Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1790: Bên ngoài Bất Thục thành (1)

Khương Vọng được tiễn biệt đã trải qua một trận đánh gay cấn.
Chúc Duy Ngã đứng ngay tại chỗ, từ đầu đến cuối không hề động đậy.
Hoàng Kim Mặc cũng đứng cách đó không xa, chắp tay nhìn ra hoang dã xa xa.
Trên mây như sương, cỏ héo như khói.
Vẻn vẹn bên trên ý nghĩa tiễn biệt mà nói, bọn họ đã đứng đủ lâu rồi.
Người muốn tiễn đưa kia cũng đã sớm không còn trong tầm nhìn.
Nhưng từ chờ đợi trên ý nghĩa mà nói…bản thân thời gian chính là thứ cân nhắc chờ đợi.
Ở mảnh địa vực hỗn loạn này, Hoàng Kim Mặc được coi là chúa tể tuyệt đối trên ý nghĩa, nhưng người thực sự có thể thấy được nàng cũng không phải là điều dễ dàng.
Truyền thuyết có liên quan đến nàng vốn muôn hình muôn vẻ, nhưng không có nhiều người thực sự hiểu rõ về chuyện xưa của nàng.
Tù Lâu là kiến trúc hạch tâm nhất của Bất Thục thành.
Nàng là chính là "người" ở bên trong kia.
Nàng cao quý như thế, nhưng lại cô đơn như vậy.
Lúc này nàng đứng ở nơi đó, thướt tha nhưng lạnh lùng, giống như đã ngây người ở chỗ kia suốt nhiều năm.
Chúc Duy Ngã cuối cùng nói: "Sao ngươi lại đi theo ta vậy?"
Hoàng Kim Mặc không nhìn gã, chỉ lạnh lùng nói: "Bất Thục thành không phải là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn rời đi thì rời đi."
Chúc Duy Ngã thở dài: "Bất Thục thành vẫn rất yên bình, ngươi không cần phải mạo hiểm một chỗ cùng ta, vả lại…ngươi có chuyện quan trọng hơn."
Hoàng Kim Mặc quay đầu lại, mắt phượng hùng vĩ, thanh lạnh như uyên: "Bổn quân còn tưởng rằng, Chúc Duy Ngã ngươi không quan tâm tới bất cứ điều gì."
"Ai nói?" Chúc Duy Ngã cố ý cười: "Ta vốn thật sự quan tâm đối với Khương sư đệ của mình."
"Ngươi có vẻ như thật sự nghĩ bản thân là một người khôi hài." Ánh mắt Hoàng Kim Mặc nhìn như kết băng, đông kín nhu tình mơ hồ lại: "Chúc Duy Ngã, ngươi thật sự không tự nhận ra sao?"
Chúc Duy Ngã suy tư một lúc, sau đó thở dài: "Con người không phải như cây cỏ, ai cũng không thể vô tình. Ta làm sao có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì?"
Thanh âm của Hoàng Kim Mặc vẫn lãnh khốc vô tình, nhưng nàng dù sao cũng đã dịch chuyển đi ánh mắt có thể đả thương người: "Không sao, Trang Cao Tiện bề ngoài tác phong cường ngạnh, làm việc sắc bén, nhưng thực ra là một người rất biết ẩn nhẫn, mỗi lần hắn giận mà khởi binh, đều là kết quả sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng."
Nàng lạnh lùng nói: "Hắn lúc trước có thể trốn trong thâm cung nhiều năm như vậy, chịu đựng Ung quốc liên tục khiêu khích, hôm nay chịu đựng kiêu ngạo của bổn quân đều là chuyện hợp tình hợp lý."
"Ồ, Hoàng Kim Mặc ngươi lại nghĩ như vậy ư?" Một giọng nói đột ngột vang lên, chủ nhân thanh âm là một lão giả với mái tóc đen đầy đầu.
Sự cường đại của lão cũng không cần dùng ngôn ngữ để diễn đạt.
Danh tiếng của lão sớm đã lan rộng ở Tây cảnh từ lâu.
Giờ phút này lão lơ lửng giữa không trung, ánh mắt thâm sâu, giọng mang kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng, Hoàng Kim Mặc ngươi có thể này ngạo mạn vô lễ ở Trang quốc? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Bất Thục thành tồn tại đến nay là nhờ thực lực của ngươi ư?"
Chỉ một bước trước đó, còn không biết lão thân ở đâu.
Mà sau một bước, lão đã xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Kim Mặc.
Một bước hóa thiên nhai trong chỉ xích. Tức là vạn dặm trong gang tấc.
Quốc tướng Trang quốc - Đỗ Như Hối!
"Ha ha ha."
Cùng lúc đó, một tràng tiếng cười nhẹ nhàng vang lên.
Một nam tử trung niên có diện mạo bình thản, như một quý tộc giàu có đặt chân giữa không trung, xuất hiện ở nơi này.
Ánh mắt y vô cùng hờ hững, từ trên cao nhìn xuống: "Không hổ là một cuồng đồ dám đi quá giới hạn xưng quân, cô rất thích vẻ tự phụ này của ngươi."
Ngữ khí của y bình thản, tư thái lại vô cùng tùy ý, nhưng khi y đặt chân đến đây, mọi thứ nơi này đều đã thay đổi!
Phiến khu vực này vốn thuộc phạm vi Bất Thục thành, ban đầu nó chỉ có một chủ nhân duy nhất là Tội Quân, nhưng đúng giờ phút này, mọi thứ đều biểu thị thần phục trước nam tử này.
Không chỉ cỏ hoang, không chỉ bụi gai, mà là cả nguyên khí trời đất.
Mảnh thiên địa này như đã đổi chủ!
Người xuất hiện cùng lúc với Đỗ Như Hối, tự xưng vương chính là quốc chủ Trang quốc Trang Cao Tiện.
Đôi quân thần đã dẫn dắt Trang quốc quật khởi, đánh thắng quốc chiến Trang Ung, thống nhất toàn bộ Tam quốc, thậm chí cả khu vực trung bộ Tây cảnh, có thể nói là có ảnh hưởng lực lượng lớn nhất, vậy mà lại cùng lúc giá lâm nơi này!
Bọn họ lơ lửng giữa không trung, như nhật nguyệt tỏa sáng, lấp lánh rực rỡ.
Còn hai người đứng trên mặt đất, giữa hoang dã mênh mông lại có vẻ cô độc, nhưng không một ai cúi đầu.
Hoàng Kim Mặc thậm chí còn phớt lờ lời nói của đôi quân thần này, xem nhẹ uy nghiêm của bọn họ, chỉ nhìn về phía Chúc Duy Ngã, trong mắt phượng lúc này lại có một ý cười dịu dàng: "Ngươi xem, ngươi còn muốn một mình hộ tống Khương sư đệ của ngươi rời đi, tìm cơ hội đơn đấu với Đỗ Như Hối, giờ thì mắt trợn tròn rồi chứ?"
Trong tay Chúc Duy Ngã dấy lên một ngọn lửa màu vàng, gã chậm rãi rút ra Tân Tẫn Thương có phần cán không mấy bắt mắt từ trong ngọn lửa, một bên lắc đầu cười khổ: "Ta thực sự không nghĩ tới, dưới loại thế cục như hiện tại, Trang Cao Tiện là quân chủ một nước, lại dám rời cảnh xuất thủ."
Phàm là người quan tâm đến thế cục của Tây cảnh, không người nào không biết dưới mặt nước đang ẩn chứa sóng ngầm.
Sau khi Ung quốc đổi triều quyền, quốc lực đã được khôi phục toàn diện. Ung quân Hàn Húc rất cần một chút thành tựu để chứng minh hiệu quả chính sách mới của bản thân, thể hiện sự cần thiết của cải cách, thuyết phục các thế lực bảo thủ cổ hủ cứng đầu trong nước.
Nhìn xung quanh bốn phía Ung quốc, ngoại trừ phạt Tiều ở phía tây, đã không còn giải pháp nào khác. Bắc tiến thì khác nào muốn chết, phía đông có Hòa quốc địa vị đặc biệt, cũng không thể động vào. Như vậy chỉ còn lại con đường duy nhất là mở rộng về phía nam. Đây chính là lý do khiến Ung quốc luôn kích động xung đột biên giới với Trang Ung trong những năm qua.
Trận chiến Trang Ung nổ ra vào cuối năm Đạo Lịch 3918, đối với Trang quốc mà nói là vinh quang và công huân, còn đối với Ung quốc thì là nỗi nhục nhã không thể rửa sạch.
Ngược lại, công lao thu phục cố thổ khi đánh bại Trang quốc chắc chắn có thể giúp Hàn Húc ngay lập tức giành được quốc dân ủng hộ, địa vị của hắn trong lịch sử Ung quốc sẽ vượt xa phụ thân hắn - hắn rất cần chứng minh điều này.
Trên thực tế sau khi nhận được sự ủng hộ của Mặc môn, Hàn Húc đã có thể kiên nhẫn thúc đẩy chính sách mới, củng cố tình hình trong nước, ổn định quan hệ với các nước lân cận, xử lý ôn hòa lợi ích qua lại với Mặc môn. Đây là định lực vô cùng đáng sợ.
Hắn đã dùng thủ đoạn chính trị đáng kinh ngạc để giải quyết mọi vấn đề.
Hiện tại triều chính Ung quốc ổn định, quốc lực tăng mạnh.
Quốc gia vốn đã mục nát này lại một lần nữa bừng sáng sức sống.
Ước hẹn dưới Ca thành trước đây có thể bị xé bỏ bất cứ lúc nào.
Trang Cao Tiện dám rời khỏi Trang cảnh vào thời điểm này, tiến vào chỗ địa giới không một ai quản lý như Bất Thục thành, không thể không nói là gan không lớn! Nếu tin tức này bị Ung quốc biết được, bọn họ chắc chắn sẽ điều động lực lượng vây giết y đến tận đây, Trang quốc về cơ bản có thể tuyên bố diệt vong.
Nhưng đối với Trang Cao Tiện mà nói, loại nguy hiểm này cũng đồng thời khiến người ta ý thức được, quyết tâm của y đối với chuyện này như thế nào.
Khương Vọng hoặc Chúc Duy Ngã, hoặc cả hai ở cùng một chỗ, vậy mà lại khiến một Chân Nhân đương thời như Trang Cao Tiện, người đã lập nên sự nghiệp trung hưng vĩ đại cho Trang quốc có chấp niệm lớn như vậy!
Chúc Duy Ngã hơi ngẩng đầu lên, với kiêu ngạo vốn có của mình, nhìn đôi quân thần trên không trung, tiếp tục nói:
"Các ngươi đoán xem, tin tức về việc Hoàng đế và quốc tướng Trang quốc đều rời khỏi lãnh thổ, mất đi thực lực quốc gia duy trì, cũng không có lực lượng bảo hộ nào khác…có thể giữ bí mật được bao lâu?"
Vấn đề này thật thú vị.
Nhưng Trang Cao Tiện lại không trực tiếp trả lời.
Y chỉ cúi đầu nhìn Chúc Duy Ngã: "Cô luôn thưởng thức những kẻ tự phụ, ngươi nói có đúng không, Chúc khanh?"
Vị quân vương chủ nhân trung hưng của Trang quốc, người luôn muốn đặt vững cơ nghiệp vạn thế, quan sát thần tử mà y từng thưởng thức nhất: "Hay là ngươi thử đoán xem, các ngươi có thể duy trì được bao lâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận