Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3108: Đường về

Dẫn theo mười vạn đại quân, dưới chân đã không còn đất để dung thân, đường về quê hương đã bị chặn đứng.
Vu Khuyết mặt không chút thay đổi, tuy rằng Đông Hải Long Vương buông lời muốn bắt sống hắn, quả thực có phần khinh thường hắn nhưng hiện tại không phải lúc để so đo chuyện này.
Tuy nói Cảnh Quốc có tiềm lực chiến tranh vô cùng khổng lồ, tuy nói Đại Cảnh Thiên tử còn đang nâng quốc thế trên Trường Hà, nhắm phía phía đông, chờ đợi tin tức.
Nhưng Trung Cổ Thiên Lộ đã bị hủy... không thể tiếp viện.
Bọn họ đã trở thành đội quân cô độc giữa lòng địch!
Nếu như hai quân giao chiến, quyết chiến một trận tử chiến. Để cho "Thanh Đỉnh".
"Minh Hà".
"Vong Ngữ Giả"... gì đó lần lượt đối đầu với hắn, Vu Khuyết sẽ cho bọn chúng biết thế nào là cường quân.
Nhưng hiện tại, toàn bộ Thương Hải đang bao vây bọn họ, hơn nữa còn có vô số quân đội đang lao ra từ "Khư Lạc Chi Môn"...
Vậy càng không thể để lộ ra sơ hở!
"Nhìn đội hình của các ngươi bày ra, ta chỉ thấy buồn cười!"
Vu Khuyết bỗng nhiên cất cao giọng!
Bắc phạt thảo nguyên, là do Ứng Giang Hồng dẫn quân. Đông chinh Thương Hải, là do Cơ Phượng Châu tự mình xuất chinh.
Vu Khuyết thân là thống lĩnh của quân đội mạnh nhất thiên hạ, những năm gần đây, luôn ẩn mình, gần như chỉ rút kiếm một lần trên chiến trường Tinh Nguyệt nguyên nhưng cũng chỉ là vì duy trì cục diện trên chiến trường, trong suốt cuộc chiến tranh Tinh Nguyệt nguyên, hắn gần như chỉ ngồi trên khán đài, xem "lũ nhóc con chơi đùa".
Thanh kiếm trong tay đã lâu không mài, e là đã cùn rồi.
Hắn dẫn quân ra tay vài lần trên Trung Cổ Thiên Lộ, thế nhưng đối mặt với những thủ đoạn của cường giả Siêu Thoát lại không nhìn ra hiệu quả gì, chỉ như muối bỏ bể.
Giờ phút này, một mình đối đầu với vạn quân, mới có thể thấy rõ khí phách của hắn.
"Binh giả, cần phải linh hoạt ứng biến! Chẳng lẽ lại giống như các ngươi, cứng nhắc như khúc gỗ, đánh nhau thì như một đám ong vỡ tổ, chỉ biết xông lên một cách ngu xuẩn! Nhìn cho kỹ, ta chỉ dạy một lần này thôi!"
Chiến giáp trên người hắn lay động theo gió, trường bào bay phấp phới như ráng chiều.
Khí huyết của mười vạn đại quân dâng trào, sát khí ngưng tụ thành mây, cuồn cuộn như thủy triều, lan ra khắp nơi. Quân đội mạnh nhất thiên hạ, cưỡi trên tầng mây sát khí, từ trên cao nhìn xuống, tựa như thiên binh thần tướng giáng thế!
Nếu như có thể mở Thiên Nhãn, nhìn thấy toàn bộ quân trận này, sẽ thấy được mười vạn Đấu Ách quân này được huấn luyện nghiêm chỉnh đến mức nào.
Mỗi người đều mặc giáp trụ, tay cầm thần binh, chia thành từng nhóm nhỏ, thi triển những loại đạo pháp khác nhau, động tác dứt khoát lưu loát, chỉnh tề đồng dạng, mang một vẻ đẹp vô cùng đặc biệt. Các loại đạo pháp ảnh hưởng lẫn nhau, kích hoạt lẫn nhau, cuối cùng tạo thành một quân trận đạo thuật vô cùng hùng vĩ.
Cứ chín người tạo thành một tổ, chín tổ tạo thành một đội, chín đội tạo thành một doanh, chín doanh tạo thành một lữ... Trong đại trận lại có tiểu trận, các tiểu trận liên kết với nhau.
Khả năng khống chế quân đội của Vu Khuyết đã đạt đến mức tinh diệu! Đây quả thực là cảnh tượng trình diễn hoàn mỹ. Không chỉ bởi vì năng lực chỉ huy quân sự và tố chất quân sự xuất sắc của hắn, mà còn bởi vì tố chất của binh lính cũng đạt đến mức tận cùng.
Khí huyết chồng chất, đạo pháp chồng chất, quân trận chồng chất, cuối cùng ngưng tụ thành một luồng đại thế hùng hồn.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời liên tiếp vang lên chín tiếng nổ lớn, nhưng bởi vì khoảng cách quá sát, gần như chỉ còn lại một tiếng nổ duy nhất.
Chín cột sáng khổng lồ được tạo thành từ lôi điện giáng xuống từ trên trời, nối liền trời đất.
Nếu như lấy mảnh trời đất này làm cung điện, vậy thì chín cột sáng này chính là chín cây cột chống trời.
Mỗi một cột sáng đều là một tòa cung điện được tạo thành từ sấm sét, lôi đình là nét bút thô, khí huyết là nét bút tinh tế, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Mỗi tòa cung điện đều nằm trong một tiểu thế giới khác nhau.
Càn cung là Thiên giới, mặt trời treo cao giữa bầu trời, soi sáng khắp bát phương.
Khảm cung là Thủy giới, tái hiện lại cảnh tượng cuồng nộ của biển cả, hắc long bơi lội tung hoành trong đó.
Cấn cung là Sơn giới, Bất Chu sơn đứng sừng sững giữa trời đất! Chống đỡ cả trời đất, cũng có thể khiến trời đất nghiêng ngả, là trụ cột của cửu giới.
Chấn cung là Lôi giới, một biển lôi điện mênh mông vô tận, là nơi khởi nguồn của sức mạnh vô tận, duy trì vận hành của toàn bộ quân trận.
Tốn cung là Phong giới, tám hướng gió đều hội tụ về đây, gió thổi cỏ lay động, vạn vật đều nghe thấy, thỉnh thoảng lại có tiếng hổ gầm vang vọng giữa đất trời.
Ly cung là Hỏa giới, ánh sáng rực rỡ, ngọn lửa thiêu đốt, là khởi nguồn của văn minh, là ban sơ của cửu giới.
Khôn cung là Địa giới, từ trong đất sinh ra Huyền Hoàng chi khí, tạo thành công đức, dùng đức dày rộng để bao dung vạn vật.
Đoài cung là Trạch giới, cỏ cây um tùm, sinh linh hoạt bát, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Trung cung là một lá cờ lớn được dựng thẳng trước điện, trên lá cờ có viết một chữ "Đấu"!
Đây chính là quân trận mạnh nhất được nghiên cứu bởi "Binh Viện" trực thuộc Quân Cơ lâu của Cảnh Quốc trong suốt mười năm qua - Chính Pháp Sắc Mệnh Cửu Cung Chuyển Luân trận!
Quân trận này được tạo thành từ một nghìn tám trăm tám mươi tám tiểu trận, "Đấu Ách" là đội quân đầu tiên nắm giữ được toàn bộ đại trận này, cũng là đội quân đầu tiên có được bản đồ trận pháp nguyên gốc, bản đồ trận pháp này là do chính tay Nam Thiên Sư Ứng Giang Hồng vẽ nên.
Có bản đồ trận pháp nguyên gốc, có mười vạn Đấu Ách quân, có một vị thống soái như Vu Khuyết, "Chính Pháp Sắc Mệnh Cửu Cung Chuyển Luân Trận" mới có thể phát huy toàn bộ uy lực, đạt đến cảnh giới cao nhất, thậm chí là... vượt qua cả tưởng tượng!
Cửu giới tương hỗ lẫn nhau, chia cắt cả vùng trời đất này, gần như tạo thành một thế giới độc lập giữa Thiên Hải.
Mười vạn đại quân tuy nhiều nhưng so với Thương Hải mênh mông cũng chỉ như một hạt cát. Có điều giờ phút này, quân trận được bày ra, tựa như một tấm lưới khổng lồ bao phủ cả Thương Hải.
Cứ như Vu Khuyết muốn dùng tấm lưới này, vây bắt toàn bộ Hải tộc!
Vô Đương Hoàng Chủ Uyên Cát nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ thốt lên một câu:
"Binh gia đời nào cũng muốn tìm kiếm một quân trận hoàn mỹ, nay được chứng kiến cảnh tượng này, có chết không còn gì hối tiếc!"
Tuy hai tộc đang giao chiến, tuy đang ở trên chiến trường tàn khốc nhưng là một vị thống soái quân đội, hắn không khỏi cảm thán trước quân trận kỳ diệu này.
Đương nhiên hắn sẽ không vì vậy mà lùi bước hay nương tay, ngược lại, hắn còn xông lên dẫn đầu, cầm trường kích trong tay, lao thẳng về phía trước!
Giờ phút này, vô số đòn tấn công từ bốn phương tám hướng đồng loạt đánh lên, công kích của cường giả Hải tộc vô cùng mãnh liệt.
Hỏa quang ngập trời, lấp đầy tất cả mọi ngóc ngách.
Tất cả mọi con đường, mọi ngóc ngách đều bị sát khí của Hải tộc bao phủ.
Nếu như lấy vô số đòn tấn công của Hải tộc làm "cá" vậy thì "Chính Pháp Sắc Mệnh Cửu Cung Chuyển Luân Trận" chính là "tấm lưới", vừa mới được thả xuống đã bị xé rách!
Chỉ trong nháy mắt, chín cột sáng sụp đổ!
Vô số giáp sĩ của Đấu Ách quân rơi xuống như mưa.
"Chưởng giáo, đi mau!"
Vu Khuyết bỗng nhiên hét lớn!
Vô số cường giả Hải tộc đang bao vây Vu Khuyết lập tức cảnh giác - tại sao Vu Khuyết trấn giữ Trung Cổ Thiên Lộ lại ra tay ngập trời, như muốn lật đổ thế giới; còn Quý Tộ tranh đoạt lực lượng Mạt Kiếp kia lại biến mất không một dấu vết? Màn trình diễn vừa rồi của Vu Khuyết, rõ ràng là để thu hút sự chú ý của Hải tộc, tạo cơ hội cho Chưởng giáo Bồng Lai đảo Linh Thần Chân Quân thoát thân!
Đây chính là kế ve sầu thoát xác.
Nhất thời mọi người nhao nhao đảo mắt, không kìm lòng được nhìn về phía Linh Thần Chân Quân.
Vu Khuyết phải giết, Quý Tộ cũng không thể buông tha.
Lúc này, Linh Thần Chân Quân Quý Tộ kia, một bộ áo bồng bềnh tiêu điều, đặt chân trên Thương Hải Thiên Cực, huyền diệu khó lăm bắt. Rõ ràng bị ánh mắt mọi người nhìn vào nhưng lại không trong tầm mắt. Rõ ràng có thể cảm nhận được khí tức của hắn, lực lượng của hắn, biết được hắn đang ở Thương Hải nhưng lại không thể nào bắt giữ sự tồn tại của hắn.
Hắn cùng Vu Khuyết thoáng nhìn nhau nhưng không hề bối rối chạy trốn cũng chẳng buồn mắng to "Cẩu tặc dám lấy ta làm mồi nhử" mà là ung dung nhấc tay áo lên, cuộn một vòng ! mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, âm thanh bên tai đều trở nên mơ hồ, cảm thụ của bản thân dường như không phải là thật. Tựa như tất cả mọi chuyện đang phát sinh ở toàn bộ Thương Hải thế giới này, đều là giả dối, đều bị hắn lột ra tầng "vỏ ngoài" hư ảo kia!
Đạo pháp Bồng Lai Chỉ Mộng!
Trung Cổ Thiên Lộ sụp đổ, Ngao Thư Ý bỏ mình, Hải tộc phản công quy mô lớn... Đều là mộng cảnh, đều đợi bóc trần !
Ba!
Mộng cảnh này vừa rơi xuống đã vỡ tan tành.
Cho dù là cường giả cái thế như Quý Tộ, thời khắc này cũng không thể nào tung hoành ngang dọc nơi Thương Hải mênh mông. Ngay cả với lực lượng của Quý Tộ cũng không thể nào chỉ ra Trung Cổ Thiên Lộ sụp đổ chỉ là một giấc mộng, càng không thể nào xóa đi sự thật cường giả Siêu Thoát chết đi. Nhưng đương nhiên chính hắn cũng hiểu rõ điều này.
Cho nên đôi mắt đỏ rực của Xích Mi Hoàng Chủ Hi Dương kia nhìn thấy ! sau khi Linh Thần Chân Quân vung tay áo, rầm rầm ầm ầm, chín tòa Vĩnh Thiên bi kia, theo đó rút lên, bay về phía tay áo của hắn.
Trời không chiều lòng người. Cường giả Siêu Thoát ra tay, đã phá vỡ kế hoạch vốn dĩ chắc chắn thành công, đây có lẽ cũng là một trong những biểu hiện của "Siêu Thoát".
Vào lúc kế hoạch Tĩnh Hải cơ bản là tuyên cáo thất bại này, Linh Thần Chân Quân không thỏa mãn với việc bản thân rời đi, hắn còn muốn mang theo Vĩnh Thiên bi do Cơ Phượng Châu tự tay phác họa!
Thương Hải Hoàng Chủ, phần lớn đều cần trấn giữ một phương, phần lớn đều có lãnh địa và quân đội của riêng mình. Hi Dương lại là kẻ độc lai độc vãng, cho nên lúc này không có binh tướng bên người.
Nàng dựng thẳng tay chém ra một đao, muốn chặn đứng tất cả, muốn cắt đứt tuyến đường huyền diệu khó lường giữa Vĩnh Thiên bi và Quý Tộ.
Rầm rầm!
Oành oành oành!
Tiếng nổ liên tiếp không ngừng, vang lên ngay khi nàng vừa dựng thẳng tay, liên tục nổ vang bên tai nàng. Tia chớp cực kỳ u ám, cực kỳ nhỏ bé nhưng cũng cực kỳ hung dữ, cực kỳ mãnh liệt kia, phảng phất như muốn xâm nhập vào cơ thể nàng, nổ tung trong máu của nàng, chấn nhiếp thần hồn của nàng! Nhất thời nàng bỗng chém lệch, chỉ cắt ra một vết nứt dài hẹp đen ngòm bên tai Quý Tộ, mang theo vài sợi tóc của hắn bay đi!
Bản thân Quý Tộ lại không chút sứt mẻ.
Vào thời khắc cực hạn này vẫn nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay. Cùng là Chưởng giáo thánh địa Đạo Môn, lực lượng của hắn nào có thua kém Tông Đức Sưởng.
Lúc này, tất cả ánh sáng đều trở nên mơ hồ, bên ngoài đủ loại pháp thuật, hiện ra ức vạn hạt bụi li ti.
Trần lôi!
Trần lôi của Linh Thần Chân Quân đã sớm trải rộng khắp đất trời biển cả, từ lúc tranh đoạt Mạt Kiếp chi lực, đã nổ ra rất nhiều lượt.
Nhưng vừa oanh kích vừa triệu hoán, Trần lôi ẩn giấu còn nhiều hơn gấp bội so với Trần lôi đã nổ tung.
Trần lôi ẩn giấu trong mây mù, ẩn giấu trong bóng tối, ẩn giấu trong núi non, ẩn giấu trong dòng nước chảy... Ẩn giấu ở tất cả những nơi mà ánh mắt không thể nào nhìn thấy nhưng lại bùng nổ ở tất cả những nơi mà cường địch không thể nào tránh né!
Lúc này không chỉ có Xích Mi Hoàng Chủ bị ngăn cản, tất cả cường giả muốn can thiệp ngăn cản Thiên Bi rời khỏi biển cả, đều bị Trần lôi ngăn cản trước.
Khác với Vu Khuyết chỉ hư trương thanh thế, Linh Thần Chân Quân mới thật sự là đồng thời tấn công tất cả đối thủ!
Uy thế của Bồng Lai Chưởng giáo, vào lúc này phô bày trên biển cả mênh mông.
Nhưng uy phong này cũng chẳng duy trì được bao lâu. Chỉ nghe thấy một tiếng xé vải vang lên, tay áo của Quý Tộ đã bị cắt đứt !
Đúng vào lúc này, Ngao Kiếp nâng ngón thứ nhất chân trước lên, nhẹ nhàng cắt ngang không trung. Chỉ một ngón chân rồng của hắn, vậy mà đã nguy nga hùng vĩ như ngọn núi hiểm trở, lại có thể nhẹ nhàng như vậy, tựa như dao cắt giấy.
Xé rách cả trời xanh!
Vu Khuyết còn phải nghĩ cách bắt sống, còn Quý Tộ thì chỉ có thể giết chết, thực lực của bọn họ, Ngao Kiếp đã sớm phân chia rõ ràng.
Một đao này của Ngao Kiếp không chỉ cắt đứt tuyến đường do Quý Tộ tạo ra để triệu hồi Vĩnh Thiên bi, cắt đứt tay áo của Quý Tộ, mà còn để lại một vết trắng trên cánh tay của Quý Tộ, trên thân thể được xưng là "Diệu Hữu Diệu Vô Đại Đạo Linh Bảo Thân".
"Hoành Độ Vĩnh Kiếp" kia!
Kinh thư truyền đạo của Bồng Lai đảo chính là Thái Thượng Động Huyền Linh Bảo Vô Lượng Độ Nhân Thượng Phẩm Diệu Kinh , còn được gọi là Độ Nhân Kinh .
Mà đối với Quý Tộ mà nói thì thân thể này chính là chiếc bè độ thế!
Dựa vào thân thể này, vượt qua vạn kiếp, sau đó mới có thể độ cho thế nhân.
Một đao của Ngao Kiếp có thể để lại dấu vết, vậy thì một đao tiếp theo có thể chém đứt chiếc bè này.
Quý Tộ nắm chặt lấy Trào Phong Thiên Bi gần trong gang tấc, bàn tay còn lại xòe ra !
Ầm!
Tiếng nổ kinh khủng vang lên.
Vô số bụi bặm, chỉ trong nháy mắt đã chất đầy Vĩnh Thiên bi còn lại, khiến chúng trở nên ảm đạm, mờ mịt, phảng phất như đã trải qua vô số năm tháng, bị thời gian phủ bụi.
Sau đó là bùng nổ!
Quý Tộ vô cùng quả quyết, thấy không thể mang đi hết bèn hủy diệt toàn bộ số còn lại.
Vĩnh Thiên bi này, là do Cảnh Quốc tốn rất nhiều công sức mới xây dựng nên, vốn muốn nó tồn tại vĩnh cửu trên thế gian. Nếu đổi lại là cường giả khác, muốn phá hủy nó không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng bản thân Quý Tộ chính là một trong những người góp công xây dựng nên Vĩnh Thiên bi, hắn đã để lại dấu ấn rất sâu trên đó, hơn nữa dù sao nó cũng chưa thật sự hoàn thành, chưa thực hiện được việc trấn áp Thương Hải, còn thiếu bước cuối cùng dùng công đức gia trì... Cho nên hắn có thể dùng Trần lôi oanh kích cực hạn, đánh nát nó.
Tựa như Đông Hải Long Vương giết Thương Hải. Bồng Lai Chưởng giáo hủy diệt Thiên Bi cũng được coi là "tự đoạn đường lui".
"thuật nghiệp chuyên chức" vừa nhanh vừa gọn.
Ba tấm Vĩnh Thiên bi hủy diệt tại chỗ!
Lôi bạo vẫn không ngừng.
Rầm!
Nhưng sau khi những tiếng sấm sét sau đó nổ tung, chỉ thấy vảy rồng vỡ vụn, máu tươi bắn tung tóe ! chẳng biết từ lúc nào Đông Hải Long Vương đã thu hồi hình thái khổng lồ kia, hóa thành một con Thần Long thon dài, toàn thân đen kịt, quấn quanh năm tòa Vĩnh Thiên bi còn lại.
Rồng có thể to có thể nhỏ, có thể bay lên có thể ẩn nấp; khổng lồ thì có thể bay lên trời cao phun mây nhả khói, nhỏ bé thì có thể ẩn nấp hình dạng.
Lúc hắn khổng lồ thì cả thiên địa cũng phải cúi đầu. Lúc hắn nhỏ bé thì một hạt bụi cũng có thể tựa như núi lở.
Trong lúc Trần lôi bám vào Vĩnh Thiên bi, Ngao Kiếp đã nhanh chóng lấp đầy khoảng trống, dùng thân rồng của mình bao phủ toàn bộ Vĩnh Thiên bi.
Cho nên, lôi bạo mang sức mạnh hủy diệt do Linh Thần Chân Quân tạo ra, đều bị Ngao Kiếp gánh chịu!
So với việc liều mạng với Linh Thần Chân Quân thì ngăn cản Linh Thần Chân Quân phá hủy một thứ gì đó chắc chắn là chuyện khó khăn hơn rất nhiều, nhưng hắn đã làm được.
Năm tòa Vĩnh Thiên bi còn lại, hoàn hảo không chút tổn hại.
Lúc này, thân rồng của Ngao Kiếp vô cùng thê thảm, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa nhưng hắn lại nhìn chằm chằm Quý Tộ bằng đôi mắt đỏ rực, nhe răng cười nói:
"Đạo Môn quả nhiên gia sản hậu hĩnh, món quà đường xa đưa tới này... trẫm xin nhận!"
Lời còn chưa dứt, hắn đã cuộn người bay lên, giương nanh múa vuốt, lao thẳng về phía giới điểm huyền diệu khó lường kia, mục tiêu chính là Linh Thần Chân Quân ở trung tâm huyền giới.
Lễ vật của Đạo Môn đâu chỉ có Vĩnh Thiên bi, còn có vị Bồng Lai Chưởng giáo này!
Hải tộc há có thể không giữ khách?!
Ngay khi càng ngày càng gần Quý Tộ, Ngao Kiếp nhạy bén nhận ra, trong lòng bàn tay phải của Quý Tộ có một quả cầu sấm sét màu xanh không ngừng xoay tròn. Bề mặt quả cầu sấm sét kia cực kỳ bóng loáng, ẩn hiện bóng người mặc áo giáp, tướng mạo trẻ tuổi là Vu Khuyết!
Là Vu Khuyết?
Đông Hải Long Vương kinh hãi quay đầu lại!
Chỉ thấy Cửu Giới Lôi Trụ đã sụp đổ kia, bỗng nhiên thu về một chỗ.
Cái gọi là "Chính Pháp Sắc Mệnh Cửu Cung Chuyển Luân Trận" từ một tấm lưới lớn, biến thành một "cái động" rách nát, cái động này sâu hun hút, thông với Mê Giới!
Ngay từ lúc bắt đầu, mục tiêu của Vu Khuyết chính là dẫn quân rút lui.
Đối với mười vạn đại quân Đấu Ách mà nói, con đường quay về chỉ có một!
Vĩnh Hằng Thiên Lộ không thể xây dựng lại, chưa nói đến việc Cảnh Quốc có còn đủ khả năng bỏ ra nhiều như vậy nữa hay không, cho dù có thì Hải tộc cũng không cho bọn họ cơ hội. Huống chi muốn thoát thân từ Thương Hải lúc này, mười vạn đại quân cũng chỉ có thể quay về thông qua Mê Giới.
Trọng Hi dẫn theo Thanh Đỉnh quân, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ngao Kiếp, muốn chấp hành mệnh lệnh của Long Vương bắt sống tên Chân Quân Nhân tộc này ! nếu có thể bắt được Vu Khuyết, mổ xẻ hắn, chắc chắn sẽ là chiến lợi phẩm cực lớn!
Mấy chục vạn năm qua, Hải tộc phát triển nhanh chóng như vậy cũng có "công lao" không nhỏ của cường giả Nhân tộc.
Nhưng hắn cũng bị một tràng Trần lôi của Linh Thần Chân Quân ngăn cản, chỉ trong nháy mắt, Vu Khuyết đã dẫn quân nhảy đi, gian xảo như cá chạch!
Ngăn cản hậu phương, Chưởng giáo đi trước, tất cả đều là giả. Vu Khuyết căn bản không muốn dây dưa, lại dám lấy Linh Thần Chân Quân làm mồi nhử, đổi lấy cơ hội dẫn quân thoát thân. Lúc này, mười vạn đại quân Đấu Ách đều tựa như "cá lọt lưới" chạy trốn vào Mê Giới!
Nhưng có một vấn đề !
Trước khi chết Cao Giai đã bố trí rất nhiều cấm chế ở Mê Giới, người có tu vi trên Thần Lâm không thể nào tiến vào. Nếu mạnh mẽ phá vỡ cấm chế, Mê Giới chắc chắn sẽ sụp đổ.
Với thực lực của Vu Khuyết, sao có thể trốn đi qua Mê Giới?
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ngay từ đầu Trọng Hi không nghĩ đến khả năng này, hắn cho rằng Vu Khuyết sẽ tìm một con đường khác.
Đang kinh ngạc thì thấy sắc mặt Vu Khuyết tái nhợt, hơi thở suy yếu!
Từ một Chân Quân cường đại, chỉ trong nháy mắt rơi xuống cảnh giới Thần Lâm, Vu Khuyết nhất thời không khống chế được đại quân, binh lính hỗn loạn.
"Trăm năm tuổi thọ, thay mận đổi đào!"
Vu Khuyết tự chém trăm năm tuổi thọ, chém bỏ tu vi của mình, giao cho Linh Thần Chân Quân mang đi, chính là quả cầu sấm sét trong tay Quý Tộ kia.
Mà bản thân hắn rơi xuống tu vi Thần Lâm, vừa vặn có thể đi qua Mê Giới.
Rõ ràng là hắn muốn dùng tu vi Thần Lâm cảnh, dẫn quân đội xuyên qua Mê Giới, phá vỡ tầng tầng cấm chế, chạy về vùng biển gần bờ. Xét đến độ phức tạp của Mê Giới, đây chắc chắn là một hành trình gian nan, thử thách trí tuệ và vận may. Nhưng một khi hắn thành công dẫn dắt quân đội quay về vùng biển gần bờ thì lực lượng mà Linh Thần Chân Quân mang đi sẽ được trả lại cho hắn ! đương nhiên không thể tránh khỏi tổn thất nhưng trong tình huống hiện tại đây đã là kết quả tốt nhất.
Giờ phút này, toàn bộ chiến trường hỗn loạn vô cùng.
Trần lôi của Quý Tộ oanh kích khắp nơi, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Cũng chính là nhờ có Quý Tộ giúp đỡ, mà lúc này Vu Khuyết mới có thể thành công mở ra Mê Giới, đưa rất nhiều binh lính vào trong, sau đó mới lột bỏ lớp ngụy trang, chém tu vi của mình.
Tựa như đàn cá quay đầu, tất cả đều thoát khỏi lưới.
Giữa đại cục Thương Hải ngàn cân treo sợi tóc, dưới vòng vây của cường giả Hải tộc, Vu Khuyết đã chớp được thời cơ sống sót duy nhất!
Quả thật không hổ danh danh tướng!
Cửa vào Mê Giới nối đến nơi vô định, đại quân Đấu Ách thẳng như rồng cuồn cuộn. Vu Khuyết cũng lẫn vào trong sát khí ngập trời, giữa huyết khí ngút ngàn, bặt vô âm tín.
Mắt thấy sắp sửa thoát thân, đúng lúc này, hư không bỗng mở ra một con mắt, trong con mắt huyền quang bảy màu biến ảo khôn lường ! con mắt Vô Oan Hoàng Chủ Chiêm Thọ!
Con mắt này nhìn thẳng vào một điểm giữa sát khí cuồn cuộn, cụ thể là một người trong số hơn tám vạn người.
Hai tay không một vật, kiếm giáp đều không thấy đâu. Thân hình cao ngất, ánh mắt sâu thẳm.
Ấy chính là Vu Khuyết!
Trong mắt Chiêm Thọ, chỉ một tia sáng chợt lóe, cả cuộc đời người này đã trôi qua như thoi đưa.
Như cưỡi ngựa xem hoa, từ biệt cõi nhân gian.
Vô Oan Hoàng Chủ đột nhiên gây khó dễ, giữa huyết khí hỗn loạn của gần mười vạn đại quân, đã tóm gọn vị danh tướng trứ danh thiên hạ của Cảnh Quốc này rồi ra tay đánh chết! Vị thống soái Đấu Ách chỉ còn tu vi Thần Lâm cảnh, ngã gục ngay trước cửa vào Mê Giới.
"Đại soái!"
Rất nhiều chiến sĩ Đấu Ách quay đầu lại!
Nhưng thân thể Vu Khuyết rơi xuống hướng Thương Hải, nắm đấm vẫn giơ cao, vẫn hướng về phía cửa vào Mê Giới, lao về phía Mê Giới!
Đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta...
Không được phép quay đầu!
Về nhà đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận