Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1567: Thiên tâm nhân tâm (2)

Cung thành nguy nga dần dần ở lại phía sau, trong ánh mắt phức tạp cố ý hoặc vô ý của mọi người, Khương Vọng đi ngang qua đô thành, trở lại Dao Quang phường, trở lại phủ của mình.
"Ồ, vậy giờ đi Sở quốc? Vào cung thì khí thế hùng hổ, vừa về đã muốn chạy trối chết rồi?"
Trọng Huyền Thắng lại cướp lấy khu phòng của hắn, đồng thời cười nhạo nói: "Vậy sao ngươi không chạy nhanh đi, còn trở về thu dọn cái gì chứ? Trong nhà ngươi có gì để thu dọn? Thứ đáng tiền đều do ta mang tới."
Khương Vọng dừng thu dọn hành lý, quay đầu nhìn chằm chằm gã: "Trọng Huyền Béo, ngươi nói chuyện cũng quá đâm tâm đi!"
Trọng Huyền Thắng đứng tại nơi đó, hầu như che kín cả cửa phòng, hừ nói: "Chẳng lẽ không phải đâm phổi sao?"
"Có liên quan gì tới phổi?"
Trọng Huyền Thắng cười lạnh nói: "Phổi thuộc kim trong ngũ hành, đâm vào ngươi đau nhất."
Khương Vọng trầm mặc.
Hắn tùy ý lấy một ít lá trà và thuốc trị thương thường dùng, cũng lười thu thập thêm cái gì khác.
Dù sao Trọng Huyền Thắng nói là thật.
Cất kỹ hộp trữ vật, quay người đi tới trước người Trọng Huyền Thắng, đưa tay nói: "Cho chút kinh phí đi."
"Đường đường lão bản thứ hai của Đức Thịnh thương hội, quanh năm suốt tháng lại không ở nhà được mấy ngày!"
Trọng Huyền Thắng liếc mắt, vừa oán trách vừa sờ tới hộp trữ vật: "Lời vàng ngọc ngươi không nghe, lại học người ta muốn tìm chân tướng. Điền gia chỉ cần tùy ý động tay động chân, việc làm ăn tại hải ngoại của chúng ta sẽ không thể làm được nữa, ngươi biết không? Đúng vậy, Thiên tử ủng hộ ngươi, thế nhưng ngươi lại tiêu hao sự kiên nhẫn của Thiên tử dành cho ngươi. Với lại ngươi có nghĩ tới Trường Nhạc cung hay không? Tại sao lại muốn đối nghịch với Thái tử? Thỉnh thoảng ngươi cũng phải dùng đầu óc suy nghĩ một chút, đừng dùng hết vào việc tu hành ..."
Khương Vọng vội vã nói: "Được được Thắng huynh, ta đã biết, không phải đang đi tránh họa đây sao, rất khẩn cấp..."
Trọng Huyền Thắng lấy một túi chứa mười viên Nguyên thạch ra, ngẫm nghĩ lại thả lại mấy viên, không quên nói tiếp: "Chờ bên này xong hết mọi chuyện thì tranh thủ trở về đi. Đi Sở quốc cũng đừng gây phiền phức gì, đó là địa bàn của người ta...."
"Đúng đúng, Thắng huynh, lời vàng ý ngọc của huynh, ta luôn nhớ kỹ..." Khương Vọng ôn tồn nói chuyện, lại tiếp nhận Nguyên thạch, cất vào trong hộp trữ vật của mình, cả người bắt đầu phấn chấn, chủ động cắt ngang câu chuyện, dứt khoát nói: "Ta đi đây!"
Sau đó không chào bất cứ người nào, nghênh ngang rời đi.
Khi Lâm Hữu Tà mở mắt ra, trước mắt vẫn âm u.
Có lẽ là ban đêm, theo bản năng nàng ngồi dậy, kéo màn giường ra, mới chú ý cửa phòng đang mở, có ánh sáng từ ngoài phòng chiếu vào.
Hóa ra trời đã sáng.
Tựa như ngủ một giấc dài, cho nên hơi hoảng thần, ký ức trước khi hôn mê mới tuôn trở về.
Khương Vọng...
Lâm Hữu Tà cúi đầu xem xét cổ tay của mình, cũng không có xích sắt.
Trạng thái cơ thể cũng rất tốt, không bị thương, không bị giam giữ.
Đồng thời xác nhận lại, mình đúng là đang ở trong nhà của mình... vẫn an toàn.
Sau đó nàng đột ngột đứng dậy, vọt ra ngoài cửa!
Đoạn đường từ Lâm gia tới Dao Quang phường cũng không phải là một đoạn đường ngắn.
Mặc dù Lâm Hữu Tà đi trên đường cái, thế nhưng không biết tại sao vẫn luôn hốt hoảng.
Nàng đã dùng phương thức của mình để xác nhận, nàng phát hiện, những kẻ giám sát nàng đều đã biến mất.
Thậm chí nàng không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ tất cả mọi thứ đều là một giấc mộng?
Có phải nàng không nói tất cả kế hoạch cho Khương Vọng biết, ngày đó nàng không đi nghiệm thi, tại cổng cũng không nhặt được đạo cụ của cha, Ô gia gia cũng không chết, đương nhiên Khương Vọng cũng không đánh nàng ngất xỉu...
Thế nhưng không phải mộng.
Lâm Hữu Tà cảm nhận được cơ thể của mình, từ đó thu được manh mối, mới xác nhận mọi thứ vẫn đang diễn ra.
Nàng bước nhanh hơn.
Đi trong biển người, quan sát biểu lộ và hành vi của mỗi người, suy đoán tâm trạng và nghề nghiệp của bọn họ, dự đoán xem sau đó bọn họ sẽ đi làm gì. Đây là trò chơi nhỏ mà ngày xưa nàng hay chơi nhất, đương nhiên hôm nay không có tâm trạng để chơi.
Nàng chỉ đang nghĩ...
Khương Vọng muốn làm gì?
Nàng bỗng ngừng bước chân hơi hoảng loạn của mình... do đã tới Khương phủ.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Hữu Tà tới Khương gia, phủ đệ của vị tân quý Lâm Truy thành này, mỗi lần nàng tới đều đẹp đẽ hơn lần trước, đương nhiên đều nhờ vào vị công tử mập mạp tài đại khí thô của Trọng Huyền gia kia.
"Ta muốn gặp Khương Vọng." Nàng nói với người giữ cửa.
Có lẽ thần sắc của nàng hơi khó coi, nên làm cho người giữ cửa cảm thấy hơi áp lực, cho nên người này rời đi truyền lời với vẻ lo lắng.
Lâm Hữu Tà nghĩ như vậy, cố gắng kiểm soát tâm trạng của bản thân.
Không lâu sau, quản gia Khương phủ ra đón.
Đây chỉ là một người bình thường, không phải siêu phàm, thế nhưng khi đối mặt với Lâm Hữu Tà vẫn không kiêu ngạo, không tự ti: "Đại nhân, thật không khéo, lão gia đã ra ngoài!"
"Ra ngoài?" Lâm Hữu Tà nhìn thẳng mắt của lão, xác nhận không phải là lời từ chối, mới hỏi lại: "Khi nào trở về?"
"Ta cũng không biết." Quản gia nói: "Khi nào Tước gia về, cũng không tới lượt ta làm chủ."
"Hắn đi đâu?"
"Ngài nói đùa, Tước gia đi đâu, làm sao phải báo cáo với ta chứ?"
Khương Vọng đi xa nhà, đại khái là rời đi rất vội ...
Lâm Hữu Tà nhanh chóng phán đoán, sau đó không biết là cảm giác buông lỏng hay là mất mát xuất hiện trong lòng, nhưng không rõ ràng.
Ngay lúc này, một giọng nam vang lên bên tai: "Khương Vọng ra ngoài sao?"
Người tới là một người thanh niên mặc đồ màu đen.
Khí chất lạnh lùng nghiêm túc, vẻ mỏi mệt hiện lên giữa hai đầu lông mày của y.
Chỉ nghe quản gia trả lời: "Dương công tử, Tước gia nhà ta đúng là không ở trong phủ. Ngài có lời gì muốn lưu lại không?"
Dương Kính!
Trong đầu Lâm Hữu Tà xuất hiện cái tên này, lại có một giọng nói từ xa tới gần, đi tới rất nhanh.
"Lâm phó sứ! Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!"
Là giọng nói của Trịnh Thương Minh...
Khi Lâm Hữu Tà quay người lại, biểu lộ rất bình tĩnh, nói: "Trịnh đại nhân có chuyện gì tìm ta sao?"
"Không cần." Bên kia, Dương Kính nói một câu với quản gia, sau đó quay người rời đi.
Trịnh Thương Minh bước nhanh tới, còn chưa kịp nói chuyện với Lâm Hữu Tà, đã đưa tay ra cản: "Này, Dương công tử xin dừng bước!"
Dương Kính lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Trịnh Thương Minh liếc mắt nhìn Lâm Hữu Tà ra hiệu an tâm, sau đó nói với Dương Kính: "Bắc Nha môn đã bắt được hung thủ giết chết Công Tôn Ngu mang về quy án!"
"Cái gì?" Lâm Hữu Tà vô thức há miệng.
Dương Kính cũng nhíu mày lại.
Hiển nhiên cũng không tin tưởng chuyện này.
Thế nhưng biểu lộ của Trịnh Thương Minh lại rất nghiêm túc: "Ngươi không nghe lầm, hung thủ giết chết Công Tôn Ngu đã nhận tội đền tội. Dương công tử, những ngày qua ngươi chạy khắp nơi vì bạn mình, chúng ta đều biết. Cũng may lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, Công Tôn Ngu trên trời có linh, cũng có thể an nghỉ. Ngươi cũng coi như có thể nghỉ ngơi rồi."
Đương nhiên Dương Kính biết, Trịnh Thương Minh nói tới mức này, như vậy kẻ đền tội kia chắc chắn chính là hung thủ đã ra tay với Công Tôn Ngu. Chuyện này sẽ không nhầm lẫn.
Về phần sau này... không có về sau. Hung thủ chỉ có một người mà thôi.
Về phần người này có thù cũ với Công Tôn Ngu, hay là vừa lúc đêm đó đi ngang qua Bích Ngô quận bỗng tâm trạng không ổn... Tóm lại cũng không quá quan trọng. Rất nhiều lý do phù hợp có thể nói ra.
Những ngày qua, Dương Kính vấp phải trắc trở, hiện tại đã bắt sát thủ ra để bàn giao, Dương Kính cũng biết là khó tới mức nào.
"Hiệu suất phá án của Bắc Nha môn, làm cho Dương Kính bội phục." Từ trước tới nay Dương Kính luôn là một người tỉnh táo, nhiều lắm là 'hồ đồ' một trận khi Công Tôn Ngu chết mà thôi.
Hiện tại y đã tỉnh táo lại.
Cho nên y chắp tay, quay người rời đi.
"Dương công tử không muốn thấy tận mắt hung thủ hay sao?" Trịnh Thương Minh ở phía sau hỏi.
"Không cần." Dương Kính không quay đầu lại, nói: "Khi chém đầu thì nhắn ta một câu là được. Nhà có nhiều chuyện, ta cần phải trở về!"
Bước chân của y rất rộng, đi cũng rất nhanh, không giống một người chiến thắng.
"Cũng tốt!"
Trịnh Thương Minh đưa mắt nhìn Dương Kính rời đi, quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Hữu Tà, giọng điệu hơi thổn thức: "Lâm phó sứ, hôm nay ta tới đây chủ yếu là vì tìm ngươi. Đi tới nhà ngươi thì ngươi cũng không ở nhà, về sau ta mới biết ngươi đi qua bên này nên đuổi tới..."
Lâm Hữu Tà chỉ nhìn gã, chờ câu tiếp theo của gã.
Trịnh Thương Minh nói tiếp: "Thiên tử hạ lệnh tra rõ vụ án Lâm Huống đại nhân tự sát năm đó, chúng ta khẩn cấp thăm hơn mười vị cựu Thanh Bài, trong đó có mười chín người tham dự vào bản án năm đó, cuối cùng chứng minh, năm đó Lâm Huống đại nhân đúng là không bắt lầm người, Điền Phần chính là quân cờ của Bình Đẳng Quốc. Lâm Huống đại nhân cũng không phải sợ trách nhiệm mà tự sát, mà là vì vinh dự của Thanh Bài, một mình gánh chịu tất cả bêu danh..."
Ánh mắt của Lâm Hữu Tà từ kinh ngạc tới thương cảm, sau đó đột nhiên bừng tỉnh.
Bình Đẳng Quốc là một chiếc sọt lớn, thứ gì cũng chứa được.
Thế nhưng cho dù là một cái "sọt giả" này, cũng không phải chính nàng tranh thủ được...
"Thiên tử hạ chỉ, nói 'quốc sĩ không thể khinh", truy phong Lâm Huống đại nhân là Thiên La Bá, truy phong Ô Liệt đại nhân là Địa Võng Bá. Linh vị được thờ phụng tại Đô thành Tuần kiểm phủ, phàm là bộ khoái Thanh Bài, đều phải tế bái hàng năm!"
Từ xưa tới nay, mở rộng lãnh thổ chính là công nhất đẳng, phần lớn người được phong tước đều bởi vì những công huân này.
Phá án xử án còn lâu mới có thể ngang hàng.
Khương Thanh Dương cũng vì quân công mà được tước vị, không có quan hệ gì với Thanh Bài cả.
Từ công của Thanh Bài mà được tước vị, từ xưa tới nay chưa từng có.
Lâm Huống và Ô Liệt, chính là ví dụ đầu tiên.
Đương nhiên điều này rất huy hoàng.
Thế nhưng Lâm Hữu Tà càng cảm thấy hốt hoảng, trong mắt có một thứ rất nặng nề, muốn rơi xuống.
Mà Trịnh Thương Minh vẫn tiếp tục nói: "Thiên tử ngự bút viết một tấm biển, viết là 'Thanh Bài song kiêu'..."
Lâm Hữu Tà sững sờ nhìn chữ "Khương" trên tấm biển của Khương phủ, nàng cảm thấy giọng nói kia rất xa xăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận