Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1286: Thần quỷ toán tận

Cái gì mà không cần chỉ điểm, cái gì không tin mệnh, lằng nhằng một hồi, ta nhổ vào! Còn không phải chê đắt sao!
Trên con phố dài, ông lão lùi lại vài bước, dường như một lần nữa hiểu biết thêm về vị thiếu niên thiên kiêu nổi danh khắp thiên hạ này, cảm khái nói: “Có thể trả giá được Thần Quỷ Toán Tận nhân gian Bán Tiên ta, ngươi cũng coi như có chút bản lĩnh!”
Bán Tiên?
Khương Vọng cười mà không nói.
Lão nhân thần bí này, rốt cuộc bắt đầu “công việc”. Lão quan sát Khương Vọng từ trên xuống dưới một hồi lâu, xem đi xem lại.
“Làm phiền nhanh lên một chút, ta thực sự có việc.” Khương Vọng nhắc nhở.
Lão nhân không tức giận, chỉ cảm khái nói: “Nhìn tướng mạo của ngươi, hiện tại ngươi là nhân sinh đắc ý, thân phận bất phàm!”
Khương Vọng nói: “Cái này không cần nhìn tướng mạo, nhìn ngựa của ta là biết rồi!”
Ông lão lại nói: “Ta thấy ngươi bảo quang nội liễm, trời sinh thần hoa, nếu có thể đi về phía trước, thực sự là tiền đồ vô lượng!”
Khương Vọng cười nói: “Trước khi đến đây ông hẳn là đã hiểu rõ về ta. Phàm ai biết tên của ta, cũng không tính là không có tiền đồ.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà?”
“Thiên Đình ngươi có một đám mây đen, nghiệp lực quanh quẩn ở linh đài, bảo quang u tối, thần hoa tàng hung.” Lão nhân trầm ngâm nói: “Ta thấy ngươi khi còn bé tang mẫu, không bao lâu tang phụ, trước khi cập quan…sư hữu thân thích chết hết!”
Đây thực sự là lời nói kinh hãi!
Đồng thời cũng chính xác, đây là tao ngộ trước đây của hắn.
Nếu là người bình thường có lẽ đã bị thuyết phục.
Khương Vọng mặt không đổi sắc: “Có phải gần đây còn có tai ương đẫm máu không?”
“Ơ?” Ông lão kinh ngạc: “Ngươi cũng biết tính à?”
“Vậy lão nhân gia lấy gì mà cứu ta?” Khương Vọng hỏi: “Có phải là mua thứ gì, sẽ tiêu tai giải ách?”
“Ặc.” Lão nhân nói: “Tất nhiên là phải rồi. Chỗ ta có một tấm bùa hộ mệnh, chính là được tắm trong nhật nguyệt tinh hoa, hái Cửu U linh tơ dệt thành. Ta cầm trên người, đọc đủ loại pháp kinh, viết châm ngôn tiêu tan, ngày ngày đốt hương cầu khẩn, đủ chín mươi chín năm cung phụng, thu hết vô số công đức, cam đoan có thể tiêu kiếp trừ tai, bảo vệ ngươi bình an!”
Khương Vọng tỏ ra khó xử: “Thứ quý giá như vậy, nhưng trên người ta chỉ có ngàn viên nguyên thạch, không biết đủ không…”
“Đủ, đương nhiên là không đủ!” Ông lão thở dài: “Nhưng ai bảo lão phu mềm lòng, không muốn thấy thế nhân chịu khổ chứ? Đặc biệt thanh niên như ngươi, có cuộc sống tốt đẹp. Thôi được! Chỉ cần ngàn viên nguyên thạch, bùa hộ mệnh này sẽ bán cho ngươi!”
Nói xong, ông ta lấy từ trong ngực ra một cái bùa hộ mệnh, nhanh nhẩu đưa tới trước mặt Khương Vọng.
Thoạt nhìn không có gì khác so với bùa hộ mệnh trong đạo quán bình thường bán cho phàm phu tục tử, giá đại khái khoảng hai ba đồng đao tiền. Nhìn đường may rất tệ, thậm chí còn bị sút chỉ!
Năm xưa khi Khương Vọng luyện võ ở ngoại môn Đạo viện, cũng là tự mình khâu vá xiêm y, tuy rằng tay nghề không tốt bằng Lăng Hà, nhưng hoàn toàn có thể không khiêm tốn mà nói, tốt hơn cách chế tạo bùa hộ mệnh này!
“Không ổn, không ổn.” Khương Vọng lắc đầu nói: “Ta đường đường nam nhi bảy thước, há có thể chiếm tiện nghi cỡ này? Giá trị bao nhiêu, nên là bấy nhiêu. Lão trượng chờ ta vài năm, chờ ta tích đủ nguyên thạch, lại đến chỗ này mua của ông!”
Lão nhân thở dài nói: “Ta chờ được, ngươi lại không thể chờ. Gặp nạn đến nơi, sao có thể không sầu? Cũng không cần nói nhiều, lão phu chịu chút thiệt thòi một chút cũng không sao, bùa hộ mệnh này một ngàn viên nguyên thạch của ngươi là cầm được.”
Vừa thở dài, vừa nhón chân, nhét bùa hộ mệnh vào trong ngực Khương Vọng.
Khương Vọng lùi lại phía sau: “Không được a lão nhân gia, ngài đã cung phụng chín mươi chín năm, chi bằng lấy về lại cung phụng một năm, gom góp đủ số, cũng có thể bán được tiền hơn!”
Ông lão quanh co“Ài” một tiếng, nhíu mày không thích: “Cái gì mà bán được giá tiền hay không, lão phu sao lại so đo những chuyện đó? Lão phu là xem có duyên với ngươi, cho nên tương trợ. Coi lão phu tham tiền mê muội đầu óc sao? Mau cầm lấy đi, tiêu tai phải làm sớm!”
“Ài.” Khương Vọng cũng thở dài một tiếng: “Thế nhưng vừa rồi ta nhớ ra, hôm nay phải ra ngoài gấp, trên người không mang nhiều nguyên thạch như vậy.”
Ông lão trừng mắt nói: “Vậy ngươi mang bao nhiêu?”
Khương Vọng giơ một ngón tay lên.
“Một trăm? Mười? Không phải một viên chứ? Ngươi thật quá đáng! Ta cung phụng chín mươi chín năm, dùng nhật nguyệt tinh hoa…”
Ông ta nói tới đây đột nhiên dừng lại: “Thôi bỏ đi, bán lỗ cho ngươi vậy. Một viên nguyên thạch thì một viên nguyên thạch.”
Tay phải ông ta cầm bùa hộ mệnh đưa cho Khương Vọng, tay trái vươn đến trước mặt Khương Vọng: “Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Từ một ngàn giảm đến một, giảm tới mức này đã nói rõ giá cả của bùa hộ mệnh này ảo tới mức nào.
Nhưng Khương Vọng chỉ lắc đầu: “Lão nhân gia ngài hiểu lầm rồi. Trên người của ta chỉ mang theo một viên Đạo Nguyên Thạch.”
Đạo nguyên thạch và nguyên thạch chênh nhau một chữ, giá cả chênh lệch vạn lần.
Lão nhân thu hồi bùa hộ mệnh, ngửa đầu nhìn Khương Vọng trên lưng ngựa: “Quả nhiên, ngươi vẫn coi lão phu là kẻ lừa đảo đúng không?”
Đương nhiên người trước mặt này sâu không lường được, nhưng bất kể là ai, cũng không có khả năng lấy một cái phù rách mà móc đi trong túi Khương Vọng ngàn viên nguyên thạch được.
Khương Vọng mỉm cười không nói.
Tuy không nói lời nào nhưng ý tứ đã rõ ràng.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, bỗng xoay người lại, cùng hướng với Khương Vọng, nắm lấy dây cương của Diễm Chiếu: “Cho tiểu tử vô tri ngươi xem rõ ràng!”
Ông ta dắt Diễm Chiếu đi về phía trước một bước dài.
Khương Vọng còn chưa kịp phản ứng thì đã ở trên lưng ngựa đi về phía trước.
Cả con phố dài chợt yên tĩnh.
Người đi trên đường đều dừng lại tại chỗ. Vẻ mặt mỗi người đều đọng lại tại một khắc.
Lão nhân tiện tay chỉ về một nam tử trẻ tuổi nói: “Người này thọ không quá 37.”
Nam tử này nhìn qua rất có sức lực, khí sắc vô cùng tốt, nhìn thế nào cũng không giống một người chết yểu.
Khương Vọng vẫn còn đang trong trạng thái kinh nghi, nhất thời cũng không lên tiếng.
“Không tin, vậy thì xem đi.”
Lão nhân nói xong lại dắt Diễm Chiếu bước lên trước một bước, nhưng là dẫn theo Diễm Chiếu và Khương Vọng cùng lao về phía nam tử trẻ tuổi kia.
Cả con phố dài đều không thấy nữa.
Trong lúc quang ảnh lưu chuyển, Khương Vọng cưỡi ngựa, xuất hiện trong một căn phòng.
Nhìn cách bố trí xem ra là một gian phòng ngủ.
Một người đang nằm trên giường.
Bên giường có một phụ nhân đang khóc thút thít.
Một đứa bé hơi nhỏ tuổi đang cười khanh khách ở trong nôi.
Bi hoan ở cùng một phòng, sống chết chung với nhau.
Mà Khương Vọng nhìn về phía trước, nam tử đang nằm trên giường, khuôn mặt đầy bệnh tật kia, không ngờ lại chính là nam tử trẻ tuổi gặp ở đầu đường Lâm Truy!
So với trước đây, tuổi hơi lớn một chút, nhưng tuyệt đối không đến bốn mươi!
Người trong phòng không hề hay biết đối với việc đột nhiên xuất hiện hai người này.
Nam tử trên giường kéo tay phụ nhân: “Sau khi ta đi, nàng không cần thủ tiết, có người thích hợp thì tái giá đi. Cha mẹ ta vẫn còn, cũng có chút tài sản, có thể nuôi được con, nàng không cần…”
Nói tới đây lại đứt đoạn, đã là hồn phi minh minh.
Phụ nhân kia lập tức khóc rống lên.
Còn lão nhân dắt theo Diễm Chiếu dịch sang bên cạnh.
Lúc nhìn lại, đã là trên đường phố của Lâm Truy.
Khương Vọng rơi vào một loại rung động sâu sắc.
Ảo sao? Thực sao?
Nếu cái này là ảo ảnh, vì sao mình không có một chút phát giác nào? Vì sao những gì chứng kiến lại chân thật như thế?
Nếu cái này là thật, nhìn thấy tương lai của người khác, vậy vĩ lực sẽ lớn tới mức nào?
Quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
“Thế nào?” Tại đường phố Lâm Truy một lần nữa khôi phục vẻ náo nhiệt, lão giả quay đầu lại nhìn Khương Vọng: “Lần này nên tin tưởng lão phu rồi chứ? Thần Quỷ Toán Tận nhân gian Bán Tiên như ta, há lại là hư danh?”
Trải qua chuyện này, người vẫn là người kia, vẫn vẻ già nua đó, nhưng bỗng nhiên như núi cao nhìn lên, khiến người ta e sợ.
Khương Vọng nói: “Thực lực lão nhân gia, không phải Khương Vọng có khả năng suy đoán. Thần thông bậc này, thật…”
“Được rồi, tiền cứ hậu cung, rất là nhàm chán, không cần nịnh bợ.” Lão nhân giơ tay ngắt lời hắn, khí thế mạnh mẽ: “Có mua bùa hộ mệnh không?”
Khương Vọng nghiêm túc nhìn lão nhân, nói: “Ta chỉ bỏ ra nhiều nhất một đao tiền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận