Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3026: Vẽ phượng (1)

"Các ngươi... mới vừa nói gì?"
Trong tửu lầu một nơi thuộc Nghĩa Ninh thành, thủ đô Lý quốc, hai tửu khách mới vừa hứng thú bừng bừng đàm luận thiên hạ đại thế, bị một đôi bàn tay dữ tợn đầy hoa văn kỳ lạ cắt ngang lời.
Biến cố xảy ra vô cùng đột ngột.
Hai gương mặt đỏ gay vặn vẹo, bị đè xuống mặt bàn đầy cải xanh, thịt kho, rượu và chén vỡ.
Đôi bàn tay gầy trơ xương, của một nam nhân đội nón lá.
Trước khi xảy ra chuyện, người này ngồi một mình trong góc uống rượu, không hề khiến ai chú ý.
Lúc này lại đột nhiên gây chuyện, khiến bầu không khí náo nhiệt của cả tửu lâu đông cứng ngắc.
Không một ai biết hắn là ai, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được nguy hiểm!
Chỉ ấn một cái, đã làm nứt cả mặt bàn, vết nứt rậm rạp chằng chịt, nhưng cái bàn lại vẫn đứng vững không sụp, vững vàng chống đỡ mặt của hai tửu khách đáng thương.
Điều này cho thấy, ít nhất vị khách đội nón lá này có khả năng khống chế sức lực cực mạnh.
Nam nhân thoáng ngẩng đầu lên, để lộ một góc khuôn mặt không thể nói là dễ nhìn, hung ác lập lại:
"Các ngươi lặp lại lần nữa!"
"Nói... Nói gì cơ đại gia?"
Một trong số hai người bị đè mặt xuống bàn, trên mặt đã xuất hiện rất nhiều vết thương do bị va chạm, giọng ú ớ van xin:
"Tha mạng! Chúng ta không có nói chuyện không tốt nào mà!"
Người bị đè mặt còn lại thì hoàn toàn đã sợ đến hết hồn, không nói ra lời.
"Mau thả người ra! Chúng ta đã báo quan rồi!"
Có người lấy can đảm kêu lên.
Vị khách đội nón nghiêng đầu nhìn qua, người vừa lên tiếng liền bị hất bay lên, bay lên rất cao, rồi ngã mạnh xuống, không biết sống chết.
Cả gian tửu lầu im bặt không tiếng động.
Vị khách đội nón như có mối thù hận rất lớn, nghiến răng:
"Các ngươi mới vừa nói Hoàng Duy Chân... Hoàng Duy Chân làm sao?"
"Ông nội ơi! Bọn ta rất tôn trọng Hoàng Duy Chân, ta ủng hộ hắn trở lại mà !"
Tửu khách vừa khóc vừa đáp.
"Không phải cái này!"
"Hay là... là chuyện mấu chốt khiến Hoàng... Hoàng Duy Chân trở về, là cái người tên Cách Phỉ mất tích?"
Tửu khách như nghĩ đến cái gì, cả khuôn mặt nhăm nhúm thành một đống:
"Ông nội ruột ơi, chúng ta chỉ nói cái này, đâu có nói gì khác nữa ! ".
"Là cái đó."
Mu bàn tay vị khách đội nón lá nổi gân xanh, cứ như lập tức muốn ấn tay xuống bóp vỡ hai cái đầu:
"Các ngươi nói... Cách Phỉ là mấu chốt khiến Hoàng Duy Chân trở về?"
"Chúng ta nói không đúng à? Thái gia gia, ta cũng là nghe người khác nói thôi."
Tửu khách run rẩy:
"Nếu chúng ta có nói sai, mong ngài đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, cho tiểu nhân cơ hội sửa sai..."
Lúc này bên ngoài quán rượu vọng vào một tiếng gọi thanh thanh, phá vỡ bầu không khí căng thẳng nặng nề bên trong tửu lầu:
"Cách huynh!"
Người kia vừa cười vừa đi vào trong tửu lầu:
"Sao tới Lý quốc mà không kêu đệ một tiếng, để đám người không có mắt này đụng phải ngươi thế?"
Trong tửu lầu ồn lên.
"Phạm đại nhân đến rồi!"
"Thì ra hắn chính là Cách Phỉ a..."
"Để Phạm đại nhân dạy hắn một bài học!"
"Suỵt ! không muốn sống nữa hả?"
Người tới chính là thiên kiêu Hoàng Hà Lý quốc, hiện là Bắc Đạo Tổng Quản Phạm Vô Thuật!
Hắn vẫn chẳng phân biệt được mùa, lúc nào cũng cầm quạt xếp, thế những đã trầm ổn rất nhiều, không còn lăng tăng như hồi năm đó khi cùng Chung Ly Viêm xông xáo Sơn Hải Cảnh. Thời gian đã khiến rất nhiều người chín chắn, hắn cũng là một người trong đó ! từ góc độ này, Chung Ly Viêm là kẻ duy nhất "Kỳ chất không thay đổi".
Hôm nay Cách Phỉ đã là Chân Nhân, đối với Lý quốc nhỏ yếu, chính là một con quái vật đủ sức diệt cả đất nước.
Hắn nổi giận trong tửu lầu của thủ đô Lý quốc, cả Lý quốc không có một ai đủ sức chặn được. Không phải là không có dũng khí, mà là không cần thiết.
Có điều cả đại quân tới cũng chỉ là giấy mà thôi.
Đã từng là đệ nhất cao thủ, Thần Lâm cảnh Đoạn Tư Cổ, bây giờ cũng không chịu nổi một cái thổi của Cách Phỉ.
Trong tửu lầu xảy ra cãi vã đánh nhau, là chuyện cực bình thường. Nhưng đối với Lý quốc hiện giờ, nếu không xử lý tốt chuyện này, rất có thể chính là họa diệt quốc!
Dân chúng không biết sâu cạn, vẫn còn tưởng "Phạm đại nhân"của bọn họ là cái thế vô song, dư sức dạy dỗ Cách Phỉ, nhưng giới cao tầng Lý quốc, thì đều phải tỉnh táo nhận biết.
Phạm Vô Thuật là chủ động xin tới đây, thậm chí còn ngăn cản triều đình đưa tin cầu viện Thư Sơn.
Hắn biết Cách Phỉ hiện giờ là một con quái vật Sơn Hải Cảnh, không thể dùng nguy hiểm để kích thích một con dã thú.
Từ sau khi làm quan, hắn đã có uy nghiêm rất mạnh, nhưng lúc này tất cả đều thu liễm. Hắn cắm quạt xếp vào bên hông, cố ý thay quan phục thành nho sam, vội chạy tới nhưng vẫn cứ ra vẻ ung dung, đột ngột gặp kinh biến nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười. Hắn thân thiết thi lễ với Cách Phỉ, rồi phất tay, cho người trong tửu lâu rời đi hết.
Người xung quanh vội vã thối lui.
Còn lại hai người bị Cách Phỉ đè xuống mặt bàn.
Phạm Vô Thuật nhìn Cách Phỉ, nụ cười hiền hòa. Cách Phỉ cũng nhìn Phạm Vô Thuật, ánh mắt tàn bạo.
Sau một hồi trầm mặc, Cách Phỉ buông lỏng tay, thả hai tửu khách vô tội lảo đảo rời đi.
Phạm Vô Thuật giữ một khoảng cách an toàn, kéo một cái ghế ngồi xuống:
"Cách huynh, đã lâu không gặp! Ngươi trông có vẻ hơi căng thẳng nhỉ ! ta không có địch ý với Cách huynh, Lý quốc cũng thật sự không có gì khiến ngươi căng thẳng cả. Chúng ta ngồi xuống trò chuyện một chút, có được không?"
"Trò chuyện một chút... ha ha!"
Cách Phỉ không ngồi.
Loài người phát minh ra "Lễ" và "Pháp".
Trong nhận thức của Cách Phỉ, "Lễ" là "gông xiềng bằng giấy", "Pháp" là "lồng giam bằng sắt".
Bản chất của "Lễ" là "An toàn", hai bên dùng "Lễ" là để bày tỏ ! "Ta không có uy hiếp đối với ngươi", "Ta sẽ không làm thương tổn ngươi".
Cách Phỉ không cho là mình sẽ không làm thương tổn Phạm Vô Thuật.
Hắn cần dùng phương thức dã thú để tìm lại cảm giác an toàn, bởi vì ở trong thế giới nhân loại này, hắn cảm nhận được nguy hiểm to lớn!
Hắn chống tay xuống cái bàn nứt tung tóe, cảm nhận được huyết dịch cuồn cuộn trong họng mình.
Hắn muốn ăn thịt, uống máu, giết người.
"Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?"
Hắn hỏi.
Phạm Vô Thuật nhẹ nhàng:
"Có lẽ, nói chuyện về nguyên nhân tại sao Cách huynh căng thẳng?"
Con ngươi Cách Phỉ nheo lại, gần như không kiềm chế được sát ý, cứ như một khắc sau răng nanh sẽ lòi ra:
"Ngươi cảm thấy ta đang căng thẳng?"
"Là ta căng thẳng, Cách huynh!"
Phạm Vô Thuật lập tức giơ hai tay lên, bày tỏ mình vô hại:
"Ý ta muốn nói ! ta đối với Cách huynh không có một uy hiếp nào, Lý quốc cũng không phải muốn giở trò gì với ngươi. Là cái gì làm ngươi khó chịu vậy? Nếu ngươi không ngại, ta có thể giúp ngươi phân tích một chút."
Cách Phỉ cấm cẳn:
"Ta không khó chịu."
Hắn đã từng cho rằng Sơn Hải Cảnh là nơi nguy hiểm nhất, chỉ cần không để ý một tí, đám dị thú bò lổm ngổm trong bóng tối đó sẽ chen nhau xông tới, xé ngươi thành mảnh vụn, biến ngươi thành chất dinh dưỡng cho đăng thần, chà ngươi thành bùn đất cho Sơn Hải Cảnh.
Không có cái gì là tin được, tất cả sơn thần, hải thần, kể cả quy tắc thế giới, đều không thể tin.
Mỗi một con dị thú muốn sống lâu, thì đều phải không ngừng thích ứng với quy tắc mới trong một thế giới không ngừng diễn hóa.
Sau đó hắn trở thành chúa tể của Sơn Hải Cảnh, trở thành kẻ cai ngục của nhà tù Sơn Hải, tự nhận là người có thể đại diện cho Hoàng Duy Chân, thậm chí sau khi Hoàng Duy Chân một đi không trở lại, thay thế Hoàng Duy Chân, từ "lính cai ngục" trở thành "trưởng cai ngục", từ ngày ấy, không còn cảm thấy nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận