chết đối thủ.
Người này trong tình huống bị đại quân truy sát, mà có thể dựa vào cảnh giới Thần Thông Nội Phủ kéo dài thời gian giãy giụa được lâu như vậy, thật sự đã khiến hắn coi trọng.
Thiên phú của người này có thể không bằng Kiêu Mệnh, nhưng cũng có thể xem là thiên kiêu. Thủy Ưng Vanh sợ hắn như sợ hổ, Bạch Tượng Vương huy động quân lực rầm rộ, xem ra không phải là tự nhiên.
Nếu tính riêng về mặt thực lực, hắn có niềm tin tuyệt đối áp đảo đối phương. Nhưng bị quy tắc nơi này hạn chế, thần thông Liệt Không không thể phát huy, thắng bại bây giờ chỉ còn ở mức năm - năm.
Tình hình bây giờ là, nếu bị tu sĩ Nhân tộc trong khu vực này phát hiện, hắn sẽ chết. Dù bị phát hiện sau khi rời khỏi giới hà, hay là cứu viện chạy tới sau khi Khương Vọng rời đi, kết quả cũng không thay đổi.
Nên, hắn không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải ở trong khu vực ngay trước giới hà, và cũng phải giữ được chân Khương Vọng ở lại đây.
Còn một khả năng sống sót nữa, là đại quân dựng tinh kiều, chạy tới tiếp viện, đón hắn về - Lúc ấy hắn không chút do dự đuổi theo Khương Vọng, là vì phía sau có đại quân, sẽ chạy tới tiếp viện cho hắn bất cứ lúc nào. Hắn nghĩ dù có bị rơi vào khu vực do Nhân tộc chiếm ưu thế, thì cũng vẫn có thể dựa vào thực lực và tốc độ của mình, nhanh chóng tiêu diệt Khương Vọng rồi thong dong rút lui. Nhưng không ngờ vận may lại không tốt, lại rơi vào một nơi hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của Nhân tộc.
Chiến đấu là chuyện đương nhiên, cách thức chiến đấu cụ thể, có hai cách để chọn.
Một là liều mạng, dốc toàn lực để giết Khương Vọng ở ngay đây, rồi chờ tinh kiều đến đón về. Hai là dựa vào ưu thế tốc độ, giữ chân Khương Vọng, chờ tiếp viện đuổi tới rồi cùng nhau tiêu diệt.
Ngư Tự Khánh chọn cách thứ hai.
Rõ ràng đây chính là lựa chọn tốt nhất trong tình hình hiện nay.
Nhưng Ngư Tự Khánh nhanh chóng phát hiện ra, hình như Khương Vọng hoàn toàn không có ý định rời khỏi giới hà đi tìm cứu viện.
Người đó cầm trường kiếm, chân đạp mây xanh, không ngừng đánh tới, dáng vẻ quyết tâm muốn giết hắn ngay tại nơi này!
Đối với hắn, đây là một sự khinh miệt và sỉ nhục lớn lao.
Hắn cố kìm chế cơn phẫn nộ.
Khinh miệt cũng được, coi thường cũng được, chỉ có sống hay chết mới là kết quả cuối cùng. Nếu Khương Vọng đã sẵn lòng ở lại đấu với hắn, thì hắn cũng vui lòng phụng bồi.
Tuy nhiên, sau khi giao chiến tiếp diễn, Ngư Tự Khánh nhanh chóng nhận ra mình đã tính sót một chuyện -.
Tốc độ của hắn vượt trội hơn Khương Vọng, sau khi hiện nguyên hình Hải Chủ, điều này lại càng thêm hiện rõ. Lẽ ra phải là tiến thoái thong dong, sát phạt tùy tâm. Nhưng Khương Vọng lại có thể không ngừng bám sát, tạo nên áp lực cực kỳ dữ dội, ép hắn phải phân sống chết, không cho một chút khoảng trống nào!
Mặc dù hắn nhanh hơn, nhưng vẫn không thoát khỏi được độn thuật Thanh Vân ấn ký của đối phương. Phải cố hết sức mới giữ được khoảng cách.
Điều khiến hắn cảm thấy cực kì bất an là - sao một tu sĩ Thần Thông Nội Phủ, lại có đạo nguyên lại hùng hậu đến như vậy? Cứ như lấy mãi không cạn, dùng mãi không hết!
Sau khi chặn một đòn tấn công của Khương Vọng, Ngư Tự Khánh không thể không rời khỏi hình dạng Hải Chủ, để tiết kiệm mức độ tiêu hao. Nhịp độ chiến đấu hình như bắt đầu nghiêng về hướng không kiểm soát được.
Sao Khương Vọng không biết Ngư Tự Khánh đuổi theo, viện binh Hải tộc bên kia giới hà cũng sẽ nhanh chóng đuổi tới! Hắn không chọn cách an toàn hơn, rời khỏi giới hà để đi tìm tu sĩ Nhân tộc nơi này hỗ trợ, cũng chính là vì sợ viện binh Hải tộc tới, đón Ngư Tự Khánh về khu vực Đinh Mùi.
Khi nhận ra mình có thể đánh một trận, mục tiêu của hắn đã thay đổi.
Mục tiêu của hắn lúc này không phải là trốn chạy, mà là giết Ngư Tự Khánh!
Chử Mật bị ép phải biến mình thành cầu mà chết, trước lúc chết, ngoài câu "Qua sông", thì câu cuối cùng là nguyền rủa Ngư Tự Khánh, muốn hắn chết không yên lành.
Hắn nhờ Chử Mật mới sống, cho nên hắn phải hoàn thành di nguyện của Chử Mật, thật sự phải khiến Ngư Tự Khánh... chết không yên lành!
Vì vậy, hắn từng bước áp sát, không ngừng tấn công.
Đương nhiên hắn biết, tốc độ của Ngư Tự Khánh nhanh hơn mình, thừa sức đối phó hắn. Nhưng hắn cũng có một lợi thế mà Ngư Tự Khánh không thể sánh bằng.
Đó là tốc độ của hắn, dựa trên tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân. Tiêu hao khi sử dụng Bình Bộ Thanh Vân chủ yếu nằm ở thuật giới Thiện Phúc Thanh Vân. Mà cái thứ này, trong Vân Đỉnh Tiên Cung có rất nhiều!
Hình dạng Hải Chủ của Ngư Tự Khánh có thể duy trì được bao lâu? Tốc độ cực hạn của hắn có thể kéo dài được bao lâu?
Nên Khương Vọng liều mạng ép tới, chính là để đẩy nhanh sự tiêu hao của Ngư Tự Khánh, dùng Thiện Phúc Thanh Vân do Thanh Vân Đình không ngừng cung cấp để làm hao mòn thể lực Ngư Tự Khánh, giúp bản thân có nhiều ưu thế hơn về mặt chiến lực.
Có thể nói, cả hai đều có tính toán của mình, không nói được ai hơn ai.
Chỉ là lúc này, Ngư Tự Khánh đã thực sự bị rơi vào thế đâm lao phải theo lao.
Ngay từ đầu, hắn đã không chọn liều mạng mà chọn cách tiêu hao, nên thời gian càng trôi đi, sự tiêu hao của hắn càng thêm trầm trọng, cơ hội giết chết đối phương càng ngày càng không bằng lúc ban đầu, mà hắn chỉ có thể cắn răng, tiếp tục tiêu hao.
Hắn không biết viện binh chừng nào mới tới.
Trong sự khổ sở vì chờ đợi, thậm chí hắn bắt đầu nghi ngờ liệu viện binh có tới hay không!
Có khi nào Thủy Ưng Vanh kia muốn trả thù riêng, cố ý kéo dài thời gian hay không? Hoặc là dùng lý do để bảo toàn lực lượng, nhất định không tiến quân cho đến khi biết rõ được khu vực mình sẽ đến?
Điều hắn sợ là, những khả năng này đều hoàn toàn có thể xảy ra.
Song Ngư Tự Khánh không biết, thật ra Khương Vọng cũng đang bị rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống.
So với Ngư Tự Khánh, Khương Vọng càng không biết viện binh Hải tộc sẽ đến lúc nào. Hắn vận hết toàn lực ép tới chiến đấu với Ngư Tự Khánh, muốn giết chết Ngư Tự Khánh trước khi viện binh đến.
Nhưng Ngư Tự Khánh là một đối thủ quá khó nhằn, tuy bị áp chế, mất một chân, lại còn đã tiêu hao rất nhiều, nhưng vẫn nghiến răng giữ vững được phòng tuyến, không cho Khương Vọng cơ hội thành công.
Và nếu viện binh đến sớm hơn dự kiến, việc hắn ở lại chiến đấu ngay trước giới hà sẽ chắc chắn là một quyết định ngu xuẩn, nhưng lúc này, hắn không thể dừng được nữa!
Khương Vọng sử dụng tốc độ tối đa, ép tới Ngư Tự Khánh, Ngư Tự Khánh thì tận lực né tránh, nhưng nếu Khương Vọng rút lui, hắn sẽ bị Ngư Tự Khánh lập tức phản công dữ dội. Với tốc độ vốn kém hơn đối thủ, Khương Vọng sẽ nhanh chóng bị đánh bại.
Cho nên, hắn chỉ có thể tiếp tục!
Thật ra lúc này, cả hai đều là nghiến răng cố gắng gượng, nhưng chiêu thức của cả hai đều cực kì ngoan độc, không người nào để lộ gì ra ngoài mặt.
Đây là một trận đấu liên quan đến thực lực, đến khả năng dùng đầu óc trong chiến đấu, đến vận may, và quan trọng nhất là ý chí chiến đấu.
Trước khi phân định thắng thua, không ai có thể khẳng định được kết quả.
Thanh Vân ấn ký liên tục xuất hiện rồi biến mất, bóng dáng Ngư Tự Khánh cũng lúc ẩn lúc hiện.
Ngay trước giới hà năm màu rực rỡ, thủy triều đen, sóng lửa, trảo phong, kiếm khí.. tung hoành đan xen.
Trận đấu như kéo dài không bao giờ kết thúc.
"Hôm nay, ngươi phải chết!"
Cuối cùng, Khương Vọng cũng tìm được cơ hội, tay thì triệu hồi hai sợi Tù Thân Tỏa Liên từ hư không, chặn đường lui của Ngư Tự Khánh, chân thì đạp vỡ mây xanh, một kiếm Niên Thiếu Khinh Cuồng chém ngay chính diện, phong tỏa đường trốn trái phải của đối phương, đồng thời há miệng, phun ra Tam Muội Chân Hỏa!
Lúc này Ngư Tự Khánh đã rất yếu vì sức lực đã bị tiêu hao quá sức, không còn so tiêu hao nổi với Khương Vọng sử dụng pháp khí tiêu hao.
Ngư Tự Khánh lập tức rơi vào hiểm cảnh.
Nhưng hắn lại nở nụ cười chiến thắng: "Vậy à?"
Hắn ngã ngửa ra sau, để mặc cho Tù Thân Tỏa Liên trói lại, giữa những đòn công kích của Khương Vọng, hắn chọn đòn có lực sát thương thấp nhất.
Vì lúc này, trên giới hà năm màu rực rỡ kia, xuất hiện một cây tinh kiều vắt ngang qua.
Viện binh đã tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận