Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 859: Ngự xà

Đại Trạch Điền thị thật sự là một nơi sinh ra toàn người điên, Khương Vọng nghĩ thầm.
Từ trong miệng hai người Điền Thường, Điền Hoà là có thể chắp vá ra một mặt vừa điên cuồng lại lãnh khốc của Điền An Bình. Tuyệt thế thiên kiêu và người điên trong lời đồn đại đó, từ trong lời nói và cảm thụ của người bên cạnh, dần dần đã có hình tượng cụ thể.
Điều này làm cho Khương Vọng càng thêm hiếu kỳ đối với bố cục của Điền An Bình ở quần quần đảo Cận Hải. Thiên kiêu điên cuồng này có hợp tác với Khánh Hi, có bố cục ở hải ngoại…Rốt cuộc muốn làm gì?
Nhưng hắn biết, với thủ đoạn của Điền An Bình, hỏi ai cũng không hỏi ra đáp án được, chỉ có thể tự mình tìm kiếm, tự mình khai quật.
Mà kết quả khai quật đáp án, rất có thể cũng không tuyệt vời.
Điền An Bình cũng không để ý, hắn có phải tứ phẩm thanh bài Tề Quốc hay không, trên người có tước vị hay không.
"Lý giải của Điền gia các ngươi về quần đảo Cận Hải có đủ thấu đáo không?" Khương Vọng hỏi.
"Còn phải xem là phương diện nào." Điền Hòa nói.
"Không tệ." Khương Vọng thỏa mãn gật đầu: "Xem ra đi cùng Điền Thường, ngươi cũng nhận được địa vị cao hơn."
Điền Hòa nói: "Mờ mịt hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi."
Xem ra hắn rất không hài lòng đối với hiện trạng, cũng không muốn một mực phụ thuộc vào Điền Thường.
Nhưng về điểm này, cũng có khả năng là hắn cố ý biểu hiện ra.
Hiện tại Khương Vọng không muốn phỏng đoán qua lại cùng người có lòng dạ thâm sâu như vậy, hắn không có quá nhiều tinh lực để phân tâm, cho nên trực tiếp đưa ra nhu cầu của mình: "Ngươi có hiểu rõ Bích Châu bà bà không?"
"Là trưởng lão thực vụ của Điếu Hải Lâu. Trong mười hai trưởng lão thực vụ, xếp hạng ước chừng từ thứ tám đến thứ mười." Điền Hòa mở miệng nói luôn, hiển nhiên hoàn toàn chính xác nắm giữ rất nhiều tình báo của Điền gia ở quần đảo Cận Hải, hơn nữa đã nghiêm túc tiêu hóa qua: "Sau lưng bà ta ủng hộ Ngũ Tiên Môn, đồng thời bản thân thuộc về phe của đệ tứ trưởng lão Điếu Hải Lâu Cô Hoài Tín."
Hai mươi bốn vị trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu, bình thường được bên ngoài chia làm bốn trưởng lão thượng vị, tám trưởng lão trung vị, mười hai trưởng lão hạ vị.
Nhưng làm trưởng lão Điếu Hải Lâu cao cao tại thượng, nội bộ bọn họ khẳng định không phải xưng hô như vậy. Mà là xưng hô Tịnh Hải trưởng lão, hộ tông trưởng lão, thực vụ trưởng lão.
Từ cái danh xưng của chức vụ này cũng có thể nhìn ra được, trong hệ thống giá trị của Điếu Hải Lâu, Tịnh Hải là đệ nhất yếu vụ, kế tiếp mới là tông môn truyền thừa, cuối cùng mới là tông môn thực vụ. Ít nhất tại bên ngoài là như vậy.
Những tin tức mà Điền Hòa nói, Khương Vọng đều biết, nhưng đều là thông qua tình báo của Khương Vô Ưu mà biết được. Bởi vậy có thể thấy được, hiểu biết của Điền gia đối với Điếu Hải Lâu là phải vượt qua Trọng Huyền gia. Bởi vì bọn họ vốn đã đầu tư lực lượng và thời gian ở trên biển hơn nhiều so với Trọng Huyền gia.
Bốn vị Tịnh Hải trưởng lão của Điếu Hải Lâu đều có tu vi Động Chân, Bích Châu bà bà lưng tựa chân nhân Cô Hoài Tín, thảo nào vô cùng tự tin.
"Vậy Hải Tông Minh thì sao?" Khương Vọng hỏi.
"Là thực vụ trưởng lão của Điếu Hải Lâu đã chết. Vốn là trong số thực vụ trưởng lão xếp hạng từ thứ mười đến thứ mười hai." Điền Hòa tiếp tục không cần suy nghĩ nhiều: "Hắn chắc là người thuộc về phe đệ nhị trưởng lão Tần Trinh."
Không giống với Tịnh Hải trưởng lão thứ tự nghiêm cẩn.
Hộ tông trưởng lão và thực vụ trưởng lão cũng không có xếp hạng cụ thể, cơ bản mỗi người đều quản việc của riêng mình, địa vị trong tông ít nhất không phân biệt trước sau trên danh nghĩa. Phần xếp hạng mà Điền Hòa nói, chỉ là phán đoán của Điền gia đưa ra thông qua việc tổng hợp thực lực cùng lực ảnh hưởng, cũng không tính là quá chuẩn xác. Cho nên xếp hạng vẫn có không gian để di động.
Duy chỉ có Tịnh Hải trưởng lão là có xếp hạng rõ ràng, xếp hạng quyết định ra độ lớn nhỏ về quyền lực trong tông môn của bọn họ. Trong lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng cơ bản quyết định ra thứ tự bọn họ tiếp chưởng tông môn.
Đương nhiên tất cả trưởng lão đều phải phục tùng sự lãnh đạo của Điếu Hải lâu chủ. Chỉ có người đứng đầu Điếu Hải lâu mới là người có quyền lực cao nhất trên quần đảo Cận Hải này.
Khương Vọng lại nói: "Ngươi không ngại nói một chút với ta về Hải Kinh Bình."
"Người này là trưởng lão hộ tông của Điếu Hải Lâu, trong tám trưởng lão hộ tông, xếp hạng vững vàng ở ba vị trí đầu. Hắn làm việc khiêm tốn, là một nhân vật lợi hại."
"Hắn là người của phe nào?"
Điền Hòa lắc đầu: "Cái này thì không rõ ràng. Đến vị trí đó của Hải Kinh Bình, đã không phụ thuộc vào bất cứ ai. Hắn hợp tác với ai, lại bất hòa với ai, thường chỉ có người thân cận với hắn biết được. Người ngoài như chúng ta là rất khó biết."
Điền Thường là người sinh sống trên biển từ rất sớm, Điền Hòa lại là lần này mới xem như thân tín của Điền Thường công tử, nên mới đi theo ra biển.
Cho dù có Điền Thường trợ giúp, cho dù tình báo của Điền gia hoàn toàn mở ra đối với hắn, sự lý giải của hắn về những tin tức tình báo này cũng thật sự là quá mức thấu triệt, đủ biết hắn đã tốn bao nhiêu công phu.
Chỉ cần hắn nguyện ý, chỉ với loại thái độ kiên định này cũng đủ để hắn ở bất kỳ nơi nào, bất cứ lúc nào cũng có thể trổ hết tài năng.
Khương Vọng rất khó lý giải, tại sao hắn phải khiêm tốn nội liễm như vậy, ẩn nhẫn trưởng thành.
Là Điền gia không có cơ hội cho người tài xuất đầu sao? Điều này sao có thể?
Áp chế thiên tài? Chỉ những tiểu môn tiểu hộ như Phương gia Phong Lâm thành mới có thể làm ra chuyện này. Bởi vì tài nguyên của bọn họ khan hiếm? cho cái này, tất nhiên phải bớt đi cái kia, có nhiều lúc kỳ thật không có lựa chọn.
Nhưng bất kể một danh môn đỉnh cấp nào cũng sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn áp chế thiên tài.
Điền Thường là vì mưu hại trưởng lão, cướp đoạt danh đao Triều Tín, cho nên khép mình ẩn nhẫn, không dám nổi bật, chỉ sợ bại lộ hành vi ghê tởm của mình. Như vậy Điền Hòa là vì nguyên nhân gì? Sau lưng hắn có cố sự gì?
Trong lòng Khương Vọng nghi ngờ, ngoài mặt chỉ hỏi: "Vậy ngươi hiểu rõ Dương Liễu không?"
Điền Hòa trực tiếp lắc đầu: "Trong tình báo của Điền gia không có người này."
"Giúp ta điều tra xem." Khương Vọng không chút khách khí nói.
"Không có vấn đề. Nhưng nếu ngươi muốn nhằm vào người này làm chút chuyện gì, sẽ rất dễ dàng bại lộ quan hệ giữa ngươi và Điền Thường. Đối với ngươi cũng không có lợi. Giá trị của Điền Thường không chỉ như vậy." Điền Hòa rất thân thiết nhắc nhở.
Khương Vọng chỉ nói: "Cứ đi làm là được."
"Được." Điền Hòa như một cựu thần trung thành và tận tâm, khuyên không được quân chủ, thế là chỉ có thể tuân mệnh: "Rất nhanh đưa tin cho ngươi."
Hắn giống như lúc đến, trực tiếp kéo mở cửa phòng rời đi.
Nếu như không cân nhắc đến nhân tố trung thành, đây thật sự là một thủ hạ rất dễ dùng.
Khương Vọng chỉ muốn dựa theo lời dặn dò của Bích Châu bà bà, tạo quan hệ tốt với Dương Liễu, từ đó móc nối với tuyến của Hải Kinh Bình, ý đồ để Hải Kinh Bình hỗ trợ thả Trúc Bích Quỳnh ra.
Hắn cũng sẽ không làm gì Dương Liễu, nhưng hắn không thể giải thích với Điền Hòa.
Bởi vì người như Điền Hòa là rất đáng sợ, biết được càng nhiều thì càng đáng sợ.
Hiện tại Khương Vọng có thể áp chế hắn, cũng chỉ là vì cơ duyên xảo hợp, biết được bí mật của hắn mà thôi. Thật ra đối với Điền Thường cũng là như vậy.
Nếu đem ra so sánh, hắn càng nguyện ý tiếp xúc với loại người như Dương Liễu hơn. Cho dù hắn không thích cái bộ dáng tô son điểm phấn của Dương Liễu, hắn cũng không hiểu rõ Dương Liễu.
Nhưng một người còn có thể bị tình cảm làm cho choáng váng đầu óc, chung quy dễ ứng phó hơn so với loại người lòng dạ sâu không thấy đáy như Điền Hòa.
Tình huống hiện tại là, hai tay hắn đã nắm chặt bảy tấc của hai con rắn độc, hắn có thể bóp chết chúng bất cứ lúc nào, đây là chỗ dựa mà hắn có thể khống chế hai người này.
Nhưng hắn cũng không muốn trực tiếp giết chết hai con độc xà này, mà là muốn lợi dụng chúng để làm việc. Tương ứng như vậy, hắn cũng đành phải tiếp nhận phiêu lưu, lúc nào cũng có thể bị cắn trả một cái.
Cho nên đối mặt với Điền Thường và Điền Hòa, Khương Vọng trước sau gì cũng phải làm một việc, đó là bảo vệ chỗ yếu hại của mình.
Hắn không khảo nghiệm nhân tính, đặc biệt sẽ không khảo nghiệm nhân tính của Điền Thường và Điền Hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận