Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2222: Đèn lồng đỏ treo cao cao (3)

Kỳ thật Kiều Quốc cũng không phải là yếu lắm, dù gì cũng từng là quốc gia có Chân Nhân tọa trấn, bằng không đâu dám âm thầm cấu kết với Đan Quốc, dã tâm bừng bừng cùng dẫn đầu lập ra liên minh thung lũng Hà cốc.
Đương nhiên, nếu quân thần Kiều Quốc biết vị Chân Quân Đan Quốc có tên "Xích Đế" kia đã chết ở thiên ngoại từ lâu, đánh chết bọn họ cũng không dám đồng ý lập liên minh.
Đến trước khi cuộc chiến thung lũng Hà cốc bắt đầu, Chân Nhân của Kiều quốc bất hạnh ngã xuống ở Ngu Uyên.
Kiều Quốc liền tắt tiếng.
Là Thần Lâm của Kiều Quốc hiện giờ thực lực chỉ đứng sau quốc chủ, Mẫn Ấu Ninh được gọi là "Bách Hoa nương tử", năm nay đã hơn hai trăm ba mươi tuổi. Có thể nói, trong cuộc đời, bà ta đã chứng kiến rất nhiều.
Từ một thiếu nữ thiên tài mới ra đời, sau này trưởng thành là cường giả, mỹ diễm danh kiều nương truyền xa, cho đến bây giờ, dung nhan vẫn như cũ, nhưng trong linh hồn lại có một sự yếu đuối không xua đi được.
Sự yếu đuối này, giấu ở khóe mắt đuôi mày của bà ta, thấm vào da thịt xương cốt của bà, hủ hóa cuộc đời bà!
Bà lo lắng cho quốc sự đã lâu, mà vẫn dừng chân tu vi không tiến, bèn tự hiểu mình đã già.
Ngồi nhìn Đan quốc sụp đổ trong mưa gió, bà đứng một mình trong Bách Hoa lâu, cực kì u sầu, hoàn toàn không nhìn thấy phong cảnh nơi xa, không nhìn thấy tương lai của gia quốc.
Kiều quốc luôn đau khổ chống đỡ, quân thần Kiều quốc luôn dốc lòng hết sức cố gắng bấy năm nay... còn có ý nghĩa gì!
Vẫn chỉ là nơi nuôi dưỡng súc vật của bá quốc, là những kẻ yếu đuối chỉ biết bóc lột bách tính mà thôi. Một nước không đủ sức gọi là nước, không chống đỡ nổi mưa gió.
Nói trắng ra, Kiều Quốc này có mạnh hơn Vô Sinh Giáo bị diệt trong một đêm chỗ nào đâu!
Thiên tử uổng là quân phụ, nàng cũng uổng xưng "Hộ quốc"!
Sống đã nhiều năm, bà ta nhìn thấy rõ mọi chuyện trong thiên hạ, con người đều chỉ vì mình tỉnh táo mà đau khổ.
Tỉ như bà ta biết rõ, chuyện ngày đó ở bình nguyên Hà cốc, vốn là các nước Hà cốc có nhu cầu muốn độc lập, Cảnh Quốc có nhu cầu uy hiếp tây nam, hai bên phối hợp vì lợi ích.
Nhưng bây giờ xem ra, trong liên minh thung lũng Hà cốc ngày ấy, Đan quốc lại lên kế hoạch mượn thế của liên minh để tạo ra một Diễn Đạo Chân Quân. Dùng người này để che giấu việc Chân Quân lão tổ Nghiêm Nhân Tiện của họ không còn tồn tại, cũng coi là một nước cờ cầu sinh trong hiểm nguy.
Mười một năm trước, lần Nguyên Thủy đan hội kia quả thực là oanh oanh liệt liệt. Nghiêm Nhân Tiện giả của Đan quốc chơi trò truyền đan cách thế, hù dọa được không ít người, hoàn toàn phá vỡ "tin đồn" Nghiêm Nhân Tiện đã chết.
Bây giờ nghĩ lại, người Đan quốc quả thực là lấy "Lừa gạt" thành đạo, lừa người trong thiên hạ xoay vòng vòng.
Lừa gạt sự động lòng của các nước, bao gồm cả Kiều Quốc, chư quốc Hà cốc. Lừa gạt sự ủng hộ của Cảnh Quốc, lừa gạt cả sự cảnh giác của Tần - Sở.
Tiếc thay, lại không gánh nổi sự cảnh giác này.
Cuộc chiến thung lũng Hà cốc năm xưa, thật ra là do Tần - Sở phát hiện ra sự việc liên minh chư quốc ở thung lũng Hà cốc, quyết định liên thủ chặt đứt nanh vuốt Cảnh Quốc, mở một bữa tiệc thịnh soạn chia cắt bình nguyên thung lũng Hà cốc.
Nhưng Cảnh Quốc ứng phó vô cùng quyết đoán, vừa thấy chuyện không thể thành công, liền lập tức toàn diện lùi khỏi khu vực tây nam. Lấy hành động thực tế để bày tỏ thái độ, rằng mình không có ý định gì với nơi này, không thể không nói, đây là một nước cờ lui quân rất tốt.
Là bá chủ Tây cảnh và Nam cảnh, hai nước Tần - Sở đặt ra khá nhiều nhiều yêu cầu đối với khu vực Tây Nam. Sau khi Cảnh Quốc toàn diện rời khỏi, hai đại cường quốc đều không thỏa mãn với việc phân chia cũ, nên dùng một trận đại chiến để quyết định trạng thái hai bên, làm rõ thu hoạch cuối cùng. Hai bên tăng dần mức độ, cuối cùng trở thành trận đánh vô cùng thảm thiết.
Đại thế thiên hạ là gì?
Nói tới nói lui, chính là sự phân chia lợi ích.
Chư quốc Hà cốc ngày xưa, Đan quốc hôm nay, có gì khác nhau?
Nếu Nghiêm Nhân Tiện có mặt ở đây, chuyện "Nhân đan" chỉ cần hi sinh một Chân Nhân là xong, mà thật ra thì, một Thần Lâm cũng đủ gánh trách nhiệm. Nhưng Nghiêm Nhân Tiện không còn, cả Đan quốc, cũng không còn lý do tồn tại, vì họ không còn nắm được nhiều lý do lợi ích.
Tàn nhẫn ở chỗ... trên bàn cờ khổng lồ này, từ đầu đến cuối, Kiều quốc chỉ là vì lợi ích bị chia cắt, mà vĩnh viễn mất đi tư cách cầm dao được chia lợi ích.
Mẫn Ấu Ninh thở dài trong lòng.
Theo thời gian trôi đi, mới biết hùng tâm vạn trượng lúc trẻ, là buồn cười cỡ nào!
Theo năm tháng tăng trưởng, mới biết được hùng tâm vạn trượng lúc trẻ, là đáng quý cỡ nào...
"Mẫn phủ quân, Mẫn phủ quân! Chuyện lớn không tốt rồi!"
Đột nhiên có tiếng la, kèm theo tiếng bước chân dồn dập chạy lên lầu.
Mẫn Ấu Ninh thu mắt về, quay đầu:
"Kiều quốc bây giờ, còn có thể có đại sự gì..."
Bà còn chưa nói hết lời đã dừng, vì nhìn thấy máu tươi trên người thị vệ.
"Sao vậy?"
Bà ta đứng dậy.
Thị vệ kia nửa quỳ xuống đất, cố nén đau đớn, nói nhanh:
"Dương Sùng Tổ phát điên! Đang giết vào trong phủ, gặp người là giết, đã bắt tiểu thư đi rồi!"
"Cái gì!? Bắt đi đâu?"
"Nói là mang về Dương gia thành thân!"
Ầm!
Mẫn Ấu Ninh bay ra cửa sổ, bay về hướng Dương phủ.
Mẫn gia bây giờ chỉ còn một tiểu thư, là cháu gái ruột của bà, Mẫn Yến Nga.
Trong đời bà ta có bốn trượng phu, nhưng không có duyên, chỉ sinh được một đứa con trai lúc hơn một trăm tuổi.
Nhi tử lại chỉ có một nữ nhi, trước giờ đều được bà ta nâng niu trong lòng bàn tay, coi như trân bảo.
Dương Sùng Tổ trong như lời thị vệ, là con trai của một phó tướng, với cháu gái Mẫn Yến Nga là thanh mai trúc mã. Hai đứa bé tình cảm rất tốt, vốn cũng được mọi người khen là xứng đôi.
Nhưng chẳng biết tại sao, vào năm ngoái, Yến Nga chợt không còn tình cảm với Dương Sùng Tổ, khăng khăng không chịu gả cho người ta nữa, nói người này đã thay đổi, đã không còn làm nàng ta động tâm.
Tuy bà ta không nhìn ra Dương Sùng Tổ thay đổi ở chỗ nào, nhưng cháu gái mình đã nói không gả, vậy thì không gả nữa. Cháu gái ruột của Mẫn Ấu Ninh đương nhiên có quyền tự do. Nữ nhân vốn cũng không cần phải lập gia đình, tu hành tự có trời cao.
Tương lai rộng mở, đâu cần phải để ý, lo sợ cái gì.
Huống hồ dù nhất định phải nói chuyện cưới gả, thì nhân phẩm tướng mạo tài hoa của Yến Nga, ở Kiều Quốc này lo gì không tìm được hôn phu tốt!
Dương Sùng Tổ này, không muốn lấy nữa thì thôi.
Lại không ngờ, Dương Sùng Tổ lại ăn tim gấu gan báo, dám dùng vũ lực bắt người mang đi!
Thất phu Dương gia dạy con giỏi thật!
Mẫn Ấu Ninh lập tức sinh ra cảnh giác.
Bà ta chưa từng cho rằng Dương Sùng Tổ có đủ thực lực mạnh mẽ xông vào Mẫn phủ. Càng không tin sau lưng không có Dương lão thất phu ủng hộ.
Liên hệ đến chuyện bên Đan quốc, bà ta không khỏi nghi ngờ trong này có âm mưu gì đó. Là thế lực nào?
Vừa truyền âm cho thủ hạ thân tín, bảo thủ hạ thông qua con đường bí mật, nhanh chóng báo cho quốc chủ, vừa mang theo lửa giận và nghi hoặc bay qua trời, xuyên phố vượt thị, xông tới cửa nhà Dương gia.
Một chưởng đánh tung cửa lớn Dương phủ:
"Dương gia tiểu nhi, ra đây nhận cái chết!"
Vốn vì hưng sư vấn tội mà đến, nhưng thấy bên trong cửa là cảnh giăng đèn kết hoa, Mẫn Ấu Ninh liền ngẩn ra.
Cả Dương gia khổng lồ, khắp nơi đều là màu đỏ.
Ngoài màu đỏ vui mừng của hoa hồng lụa đỏ, còn có màu đỏ... sẫm của máu!
Trong viện có rất nhiều người, rất phù hợp với hôn sự náo nhiệt. Chỉ tiếc những người này đều nằm dưới đất, máu tươi tích thành vũng.
Ở giữa đống thi thể, công tử Dương Sùng Tổ mặc quan phục tân lang đỏ thẫm, mũ cài hoa cúc, nụ cười sáng lạn, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa to.
Như đang chờ bà ta.
Dáng vẻ y như một quân chủ.
Thi thể xung quanh, mơ hồ tạo thành đan bệ.
"Yến Nga đâu?"
Mẫn Ấu Ninh nhìn người trẻ tuổi trước mặt, giọng lạnh băng.
Dương Sùng Tổ không chút sợ hãi nhìn bà ta, cười:
"Ta tam sinh lục lễ tới cửa, lễ nghi chu đáo, các ngươi lại trả về cho ta."
"Ta và Yến Nga là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, đã sắp đến đích, nàng lại bạc tình biến tâm."
"Ta tuấn tú lịch sự, gia thế hiển hách. Muốn tài hoa có tài hoa, muốn tướng mạo có tướng mạo. Thật lòng muốn thành thân với nàng, nàng lại khăng khăng không chịu."
"Nàng không chịu thì thôi, cha mẹ ta cũng không đồng ý nốt. Ta đón tân nương tử về, họ lại cứ ồn ào láo nháo, bảo ta phải quỳ đưa người trở về... Ngươi nói xem vậy là sao?"
"Bọn họ đang làm chậm trễ cuộc đời hạnh phúc của ta!"
Dương Sùng Tổ giận dữ, giang tay ra vẻ bất đắc dĩ:
"Hết cách rồi. Ta chỉ còn cách giết hết họ thôi."
Mẫn Ấu Ninh lúc này mới nhìn ra, người nằm ngay phía trước giày Dương Sùng Tổ, chính là phó tướng đương triều! Phó tướng phu nhân ở cách phía sau hắn không xa, nằm sấp trên cánh cửa chính đường.
Bà ta cố kềm sát ý, nhìn Dương Sùng Tổ.
Dương Sùng Tổ vẫn là Dương Sùng Tổ đó, vẫn là ngũ quan đoan chính của người trẻ tuổi đó.
Nhưng Dương Sùng Tổ đã không còn là Dương Sùng Tổ kia, ánh mắt kia, ngay cả bà ta, cũng thấy quá là lãnh khốc!
"Ta hỏi ngươi Yến Nga đâu?"
Mẫn Ấu Ninh nghiến răng, lặp lại.
Dương Sùng Tổ kinh ngạc:
"Ta vẫn chưa nói rõ ràng à? Chết rồi! Chết! Rồi! Ngươi yên tâm, là thành thân xong rồi mới chết, đã là quỷ của Dương gia ta... à, đúng rồi."
Hắn đứng lên, từ trong đống xác chết, rất lễ phép làm động tác mời !
"Ta đang thiếu một tân nương tử, ngươi cũng vẫn còn vài phần tư sắc, có thể thay nàng một chút không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận