Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 428: Trong một thước, mưa gió không lọt

Kiếm xuất kiếm hồi, hai nửa xác rắn tách ra trước mắt Khương Vọng.
Con rắn này bề ngoài không khác gì cành cây khô bình thường, nếu như chỉ màu sắc còn chưa đến mức khiến Khương Vọng sơ sẩy.
Con rắn này không chỉ hình dáng giống cành cây khô, bản thân nó trước khi phát động cũng không có dấu hiệu của sinh mệnh thể.
Chỉ khi phát động tập kích nó mới trong nháy mắt trở nên dữ tợn đáng sợ, nhanh như điện.
Nhưng chung quy không nhanh bằng kiếm Khương Vọng.
Trên thực tế đế giày vừa mới phản hồi về cảm giác trơn trượt là Khương Vọng cũng đã làm ra phản ứng.
Đột nhiên gặp tập kích, Khương Vọng thậm chí có chút vui sướng khó hiểu, cuối cùng cũng gặp được vật còn sống rồi!
Một đường đi tới luôn tĩnh mịch, hầu như khiến hắn cho rằng trong khu rừng này chỉ có cây.
Nhưng loại vui sướng này rất nhanh liền biến mất rồi.
Bởi vì...
Sa Sa sa...
Tiếng xào xạc từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Đưa mắt nhìn lại, phía trước, phía sau, trên mặt đất, thậm chí trên cây... rất nhiều "cành cây khô" đều đang di động.
Loại rắn này, tạm thời gọi nó là rắn Cành Khô, khi bất động chỉ là cành khô bình thường, nếu như không chạm vào, căn bản nhìn không ra khác biệt.
Khi phát động lại nhanh, loại tốc độ này hoàn toàn có thể xuyên thủng một con trâu.
Mà lúc này số lượng lại kinh khủng như vậy, Khương Vọng giống như lập tức đặt mình trong động rắn.
Trước khi hắn một đường đi tới an tĩnh không tiếng động, hình như là đàn rắn Cành Khô này bố trí cạm bẫy vậy.
Nếu như đây là cạm bẫy, lúc này hắn đang rơi vào chính giữa.
Nếu như đây là cạm bẫy... Vậy trí tuệ mà chúng nó biểu hiện ra ngoài còn đáng sợ hơn cả loại năng lực ẩn nấp này.
Đối mặt với cục diện này, Khương Vọng tâm như chỉ thủy, đầu ngón tay bắn ra một đóa hoa văn lộ mơ hồ, như khắc từ phỉ thúy, rơi xuống trên thi thể con rắn lúc trước.
Đây là đạo thuật Thôn Độc Hoa sau khi nuốt gai độc mà diễn hoá ra, phẩm giai cũng không cao, nhưng dùng vào lúc này cũng không phải vì dùng nó để giải độc.
Khương Vọng muốn trước tiên xác định loại rắn này có độc hay không, sau đó mới quyết định ứng đối thế nào.
Mà đóa Thôn Độc Hoa cực kỳ xinh đẹp kia hầu như mới vừa tiếp xúc đến thi thể rắn Cây Khô là lập tức toàn thân biến thành màu đen, sau đó trong nháy mắt cánh hoa điêu tàn, nhánh hoa héo rũ.
Không chỉ có độc, hơn nữa độc tính còn rất kịch liệt!
Thôn Độc Hoa đạo thuật vì nuốt độc mà sinh, nhưng chống đỡ không đến một hơi thở.
Tuyệt đối không thể để rắn Cây Khô nào cắn một cái.
Cũng không thể tạo ra thanh thế quá lớn, bởi vì... Không biết trong rừng có tiềm tàng nguy hiểm nào nữa không. Các loại đạo thuật có ánh sáng lộng lẫy như Bát Âm Diễm Tước rất có thể sẽ đưa tới chú ý, như hấp dẫn chủ nhân của tiếng kêu quái kị kia.
Trong lòng Khương Vọng đã có minh ngộ như vậy.
Mà sau một khắc, đàn rắn đã bò tới khu vực thích hợp tấn công.
Ngay sau đó, bao nhiêu rắn đếm không hết, thoáng chốc như vũ tiễn bài không!
Từ trên dưới hai bên trước sau, toàn bộ vị trí tập kích tới.
Đang.
Thanh âm gần như kim loại giao kích.
Đàn rắn lao tới như bão va phải một... hình cầu màu bạc!
Khương Vọng một kiếm chống hình cầu.
Cảm ơn trận chiến đấu ở trong Thái Hư ảo cảnh, ở trong dòng thủy lưu khắp mọi nơi đó, Khương Vọng đã hoàn thành kiếm thuật Nhất Kiếm Thành Viên.
Lúc đó ở trong nước còn tạo ra một đoàn chân không, mà vào lúc này trong đàn rắn lao tới như mưa tên, cũng tại mũi kiếm tạo ra một không gian an toàn.
Nơi trường kiếm đạt tới, trong ba thước.
Gió không thể vào.
Mưa không thể vào.
Rắn không thể vào.
Địch không thể vào!
keng keng keng keng keng keng... !
Thanh âm rắn Cành Khô va chạm với quả cầu kiếm vang lên điên cuồng.
Chi chít, như mưa rào đổ xuống bụi chuối.
Lúc này Nhất Kiếm Thành Viên càng gian nan hơn so với lần ở trong Thái Hư ảo cảnh. Nước tuy chỗ nào cũng có, nhưng áp lực của nước là cố định. Một khắc quả cầu kiếm khởi động thì nó đã có xu thế ổn định.
Mà dưới công kích của đàn rắn, độ mạnh yếu mỗi một con đều có sự khác biệt, tùy theo góc độ, cự ly công kích, càng có vô số loại biến hóa. Cái này dẫn đến áp lực mà chúng nó mang đến cho thân kiếm cũng nhấp nhô bất định.
Hoặc trước hoặc sau, hoặc nhanh một phần hoặc chậm một phần, kiếm của Khương Vọng đều sẽ chếch đi, quả cầu kiếm cũng sẽ không thể đủ mà thành lập.
Mặt khác, muốn ổn định quả cầu kiếm này thì phải trong nháy mắt Trường Tương Tư chịu lực mà phải đưa ra phản ứng, tiến hành điều chỉnh rất nhỏ. Tần suất phản ứng này có thể nói là kinh khủng!
Khương Vọng hoàn toàn bằng vào bản năng của tứ chi để hoàn thành, bằng vào luyện kiếm hằng năm, cùng với bản năng hoà thành một thể với Trường Tương Tư.
Đây tuy là một lần khiêu chiến trùng kích cực hạn, nhưng Khương Vọng đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn Diễm Lưu Tinh độn thuật.
Một khi Nhất Kiếm Thành Viên không chống đỡ được, lập tức lấy Diễm Lưu Tinh thoát ly chiến trường.
Về phần Diễm Lưu Tinh có thể thành công mà đột phá vòng vây hay không, Khương Vọng cũng không nắm chặt hoàn toàn.
Bởi vì đàn rắn Cây Khô này thật sự là quá nhiều quá dày đặc.
Hầu như không để lại chút không gian nào cho Diễm Lưu Tinh xuyên qua.
Nếu bất hạnh khi phi độn va phải... Trong nháy mắt chính là tai nạn.
"Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh, hà phương ngâm khiếu thả từ hành."
Đây là câu thơ trích trong bài thơ Định phong ba của Tô Thức: Chẳng nghe tiếng xuyên rừng gõ lá, sao không ngâm vang chậm rãi bước.
Tuy là một loại thanh thản đạm bạc, khiến người hướng tới.
Nhưng tiếng xuyên rừng này đột nhiên, tiếng đạp lá lại vội. Thập diện mai phục, sát khí lẫm liệt!
Ai có thể thong dong mà chậm rãi bước?
Xác rắn quanh người Khương Vọng càng lúc càng nhiều, quả cầu kiếm của hắn lại càng ngày càng nhỏ.
Trước người ba thước, hai thước rưỡi...
Nhưng khi Trường Tương Tư che không được một thước trước người nữa, chính là lúc Khương Vọng thi triển Diễm Lưu Tinh.
Lúc này hắn đành phải thừa nhận, hắn đã đưa ra ứng đối sai lầm. Trước nguy hiểm không biết đã làm ra lựa chọn quá sơ ý.
Nên nắm chặt thời cơ lấy Bát Âm Diễm Tước thanh tràng, lấy đạo thuật uy năng mạnh nhất để "quét sạch" đàn rắn. Về phần sẽ đưa tới nguy hiểm khác hay không...
Sống chết trước mắt, ai còn quản được nguy hiểm sau đó?
Mà hiện tại hắn lựa chọn lấy kiếm ngự ứng đối, nhìn từ thực tế là đã đánh giá thấp cường độ công kích của đàn rắn Cành Khô, khi Nhất Kiếm Thành Viên chống đỡ không được thì cũng chỉ có thể dựa vào độn thuật Diễm Lưu Tinh để mà liều.
Để cho thế cục rơi vào tình cảnh này, coi sinh tử như một canh bạc. Đây là sai lầm mà Khương Vọng khó có thể chấp nhận.
Khương An An vẫn còn đang chờ hắn ở Vân Quốc, sao hắn có thể phạm vào loại sai lầm này?
Trăm con, ngàn con, vạn con...
Đếm không hết rốt cuộc có bao nhiêu con.
Một đường đi tới, lại không phát hiện chút nào!
Năng lực ẩn nấp của rắn Cành Khô này cũng quá mạnh, mà Khương Vọng hắn cũng đích thực không đủ nhạy cảm. Chí ít cần phải có một môn đạo thuật loại điều tra tới hỗ trợ dò đường.
Những sai lầm này, về sau khi tổng kết lại còn cần phải bù đắp.
Nếu như còn "về sau".
Lúc trước Khương Vọng còn cảm thấy khu rừng này quá tĩnh mịch, lúc này lại cảm thấy những sinh vật này nhiều đến mức khiến người e sợ.
Xông tới quá nhiều, không ngừng một hơi nào.
lộp bộp lộp bộp.
Tiếng xác rắn rơi xuống đất lộp bộp.
keng keng keng keng keng.
Thanh âm quả cầu kiếm va chạm với đàn rắn lao tới không ngừng, nghe như tiếng chuông vang lên không dứt.
Khương Vọng giống như một người không chuẩn bị đồ che mưa, trên bãi đất không có che đậy gặp một cơn mưa như trút.
Ngoại trừ xối ướt người, chịu một cơn bệnh, hình như không có lựa chọn khác.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tất cả phảng phất không có điểm cuối.
Dưới va chạm liên tiếp không ngừng, hổ khẩu từ lâu đã tiên huyết nhễ nhại.
Tay hầu như không phải là của mình nữa rồi, hoàn toàn là lấy ý chí lực cường đại mà vung kiếm bằng vào bản năng.
Trường Tương Tư có danh khí chi tư, mơ hồ cũng đang gào thét.
Trường Tương Tư là kiếm, không phải là thuẫn bài gì hết. Nó có thể dễ dàng thiết kim đoạn ngọc, nhưng nó cũng phải sở trường lấy thân chịu nặng.
Người cùng kiếm tựa hồ đều đã đến cực hạn.
Thế nhưng.
Khi quả cầu kiếm thu nhỏ lại một thước, nó không thu nhỏ lại một ly nào nữa.
Bất kể đàn rắn công kích kéo dài thế nào, khoảng cách một ly đó giống như là rãnh trời, không thể vượt qua.
Bởi vì Khương Vọng rất rõ ràng, lui thêm một ly nữa thôi, chính là đem sinh tử của bản thân giao phó cho vận khí.
Mà Khương Vọng chưa bao giờ là một người tin tưởng vận khí.
Dựa tay dựa chân chứ không dựa mệnh.
Không dựa, không mượn, bằng tự thân mình!
Thanh âm đột nhiên ngừng lại!
"Mưa tên" hình thành từ đàn rắn Cành Khô, trong nháy mắt ngừng lại.
Tiếp theo là tiếng lộp bộp lộp bộp lộp bộp, sau khi để lại cả núi xác rắn, những con còn lại đều bò đi xa.
Chỉ để lại tại chỗ, một quả cầu kiếm màu trắng bạc.
Quả cầu kiếm chỉ trong một thước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận