Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 544: Niên Thiếu Khinh Cuồng

Giết chưởng quỹ "Mộng hoa" không mang tới hiệu quả, Trọng Huyền Thắng xụi lơ dưới đất, điên cuồng điều chỉnh đạo nguyên, muốn khôi phục Thông Thiên cung lại như cũ, để mình có thể tham dự vào trận chiến, sóng vai với Khương Vọng, nhưng chuyện này nói dễ vậy sao!
Cần phải có thời gian, trong khi thứ thiếu nhất bây giờ lại chính là thời gian!
Thần thông Binh Chủ đáng sợ này, đương nhiên hắn đã từng nghe nói.
Chính bởi biết nó đáng sợ, nên hắn mới càng khổ sở. Còn có cái gì làm người ta đau đớn hơn là không thể ra sức?
Bình tĩnh, hắn tự nhủ mình phải bình tĩnh, phải dẹp sang bên mọi cảm xúc trong lòng.
"Sử dụng trí thông minh của mày đi!"
Trọng Huyền Thắng gõ gõ thái dương mình.
Nhìn cho kĩ tình hình của mình nào. Phải chia tách cẩn thận tất cả đạo nguyên, bộ phận đang hỗn loạn trong người, tính toán con đường khôi phục chiến lực nhanh nhất, dẹp mọi chức năng phòng vệ sang bên, chọn cách nào để có lại chiến lực nhanh nhất.
Hắn chìm vào điều chỉnh và tính toán, đưa ra quyết định chính xác nhất trong tình huống tồi tệ nhất.
Thế nhưng tốc độ tiến triển rất chậm chạp.
Hắn hy vọng mình sẽ tìm ra cách, nhưng mà không bột đố gột nên hồ, tình cảnh hiện giờ, không có cái gì hay người nào lợi dụng được! Người còn sống là chưởng quỹ cũng đã bị hắn ‘xử’ rồi!
"Khương Vọng, giữ vững! Kiên trì nhé!"
Hắn gào lên trong lòng.
Thế giới, không hề vì ý chí của hắn mà thay đổi.
Trong binh sát ngút trời nhảy ra một trăm kỵ sĩ, như một trăm kỵ sinh siêu phàm.
Kỵ binh siêu phàm được huấn luyện nghiêm chỉnh ở trên chiến trường, là khái niệm thế nào?
Là đòn sát thủ tuyệt đối, tinh nhuệ tuyệt đối, gần như có thể xuyên thủng tất cả trận địa của quân địch!
Mà lúc này, do một mình Vương Di Ngô gọi ra.
Tuy chỉ có một trăm người, nhưng khí thế họ bày ra, còn hơn thiên quân vạn mã.
Một trăm kỵ binh đứng yên không tiếng động, chỉ có mũi thương hơi nghếch lên lóe ra hàn quang.
Một khắc sau, vó ngựa đạp không, bắt đầu xung phong về phía Khương Vọng!
Đại quân liều chết xung phong, chỉ để giết một người.
Giết thiếu niên gương mặt thanh tú kia!
Khương Vọng tay cầm kiếm, nét mặt không buồn không vui, trong lòng không kinh không sợ.
Mới vừa thành tựu đệ nhất thiên hạ Đằng Long, ít nhất là Tề quốc đệ nhất Đằng Long, tự tin của hắn đã tràn tới cực điểm. Anh tài trong thiên hạ quá nhiều, và bây giờ hắn không cần khiêm tốn, hắn đã là một thành viên của nhóm thiên kiêu!
Ở Đằng Long cảnh, chính diện đánh bại Vương Di Ngô, cùng vọt lên Nội Phủ, cùng lấy được thần thông, có gì mà không thể!
Trăm kỵ xung phong, nhoáng cái đã sắp tới nơi, thế như sóng cuộn, núi non sụp đổ.
Binh phong chỉ một cái, tất cả sẽ phải chôn vùi.
Nhưng ngay lúc này.
Có một luồng lửa, từ trái tim bốc ra.
Có một luồng lửa, từ quả thận bốc ra.
Có một luồng lửa, từ bàng quang bốc ra.
Ba luồng lửa gặp nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, kết hợp với nhau, thành một.
Khương Vọng giơ ngón trỏ, đầu ngón tay xuất hiện một đốm lửa nhỏ như hạt đậu.
Ánh lửa kia chập chờn, lảo đảo nhưng ương ngạnh, cố chấp mà cháy.
Ngón trỏ đưa tới trước mặt, Khương Vọng khẽ hé môi, thổi một cái.
Đốm lửa bằng hạt đậu bay về phía trước, đón đầu trăm kỵ đang xung phong, đón nhận sát khí vô biên kia, mũi thương ép người kia, bay về phía trước.
Quân hỏa từ tim, còn được gọi là thần hỏa, có tên Thượng muội;
Thần hỏa từ thận, còn được gọi là tinh hỏa, có tên Trung muội;
Bàng quang, tức tề hạ khí hải, còn gọi là dân hỏa, có tên Hạ muội.
Tam muội, là thượng, trung, hạ, vì quân, thần, dân, là thần, tinh, khí!
Nên được gọi, Tam Muội Chân Hỏa!
Đốm lửa bằng hạt đậu nhẹ bẫng rơi lên người kỵ sĩ đang xung phong.
Đột ngột nổ tung!
Nổ thành một biển lửa!
Lửa này, vô cùng mãnh liệt, cực kì bá đạo.
Một trăm kỵ sĩ uy vũ, chỉ thoáng vùng vẫy được một chút, đã bị đốt trở lại thành binh sát ban đầu.
Nhưng thế còn chưa hết, Tam Muội Chân Hỏa cháy hừng hực đó, tiếp tục theo binh sát lan ra, đốt cháy luôn binh sát, đồng thời còn tiếp tục hướng về phía Vương Di Ngô!
Thiên hạ vạn vật, không gì không đốt được.
Vương Di Ngô vội vã cắt đứt mối liên lạc với binh sát, khiến Tam Muội Chân Hỏa dừng lại ở trước người.
Khương Vọng nhìn sắc mặt khó coi của hắn, lạnh lùng: "Ta không chịu nổi Binh Chủ thần thông của ngươi, nhưng ngươi hình như cũng không chịu nổi Tam Muội Chân Hỏa của ta."
Tam Muội Chân Hỏa và Binh Chủ giao phong lần thứ nhất, Khương Vọng thắng!
Hai người cùng dùng thần thông lấy từ Nội Phủ thứ nhất, đều là lấy từ Thiên Phủ bí cảnh.
Bản thân Thiên Phủ bí cảnh không sáng tạo ra thần thông, nó chỉ điểm hóa thiên phú của mỗi người, khiến "Có thể" trở thành "Tất nhiên".
Hồi ấy, khi ở Thiên Phủ bí cảnh, thương long chi giác Vương Di Ngô lấy được, cổ xưa hơn cái của Khương Vọng.
Cho nên Thiên Phủ bí cảnh “điểm hóa” cho Vương Di Ngô nhiều hơn.
Sự chênh lệch mạnh yếu giữa thần thông với thần thông rất mơ hồ, có một số thần thông cơ bản là không thể nào so sánh được, đa phần là tùy thuộc vào trình độ của người khai phá nó.
Nhưng ít ra từ góc độ của Thiên Phủ bí cảnh, "Binh Chủ" mạnh hơn "Tam Muội Chân Hỏa".
Nhưng thần thông "Binh Chủ" này, cần phải được trưởng thành trong chiến tranh thật sự, thích hợp nhất và phát huy tác dụng tốt nhất khi sử dụng lúc hai quân giao chiến.
Đúng là nó xuất phát từ trong chiến đấu, nhưng chưa chắc đã có ưu thế hơn "Tam Muội Chân Hỏa".
Nhưng...
Dù biết có lẽ "Binh Chủ" thần thông có không gian rộng lớn hơn, dù rất rõ rằng chưa được chiến tranh chân chính rửa tội, "Binh Chủ" thần thông không thể hiện được sự mạnh mẽ thật sự của nó...
Dù biết rõ những điều ấy, nhưng Vương Di Ngô vẫn không chấp nhận được việc mình lại tiếp tục chiến bại!
Một đấu một, lại bị thua.
Hắn muốn theo đuổi sự vô địch lâu dài, nên không khổ sở với thất bại ngắn ngủi.
Nhưng Đằng Long cảnh đã bại, Nội Phủ cảnh cũng bại, sao thành vô địch được!
Khí thế của hắn tuột dốc.
Khương Vọng rút kiếm xông tới, dùng hành động của bản thân bày tỏ Vương Di Ngô không xứng sử dụng thần thông.
Một kiếm này, như nhật nguyệt kinh thiên, như cầu vồng xuyến nhật.
Cực kì khoe khoang, cực kì cuồng vọng.
Sau khi thành tựu đệ nhất thiên hạ Đằng Long cảnh, lại tiếp tục ở Nội Phủ cảnh dùng thần thông phá vỡ thần thông của Vương Di Ngô, Khương Vọng trong lòng thông suốt, ý niệm hiểu rõ, thế, ý, thần, đều đạt tới trạng thái đỉnh phong, dùng trạng thái này sáng tạo ra Nhân Đạo kiếm thức mới.
Tề quốc từ trước đến nay, Vương Di Ngô luôn đứng trước hắn và Trọng Huyền Thắng, là áp lực không thể nào tránh được, như núi cao sông lớn, khó mà vượt qua.
Lúc ở Thiên Phủ bí cảnh, một mình hắn áp chế toàn trường. Trọng Huyền Thắng mặc dù ngoài miệng không thua, nhưng về khí thế rõ ràng không bằng.
Vương Di Ngô dám khi dễ, đánh Trọng Huyền Thắng bất cứ lúc nào hắn muốn, nhưng họ lại không dám chủ động khiêu khích lại người ta, bởi vì không bằng người, thực lực chênh lệch!
Vương Di Ngô là đệ nhất Thông Thiên cảnh từ cổ chí kim, là nhân vật nổi danh trong dòng sông lịch sử tu hành, còn họ là ai ? Họ là cái gì?
Nhưng lúc này, Khương Vọng có thể nói, hắn là đệ nhất thiên hạ Đằng Long cảnh, là người ở Nội Phủ cảnh cũng áp chế được thiên kiêu Vương Di Ngô!
Đây không phải là lời cuồng vọng.
Đây là sự thật.
Đây không phải là lời khoe khoang.
Đây là tài năng chỉ thiếu niên mới có.
Đây là tâm tính của thiếu niên.
Bởi vì từng trải, bởi vì hoàn cảnh, Khương Vọng luôn thành thục, biết kiềm chế.
Nhưng đâu có nghĩa hắn không muốn có được cuộc sống sảng khoái tươi sáng, được làm theo ý mình!?
Năm đó nằm trong Phong Lâm ngũ hiệp, cũng từng nghênh ngang khắp thành. Cũng từng uống rượu bằng tô, cười đùa mỹ nhân.
Người không khinh cuồng uổng thiếu niên!
Thế nên mới có kiếm thức thứ tư này, Niên Thiếu Khinh Cuồng!
Trải bao kinh qua và lựa chọn, tạo ra ta bây giờ.
Nhưng trong lòng ta sẽ luôn nhớ, một thời tuổi trẻ đó.
"Không sợ đường đi khó, chỉ sợ lòng ngại khó. Thân này luôn hướng đến cao hơn.
Lên trời ôm trăng không nói quá, phá vỡ tinh hà đến chân trời.
Dõi mắt không còn thấy nhân gian, thử hỏi đã đến đỉnh hay chưa?
Thất phu giận dữ rút kiếm vung, biển mây cuồn cuộn ngàn vạn dặm!"
Kiếm quang vô cùng khoe khoang vô cùng cuồng liệt cuốn qua, dễ dàng phá tan thế quyền của Vương Di Ngô.
Một kiếm quét ngang về phía cổ của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận