Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 350: Huyền Không Tự

Ở thời thế hiện tại, quốc tông vốn đều phát triển, độ mạnh yếu cũng không đồng nhất.
Có quốc gia chứa rất nhiều tông môn, cũng có tông môn khống chế rất nhiều quốc gia.
Làm tông môn đỉnh cấp Đông vực thậm chí là trên cả thiên hạ, địa bàn của Huyền Không Tự thật to lớn, không thua gì quốc gia bình thường.
Chỉ là đa số những nơi đó đều bị trận pháp che giấu, phần hiện ra trước mặt thế nhân, thông thường chỉ là bộ phận thế tục.
Tựa như ở Vân quốc, xé mở vòm trời thì nhìn thấy Lăng Tiêu Các.
Sơn môn thật sự của Huyền Không Tự càng khó tìm, bình thường rất khó gặp được.
Khổ Giác cùng thế hệ với phương trượng đương đại nên đương nhiên là quay lại tự nhiên, trực tiếp lướt qua Phật trận cực mạnh, tránh đi tầng tầng canh phòng, bước vài bước vào Huyền Không Tự.
Chủ thể trung tâm của Huyền Không Tự cũng như cái tên của nó, là một ngôi chùa lơ lửng treo trên không trung.
Chỉ có tháp này là vô cùng to lớn, cao không biết mấy ngàn trượng, rộng lên đến chừng mấy mươi dặm, người đứng bên dưới căn bản không có khả năng nhìn thấy được giới hạn. Nếu không có các hòa thượng che giấu, chỉ sợ người ở Bắc vực liếc nhìn một cái là thấy được ngôi chùa này.
Mà quay xung quanh ngôi chùa trên không này có số lượng bảo tự trôi nổi nhiều như rừng.
Tại thánh địa Phật tông phía Đông, tất cả các loại bảo tự đều treo lơ lửng trên không, quả thực là kỳ cảnh.
Nhưng mà điều thật sự làm người sáng suốt kinh ngạc cảm thán là nằm ngay sự khác biệt này - Trong toàn bộ thánh địa Phật tông phía Đông này, có thể cảm nhận được dao động đến từ trận pháp từ tất cả bảo tự trên không, chúng có thể lơ lửng đều là nhờ vào pháp lực thần thông của các hòa thượng.
Chỉ có tòa Huyền Không Tự ở trung tâm kia là không có một chút dao động trận pháp nào cả!
Nói cách khác, sở dĩ một ngôi chùa to lớn hùng vĩ như thế có thể lơ lửng, hoàn toàn dựa vào bản thân nó. Đây là kỳ quan ghê gớm đến cỡ nào!
Nguyên liệu kiến tạo nên ngôi chùa này toàn là Huyền Không Thạch cực kỳ trân quý.
Ngày trước khi mới vừa lập tông, nghe nói đã dùng hết Huyền Không Thạch trong thiên hạ, mới xây thành ngôi chùa này.
Khắp thiên hạ chỉ có ngôi chùa này, không còn cái nào khác.
Khổ Giác trực tiếp vọt vào trong chủ tự, cũng không tiếp đón ai mà đi thẳng đến một góc, có vẻ cực kỳ lén lút.
"Khổ Giác!" Chợt có một tiếng rống vang lên.
Tiếng rống này to như chuông vàng lớn, chấn đến mức lỗ tai người ta phát điếc.
Tất cả các tăng nhân đi ngang qua đều ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ theo bản năng bước đi càng nhanh hơn, chứng tỏ sự bất an trong lòng bọn họ.
Khổ Giác khó chịu mà móc móc lỗ tai, quay đầu lại nhìn qua:
"Gọi xuân đấy à?"
Người gọi Khổ Giác ngừng lại cũng là một lão tăng.
Chỉ là so với lão tăng mặt vàng Khổ Giác thì lão ta càng gầy một ít, quả thực gầy thành da bọc xương.
Cả người giống như một bộ xương khô, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Nghe thấy câu trả lời của Khổ Giác, lão ta trừng to đôi mắt, lập tức trở nên càng dọa người: "Đứng ngay trước mặt nhiều đệ tử mà ngươi có thể nói chuyện hoang đường như thế sao?"
Một người khô gầy như vậy mà trong thân thể lại như cất giấu sức mạnh vô tận, mỗi một tiếng nói đều như dùng hết toàn lực mà rống giận.
"Càng nói càng thái quá, Khổ Bệnh!" Khổ Giác lộ ra dáng vẻ tức giận: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn âm thầm gọi cho ta nghe?"
Thì ra lão tăng gầy thành da bọc xương này lại là thủ tọa của Hàng Long viện - Khổ Bệnh, được xưng là thủ tọa có chiến lực đệ nhất trong số các viện.
Nhưng đối mặt với Khổ Giác, lão ta có sức mà không có chỗ dùng, cũng không thể đứng trước mặt đám đệ tử mà đánh một trận "Nội chiến" đúng không?
Lão ta hung hăng trừng mắt nhìn xung quanh một cái, một loạt tăng chúng sợ tới mức nhanh chóng tản ra.
Sau đó mới tiếp tục lấy âm lượng ‘gọi’ để khuyên:
"Nói thế nào ngươi cũng đã cao tuổi như thế, ngươi không nên không đàng hoàng mãi như vậy được!"
"Ngươi cũng già lắm rồi biết không hả? Đừng có đi ra mà dọa người."
Khổ Giác trợn mắt nhìn lão ta: "Không biết còn tưởng rằng Huyền Không Tự chúng ta túng quẫn đến mức nào, gầy như quỷ vậy đó, bộ bỏ đói chết ngươi hay sao hả?"
Khổ Bệnh bị lão chặn họng á khẩu không trả lời được, chỉ rầu rĩ 'Kêu' lên:
"Phương trượng sư huynh bảo ngươi đến gặp!"
"Phương trượng sư huynh thần thông cái thế, còn cần ngươi truyền lời sao? Nhiều chuyện!"
Khổ Giác bày ra vẻ mặt không vui.
Lúc này các tăng nhân khác đều đã tan hết.
Rốt cuộc Khổ Bệnh cũng nhịn không được, giận dữ hét:
"Vậy ngươi cũng đừng làm bộ không nghe được tiếng lòng của phương trượng sư huynh mãi như thế! Trực tiếp đưa tới trong lòng ngươi, ngươi cũng có thể chối đẩy nói nghễnh ngãng nghe không rõ?"
"Sao ngươi cứ nóng nảy như vậy hả? Phật môn là nơi thanh tịnh đó!"
Khổ Bệnh không nói, chỉ nghiến hàm răng đến vang lên kẽo kẹt.
"Ầy… " Khổ Giác lại cảm thán: "Răng của ngươi thật tốt!"
"Khổ Giác!"
Khổ Bệnh hô hấp thật sâu vài lần, sau đó dùng thanh âm to lớn vang dội nhưng cố gắng ôn hòa nói:
"Có lẽ nhiều năm chúng ta không có thi đấu luận bàn, chọn ngày chỉ bằng nhằm ngày, không bằng thử xem?"
"Được rồi được rồi, tay già chân yếu hết rồi, còn cứ muốn động tay động chân! Không sợ không cẩn thận bị trật gân cốt hay sao!"
Thấy Khổ Bệnh thật sốt ruột, Khổ Giác vỗ vỗ mông bỏ đi: "Nếu phương trượng sư huynh không thể thiếu ta như vậy, vậy ta đi xem hắn có thỉnh cầu gì?"
"Hầy, ngươi đi theo ta làm gì?"
"Hàng Long viện rảnh như vậy à?"
"Nếu ngươi không muốn quản thì ta giúp ngươi quản cho!"
Nhưng mà tiếp đó bất kể Khổ Giác nói cái gì, Khổ Bệnh cũng chỉ không hé răng đi theo.
Nếu lão chuyển hướng, Khổ Bệnh sẽ chặn kín đường đi.
Trong lòng biết thật sự không tránh được, Khổ Giác rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi về hướng thiền thất của phương trượng.
"Ta đi vào."
"Ta đi vào thật."
"Ngươi đừng đi theo được không hả?"
"Phương trượng sư huynh có chuyện quan trọng phải nói với ta! Ngươi chỉ là một thủ tọa Hàng Long Viện..."
Cuối cùng Khổ Bệnh cũng đi theo Khổ Giác vào thiền thất của phương trượng.
Khổ Mệnh là một đại hòa thượng béo tốt mang khuôn mặt khắc khổ, trông vạm vỡ hơn Khổ Giác, Khổ Bệnh gấp hai ba lần.
Đặc biệt so với lão tăng mặt vàng Khổ Giác và hòa thượng khô gầy vẻ mặt có bệnh Khổ Bệnh thì trông có vẻ trẻ tuổi hơn nhiều, nhìn cứ như mới hơn bốn mươi tuổi.
Chỉ là biểu cảm trên mặt thật bi thảm, phảng phất như chịu oan khuất vào mọi thời khắc, ngay cả kia hai hàng bạch mi có thể thể hiện năm tháng cũng uể oải ỉu xìu gục xuống.
"Khổ Giác sư đệ." Khổ Mệnh vô cùng âu sầu nói: "Lần vân du này của ngươi như thế nào?"
"Sư huynh yên tâm!" Khổ Giác lập tức mặt mày hớn hở lên: "Ta đã thu thêm một tuyệt thế giai đồ! Thời trẻ sư phụ đã tính duyên pháp cho ta, nhất định là ứng nghiệm ở đây. Trong trận so tài trăm năm tiếp theo, nhất định sẽ khiến đám lừa trọc Tu Di Sơn kia đẹp mặt!"
Hòa thượng mà mở miệng mắng lừa trọc, rốt cuộc là có tật xấu gì...
Sắc mặt Khổ Mệnh càng sâu, ngay cả cái đầu trọc kia cũng có vẻ mây đen khó tan.
Nhưng Khổ Bệnh đứng bên cạnh thình lình 'kêu' lên:
"Tuyệt thế giai đồ' thì cũng không cần! Huyền Không Tự chúng ta không, hai lớp đệ tử nhân tài đông đúc, chỉ là đệ tử có chữ lót Tịnh nhân khẩu thưa thớt, mấy vị thủ tọa đều không được nhàn rỗi, ngươi thu đồ đệ để gom đủ số đi!"
"Cái gì mà gom đủ số!" Khổ Giác nhảy đến thật cao: "Khổ Giác này thu đồ đệ, không phải tuyệt thế giai đồ thì không thu! Sao có thể chỉ là góp đủ số?"
Khổ Bệnh trừng to đôi mắt, muốn nói cái gì đó.
Khổ Mệnh giành trước một bước mà lên tiếng: "Khổ Giác sư đệ, ngươi nói lại có thêm một "tuyệt thế giai đồ; khi nào bước vào sơn môn đây? Rốt cuộc thời gian đã rất gấp rồi."
"Không vội được, sư huynh."
Khổ Giác nghiêm túc nói: "Tuy rằng đệ tử kia của ta khóc lóc thảm thiết, xin muốn sớm vào sơn môn, nhưng càng như thế, ta càng phải mài luyện tính tình của nó. Phải biết là mài dao không lở được công chẻ củi, nóng vội không ăn được đậu hủ nóng, trước nay chuyện tốt luôn gặp nhiều trắc trở, bảo kiếm cũng mài giũa mà ra..."
"Ha!" Khổ Bệnh hô: "Vậy tức là còn chưa có?"
"Hừ, ngươi thì hiểu cái gì!" Khổ Giác cười lạnh: "Trùng mùa hạ sao biết được mùa đông là cái gì!"
Vừa dứt lời, lão đã vung lên tay áo rách rưới lọt gió kia, phất tay áo bỏ đi.
Chỉ vô lễ với mình thì không sao, nhưng trước mặt phương trượng vẫn như thế, Khổ Bệnh thật sự tức giận:
"Phương trượng sư huynh, ngươi nhìn thằng nhãi này! Tính tình hắn làm sao vậy, thật là vô lễ!"
"Hầy!"
Khổ Mệnh sầu rồi lại sầu, thở dài một tiếng:
"Khổ Giác nhập môn sớm hơn ngươi ba ngày, vì sao cũng không thấy ngươi gọi hắn một tiếng sư huynh?"
Khổ Bệnh sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận