Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1514: Chung tế (2)

Mặc dù giọng nói không nghiêm khắc, thế nhưng bầu không khí trong linh đường bỗng trở nên áp lực.
"Được rồi, mẫu hậu." Khương Vô Hoa lên tiếng hòa giải: "Hôm nay là Thập Nhất đệ..."
"Ta hỏi con sao, Thái tử?" Hà hoàng hậu cũng không quay người lại, nhưng Thái tử vẫn im lặng.
Tâm trạng lúc này của Hà Chân, vừa thấp thỏm lại hưng phấn.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Cuối cùng Hoàng hậu cũng ra mặt giúp gã một lần, mà còn trước mặt Cung chủ Hoa Anh Cung!
Đây là thời điểm nhân sinh bắt đầu đi lên đỉnh cao sao?
Nhìn khắp Lâm Truy thành, về sau ai còn dám chọc giận Hà đại gia ta nữa?
Thế nhưng loại tâm trạng thấp thỏm và hưng phấn này, rất nhanh bị một chậu nước lạnh giội tắt.
Khương Vô Ưu liếc nhìn gã, nói: "Vậy thì hắn đừng cút đi, ở lại nơi này, chờ đợi làm bẩn mắt phụ hoàng đi."
Tổng quản thái giám Phùng Cố vẫn quỳ chân ngoài điện Trường Sinh Cung, không nhúc nhích giống như một pho tượng.
Khương Vô Hoa im lặng, Hà Chân cứng người lại.
Ngay cả Khương Vô Dong đang khóc sụt sùi bên cạnh linh cữu cũng ngẩn người, quên rơi lệ.
Đôi mắt Khương Vọng giật giật.
Tam hoàng nữ nói trước kia tính tình của nàng thật không tốt, lời này đúng là quá khiêm nhường rồi...
"Vô Ưu, con thật đã trưởng thành rồi."
Hà hoàng hậu lạnh lùng nói, quay đầu lại, nhìn về phía Hà Chân: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Hả?" Hà Chân hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hoàng hậu không tỏ vẻ tức giận, chỉ bình thản nói: "Cung chủ Hoa Anh Cung bảo ngươi cút, ngươi không nghe sao?"
Khương Vô Hoa vỗ nhẹ lưng Hà Chân, an ủi: "A Chân, đệ về trước đi."
Hà Chân gục đầu xuống.
"Thảo dân... cáo lui."
Gã thất hồn lạc phách đi ra ngoài, khi thấy mấy đại nhân vật dừng ở nửa đường, theo thứ tự là thống soái Xuân Tử quân Tào Giai, thống soái Tù Điện quân Tu Viễn, cùng với Triều nghị đại phu Trần Phù.
Rõ ràng những đại nhân vật này nhận ra chuyện vừa xuất hiện trong linh đường, lại không muốn dây vào phiền phức nhà hoàng gia, nên tạm thời dừng bước tại nơi đây.
Hà Chân lại càng khó chịu hơn.
Thậm chí gã còn cảm thấy, tất cả mọi người ngồi trên bàn tiệc đang âm thầm chế giễu mình.
Ai mà không cảm thấy buồn cười chứ?
Thế nhưng gã có thể làm gì?
Gã chỉ có thể chôn đầu thấp hơn nữa mà thôi.
Trong linh đường, Khương Vọng duy trì im lặng.
Hắn phát hiện hình như bản thân mình tới hơi sớm, hiện tại ở trong linh đường, hầu như đều là Hoàng tộc, chỉ mỗi hắn là người ngoài, khá là câu nệ khó chịu.
Có lẽ không nên giễu cợt Trọng Huyền Béo, cố ý tới trước một bước, cũng không có gì tốt ...
Ở nơi này nhìn Hoàng thất bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, nói cái gì cũng không tốt, không nói gì cũng không ổn, thực sự là khó chịu.
Khương Vô Hoa đi tới, lại đưa tới một ánh mắt trấn an.
Cạnh y là Thái tử phi Tống Ninh Nhi, là một nữ tử đoan trang hiền hậu, gương mặt ngẩng cao, từng cử chỉ mang theo khí chất, nhưng tính cách lại không cứng nhắc. Khi nhìn về phía Khương Vọng - nhân vật phong vân thế hệ trẻ tuổi này, ánh mắt nàng khá hiếu kỳ.
Khương Vọng cũng không hiếu kỳ với Thái tử phi, chẳng qua cảm thấy khuôn mặt của nàng, cùng với gương mặt của Khương Vô Ưu, có gì đó không giống lắm, thế nhưng không biết điểm nào không giống.
Vẻ mặt Hoàng hậu không thay đổi đi về phía trước, dáng vẻ ung dung, mắt phượng mang uy.
Cung nữ thái giám theo hầu đều ở bên ngoài điện.
Trong điện không ai nói chuyện, cũng không có thanh âm nào khác.
Điều này làm cho tiếng bước chân rất nhẹ của Hoàng hậu, lộ ra nặng nề.
Khương Vô Ưu âm thầm nhường ra vị trí, cũng không nói thêm gì, đi thẳng tới cạnh Khương Vọng, thế nhưng lại không ngồi xuống, chỉ nhìn chiếc ghế mà Hà Chân vừa ngồi khi nãy.
Khương Vọng kịp phản ứng, vội vã đứng dậy, thay chiếc ghế đó thành chiếc ghế bên cạnh.
Lúc này Khương Vô Ưu mới phất áo ngồi xuống, thế nhưng vẫn không nói thêm lời nào.
Vị trí Khương Vọng đang ngồi, là vị trí phía ngoài cùng trong linh đường. Từ nơi này nhìn ra, có thể thấy được Phùng Cố đang ngồi quỳ bên ngoài điện ... Lão càng ngày càng già nua, làm cho người không đành lòng nhìn thẳng.
Khương Vọng cũng không thể nhìn chằm chằm Phùng Cố, cũng không tiện nói chuyện với Khương Vô Ưu, đương nhiên càng không thể nhìn chằm chằm Thái tử phi, đành phải rời ánh mắt về phía linh cữu.
Dù là nhân vật huy hoàng xán lạn tới mức nào đi chăng nữa, dù linh cữu hoa mỹ tinh xảo thế nào, thế nhưng dưới sự tử vong vĩnh hằng này, cũng không chút gợn sóng nào xuất hiện.
Hoàng hậu đặt tay lên phần rìa linh cữu.
Mà giọng nói của nàng mang theo sự đau thương: "Thập Nhất, con chịu khổ rồi. Từ nhỏ cơ thể đã không tốt, thật vất vả mới sống tới tuổi này, mà ... mẫu hậu lại không thể săn sóc tốt cho con, thật sự là hổ thẹn."
Thái tử phi Tống Ninh Nhi đỡ lấy nàng, dịu dàng khuyên: "Mẫu hậu xin nén bi thương. Thập Nhất đệ trên trời có linh, chắc hẳn cũng không muốn thấy người đau lòng."
Thái tử đi tới một bên kia linh cữu, đi tới cạnh Khương Vô Dong.
Khương Vô Dong đang định đứng dậy tránh ra, lại bị y đưa tay đè xuống.
Y ngồi xổm xuống bên cạnh Khương Vô Dong, một tay đặt lên vai gã, một tay nắm chặt tay gã: "Nén bi thương, đệ mất từ huynh, ta mất hiền đệ, chúng ta..."
Giọng nói nghẹn ngào, khó mà nói tiếp. Chỉ là bàn tay y cầm lấy tay Khương Vô Dong, càng chặt hơn.
Khương Vô Dong cũng chỉ kêu một tiếng "huynh trưởng", rồi lã chã rơi lệ.
Trên mặt đất cũng không có bồ đoàn hay chiếu rơm để quỳ, cho nên bọn họ quỳ trên mặt đất lạnh lẽo.
Mà người nằm trong linh cữu, mãi mãi không nghe được tiếng khóc, không nhìn thấy nước mắt nữa.
Vào lúc này, ba nhân vật cao tầng là Tào Giai, Tu Viễn, Trần Phù cùng nhau đi tới.
Bọn họ cũng không nhiều lời, theo quy định hành lễ với Hoàng hậu và Thái tử, rồi đi tới trước bàn dâng hương.
Hoàng hậu để bọn họ ngồi trước, bọn họ cũng tự tìm chỗ ngồi.
Khương Vô Ưu ngồi sát bên cạnh Khương Vọng, nên làm rối loạn thứ tự, cho nên bọn họ lựa chọn chỗ ngồi cũng rất tùy ý.
Trần Phù là một người nhìn thấy rất có trí tuệ, ánh mắt thâm thúy, tóc mai điểm sương, sau khi dâng hương thì lựa chọn một vị trí ngồi phía sau lưng Thái tử.
Tu Viễn thì có hai loại khí chất nhã nhặn và sắc bén, im lặng tìm ghế ngồi bên dãy ghế Khương Vọng đang ngồi.
Trong số cao tầng quân chính Lâm Truy thành, những người khác có thể không tới, nhưng lão không thể không tới. Dù sao Khương Vô Khí - người đang nằm trong linh cữu đã tẩy sạch hiềm nghi giúp lão.
Tào Giai vẫn với bộ dạng tiều tụy, im lặng không nói gì ngồi cạnh Trần Phù.
Trong ba người này, Khương Vọng chỉ quen thuộc mỗi Tào Giai. Đã từng gặp Trần Phù vài lần, còn Tu Viễn vẫn là lần đầu gặp mặt.
Ánh mắt thăm hỏi của Khương Vọng nhìn qua, ba vị đại nhân vật này cũng biểu hiện rất hòa thuận. Còn mâu thuẫn nhỏ giữa Hoàng hậu Đại Tề và Cung chủ Anh Hoa Cung thì dường như không thấy.
"Sinh tại mùa đông, sau khi chết toàn thành tuyết trắng."
Một tiếng vịnh ngâm, vang ở ngoài điện.
Cửu hoàng tử Khương Vô Tà, bước vào trong linh đường với bầu không khí như vậy.
Gã nhìn về phía linh cữu đặt trong điện, thở dài nói: "Dù có Chân Nhân chôn cùng, Thần Lâm đổ máu, làm sao có thể xứng với Khương Vô Khí đệ đây?"
Khương Vô Tà ngày hôm nay, mặc một bộ áo tang, tóc dài dùng mộc trâm buộc lên, loại khí chất tà dị phóng đãng của gã được thu hãm rất nhiều.
Gã đi tới trước linh cữu, đặt một khối bạch ngọc hình giọt nước vào trong linh cữu, dán vào bàn chân của Khương Vô Khí.
Sau đó mới hành lễ với Hoàng hậu bên kia linh cữu: "Mẫu hậu xin nén bi thương, đừng để tâm thần hao tổn quá độ."
"Ngây thơ..." Hoàng hậu nhìn vị hoàng tử có dung mạo vô cùng xuất sắc này, hiền lành nói: "Con đưa cái gì cho Vô Khí vậy?"
"Ngọc An Hồn." Khương Vô Tà nói nhỏ: "Tuy biết không có tác dụng gì... thế nhưng ít nhất cũng có một thứ để gửi gắm."
Ngọc An Hồn là bảo vật thích hợp tu luyện thần hồn, Khương Vô Tà cũng không biết tìm được từ đâu, tiện tay làm thành vật bồi táng với Khương Vô Khí, không thể không nói là tình thâm.
Đến tận đây, tất cả hoàng tử có tư cách tranh chí tôn, đều đã tới đây, cùng lễ tế Khương Vô Khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận