Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 289: Ôn độc ác hóa

Khương Vọng trầm ngâm một lúc lâu, ở trong ánh mắt chờ mong của thống lĩnh đầu trọc nói: "Nếu như dịch độc này thật sự có thể xâm phạm tu sĩ siêu phàm, vậy ngươi bây giờ có thể chạy đi đâu? Ngươi định đi tuyến đường nào để trở về Tề quốc? Có chắc chắn những người mình gặp phải trên đường không mang theo dịch độc?”
"Cái này..." Thống lĩnh đầu trọc có chút do dự.
Khương Vọng tiếp tục nói: "Ở trấn vực Thanh Dương, ít nhất tất cả người bị bệnh đều đã bị ngăn cách bên trong, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi và ta. Một khi dịch độc thật sự phát sinh dị biến, chúng ta cũng có thể phát hiện được trước tiên.”
"Nếu mọi thứ thực sự tồi tệ như ngươi nghĩ. Vậy thì chạy loạn khắp nơi ngay lúc này ngược lại là một chuyện nguy hiểm. Ở lại Thanh Dương trấn mới là lựa chọn an toàn hơn.”
Khương Vọng cũng không phải thật sự thưởng thức tên thống lĩnh hộ vệ này, suy nghĩ nhiều cho an nguy của gã. Mà là đang cân nhắc vấn đề thiếu nhân thủ của Thanh Dương trấn.
Hoàn cảnh càng khó khăn, càng cần đoàn kết nhiều lực lượng hơn. Một nhóm hộ vệ của Tứ Hải thương minh này, nếu có thể dùng một cách hợp lý, vậy chắc chắn đủ làm rất nhiều chuyện.
Nhưng thống lĩnh hộ vệ đầu trọc kia do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: "Tại hạ vẫn muốn trở về Tề quốc, Khương gia…Cho dù trên đường không cẩn thận thật sự dính phải ôn độc, tại hạ cũng chấp nhận! Tốt hơn là ngồi chờ chết ở đây.”
Gã cắn răng nói: "Thương minh chúng ta có chút quan hê mật thiết với quan viên Dương quốc, nói thật với ngài, ta không tín nhiệm triều đình quốc gia này! Chỉ cần trở về Tề quốc chúng ta, chắc chắn sẽ không có việc gì!”
Gã đã nói đến mức này, Khương Vọng cũng không còn lý do gì ngăn cản đối phương nữa.
Chống lại ôn độc không thể so sánh với những thứ khác, mạnh mẽ giữ người ở lại không có ý nghĩa. Bất mãn trong lòng sẽ chỉ mang lại phản tác dụng.
"Còn bọn họ thì sao? Tất cả đều biết chạy loạn hiện tại sẽ nguy hiểm như thế nào không? Người nào muốn trở về, người nào muốn ở lại?” Khương Vọng hỏi.
"Chúng ta muốn trở về Tề quốc!"
"Chúng ta đều sẵn lòng hồi hương!"
"Khương gia, ngài cũng nên đi thôi, ở cái địa phương tồi tệ này thật sự không xong."
Toàn bộ hộ vệ của Tứ Hải thương minh ở Thanh Dương trấn này lại không có một ai nguyện ý lưu lại, đều muốn trở về Tề quốc. Cho dù với tình huống trước mắt, ở lại Thanh Dương trấn mới là phương thức an toàn hơn.
Bất kể những người này là thiện hay ác, là thông minh hay ngu xuẩn, bọn họ đều có sự tin tưởng gần như mù quáng đối với Tề quốc.
Đây cũng chính là sự gắn kết của một quốc gia bá chủ.
Quả thật một quốc gia hùng mạnh sẽ mang lại cho con dân của mình niềm tự hào, tâm tình luôn luôn hướng về.
Khương Vọng chỉ biết thầm than, sau đó phất phất tay: "Muốn đi thì đi, nhưng không được lấy chút vật tư nào của Thanh Dương trấn.”
Hắn thả những người này đi, lại nói với Hướng Tiền và Tiểu Tiểu, "Cứ để bọn họ đi đi. Chuyện này trước tiên không cần truyền ra ngoài, đợi lát nữa gọi đủ người đến sảnh trấn, chúng ta nói chuyện cụ thể một chút.”
Khương Vọng tự mình quay lại trước, tính toán đi Thái Hư ảo cảnh xem một chút.
Chuyện lớn như vậy, nếu như một tên chấp sự của Tứ Hải thương minh nhận được tin tức, vậy bên phía Trọng Huyền Thắng chắc hẳn cũng sẽ không bỏ sót mới đúng.
Tiến vào Thái Hư ảo cảnh, con hạc giấy mập của Trọng Huyền Thắng đã quanh quẩn một lúc lâu.
Khương Vọng mở thư ra đọc: "Nhanh rời Dương quốc. Bệnh dịch hạch đã chuyển biến xấu, có thể đầu độc cả siêu phàm.”
Hắn mới hai ngày không vào Thái Hư ảo cảnh, không nghĩ tới lại thiếu chút nữa bỏ lỡ tin tức lớn như vậy.
Ấn thời gian mà xem, thời điểm Trọng Huyền Thắng truyền thư đến chắc là sớm hơn lúc Tiền chấp sự của Tứ Hải thương minh nhận được tin tức.
Nhưng Khương Vọng đương nhiên vẫn không chịu đi.
Không nói đến những lời mà hắn đã nói với hộ vệ của thương minh, ở toàn bộ Dương quốc lúc này, lựa chọn an toàn nhất chính là bất động tại chỗ. Cũng không cần phải nói hiện tại nếu hắn "chạy trốn", chính là tuyên bố buông tha tất cả nỗ lực ở Dương quốc trước đó.
Hoặc chỉ nói một chút, vậy trấn vực Thanh Dương có nhiều dân chúng vô tội như vậy.
Một khi hắn muốn đi, Trúc Bích Quỳnh, Hướng Tiền, Trương Hải, Độc Cô Tiểu, thậm chí hai gã tu sĩ y đạo Trọng Huyền gia kia cũng sẽ không lưu lại.
Dưới thế cục của Dương quốc hiện nay, nếu rút toàn bộ lực lượng siêu phàm đồng thời cũng là lực lượng chủ chốt đối kháng bệnh dịch hạch từ trước đến nay đi... Toàn bộ trật tự ở Thanh Dương trấn sẽ lập tức sụp đổ.
Ở loại thời điểm này, vứt bỏ... tương đương với việc giết người.
Cho nên hắn lập tức viết hồi âm cho Trọng Huyền Thắng, sau đó đợi một hồi, nhưng chưa nhận được hồi âm trở lại cho nên trước tiên rời khỏi Thái Hư ảo cảnh.
Trong sảnh trấn, Trúc Bích Quỳnh, Hướng Tiền, Trương Hải, Độc Cô Tiểu đều đã đến đông đủ, hai gã tu sĩ y đạo được Trọng Huyền Thắng điều đến cũng bị gọi tới. Bọn họ là tu sĩ y đạo do Trọng Huyền gia tự mình bồi dưỡng, ngược lại không có liên quan gì đến loại tông môn y đạo như Đông Vương cốc.
Tu sĩ y đạo là nhân tài cực kỳ trân quý, nếu như Trọng Huyền Thắng đã có tin tức xác thực đưa tới, cho dù bản thân Khương Vọng không đi, thế nhưng cũng không cần mạnh mẽ giữ bọn họ lại.
Hắn trực tiếp mở miệng hỏi: "Còn bao nhiêu người nhiễm dịch? Mất bao lâu nữa mới có thể kết thúc trị liệu?”
Hai gã tu sĩ y đạo này đều là do Trọng Huyền Thắng phái tới, đương nhiên sẽ không dám hoa chân múa tay ở trước mặt Khương Vọng.
Một vị Thông Thiên cảnh tuổi tác khá lớn trong hai người này nói: "Còn có hai mươi ba trường hợp người mắc bệnh, nếu không nghỉ ngơi đồng thời không có người mắc bệnh mới, vậy thì nhanh nhất ngày mai là sẽ có thể trị liệu xong.”
Người có tuổi tác nhỏ hơn một chút chính là đệ tử của lão, chỉ có tu vi Du Mạch cảnh, đứng im lặng ở một bên cũng không nói lời nào.
“Trọng Huyền Thắng đã viết thư cho ta, nói bệnh dịch hạch ở Dương quốc đã dị biến, hiện tại có thể xâm phạm đến siêu phàm. Điều này có nghĩa là gì thì các ngươi đương nhiên cũng rõ ràng, không cần ta phải nói nhiều nữa. Sau khi trị liệu cho toàn bộ những người mắc bệnh còn lại ở Thanh Dương trấn, các ngươi có thể tự quyết định mình đi hay ở lại.”
Lời này vừa ra, Trúc Bích Quỳnh và Trương Hải đều cực kỳ hoảng sợ, Hướng Tiền và Độc Cô Tiểu trước đó cũng đã biết chuyện, phản ứng lúc này không đến mức nghiêm trọng như vậy.
"Chúng ta đi rồi, nếu trong trấn vẫn còn có người mắc bệnh thì nên giải quyết thế nào?" Lão tiên sinh suy nghĩ một chút: "Khương công tử chắc hẳn là cũng không có ý định đi?”
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Khương Vọng muốn đi, vậy thì hắn hoàn toàn không cần phải nói với bọn họ nhiều như vậy. Trực tiếp kéo đội ngũ khởi hành là được, hiện tại cũng không người nào có khả năng ngăn được hắn.
"Ta tất nhiên là không đi."
Nghe được lời Khương Vọng nói, Trương Hải không thể xem như là bản thân thở phào nhẹ nhõm, tâm thần gã vẫn có chút khẩn trương cực độ.
Trong sảnh trấn lúc này chỉ có gã và Độc Cô Tiểu là người sinh ra và lớn lên ở Dương quốc.
Chỉ riêng bản thân cũng mang tâm tư rất phức tạp. Nếu như có thể, gã đương nhiên hy vọng Dương quốc quốc thái dân an. Nhưng đồng thời gã cũng tuyệt đối không muốn để bản thân rơi vào nguy hiểm, xua lợi tránh hại vốn là bản năng của sinh linh.
Ngay lúc gã đang còn rối rắm, lão tiên sinh đến từ Tề quốc đã nói: "Vậy lão phu cũng không đi. Thế nhưng để phòng ngừa biến hóa một cách vạn nhất, sẽ để cho đệ tử của ta rời đi.”
Lương y như từ mẫu.
Ngày xưa Thần Nông nếm bách thảo, vô số lần chết đi sống lại, là vì cái gì? Chính là "Cứu người" mà thôi.
Một lưu phái y đạo này vốn sớm nhất nắm "nhân" mà sinh.
"Lão tiên sinh, vị đệ tử của ngài có thể rời đi ngay lập tức." Khương Vọng từ trong hộp đựng đồ lấy ra một viên Vạn Nguyên thạch, đặt ở trên bàn: "Ngoại trừ tiền khám bệnh do Trọng Huyền gia trả ra, đây là tâm ý của cá nhân ta.”
"Sư phụ..." Tu sĩ y đạo trẻ tuổi kia lộ ra vẻ không nỡ.
Lão y sư cũng không chần chừ, cầm lấy viên Vạn Nguyên thạch này nhét vào trong tay đệ tử, nghiêm mặt nói: "Hiện tại mau về Tề quốc cho ta, chỉ là ôn độc, còn không thể động tới góc áo lão phu.”
Lão y sư ngày thường có chút nghiêm khắc, tích uy tố thâm, y sư trẻ tuổi không dám mở miệng cãi lại, chỉ có thể cầm Vạn Nguyên thạch đứng ở nơi đó, dưới chân tựa như mọc rễ vậy.
- Giải thích, tích uy tố thâm nghĩa là xây dựng ảnh hưởng sâu sắc. Hết giải thích.
“Đi!” Lão y sư đã vung cước đá cho gã một cái, lúc này gã mới quay đầu lại, nhanh chân rời khỏi sảnh trấn.
Loại ôn độc này đã có thể xâm phạm tu sĩ siêu phàm, làm tu sĩ y đạo, gã hiểu cực kỳ rõ nó đáng sợ đến như thế nào. Chỉ cần suy nghĩ một chút, chính là loại vô lực mà người bình thường một khi bị bệnh dịch hạch lây nhiễm cũng chỉ có thể trơ mắt chờ chết!
Mà lão y sư lựa chọn lưu lại ngay thời điểm này, mới càng thể hiện được lòng nhân từ của thầy thuốc như lão.
Lão lựa chọn lưu lại làm cho Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như không có tu sĩ y đạo tồn tại, đối với người mắc bệnh mới gia tăng mà nói kỳ thật chỉ có một con đường duy nhất, đơn giản là ngăn cách trong ngoài, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt mà thôi.
Chỉ dựa vào một phương pháp nuốt hoa độc của Khương Vọng, chỉ sợ phải nuốt đến thiên hoang địa lão thì cũng chưa chắc có hiệu quả.
Sau khi đạt được sự đồng thuận về nhận thức với "người ngoài", Khương Vọng mới nói với đám "người một nhà": "Các ngươi đều đã rõ ràng mọi chuyện, ta cũng không còn lời nào khác. Muốn đi hay ở lại là do các ngươi tự quyết định. Người muốn đi, ta sẽ không mạnh mẽ giữ, người ở lại, chúng ta đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn này.”
Trò chuyện lâu như vậy, lúc này tất cả mọi người đều có chuẩn bị về tâm lý nhất định. Những người nên đưa ra lựa chọn hiển nhiên cũng đã có quyết định của riêng mình.
"Lão gia ngài ở nơi nào, thuộc hạ liền ở nơi đó." Độc Cô Tiểu là người đầu tiên mở lời.
"Người cũng chỉ chết một lần." Hướng Tiền không mặn không nhạt nói: "Chết thế nào cũng là chết.”
Khương Vọng rất muốn cốc đầu gã một cái, biểu hiện quyết tâm mà cũng có thể ảnh hưởng đến sĩ khí như vậy. Ngẫm lại mà xem hiện tại là thời điểm cần dùng người, cho nên hắn cũng chỉ có thể hậm hực bỏ qua.
Trúc Bích Quỳnh vội vàng nhét thứ gì đó vào trong ngực, khí thế cực kỳ căng tròn nói: "Hứa hẹn ngươi nửa năm còn chưa tới. Ta là người nói được làm được.”
Khương Vọng nhìn nàng một hồi lâu: "Phúc Họa cầu lại cực kỳ bình tĩnh ư?”
“Có một chút họa khí, có lẽ như mưa bụi đi!” Trúc Bích Quỳnh rất phóng khoáng vẫy tay, nhưng lại đột nhiên ý thức được mình bại lộ cái gì đó, nàng lè lưỡi, rụt lại tựa như con chim cút vậy.
Trương Hải lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cho dù gã muốn chạy, vậy cũng chẳng còn chỗ nào khả dĩ để đi. Dương quốc chính là quê hương của gã. Trong khoảng thời gian đối kháng với bệnh dịch hạch này, gã vẫn luôn tự mình tham dự, vậy cho nên có lòng tin rất lớn về hoàn cảnh của Thanh Dương trấn so với những nơi khác ở Dương quốc. Hơn nữa, Phúc Họa cầu của Trúc Bích Quỳnh cũng không có động tĩnh gì, chứng tỏ ít nhất mấy ngày gần đây đều sẽ an toàn.
"Khương đại nhân! Tất nhiên tại hạ cũng sẽ không đi.” Giọng nói của gã cực kỳ âm vang.
"Việc này không cần công bố." Khương Vọng đưa ra quyết định: "Dời toàn bộ dân chúng các thôn dưới trấn vực vào trong trấn, thống nhất an trí, đưa toàn bộ vùng ngoại ô cho hung thú. Những biện pháp còn lại đều giữ nguyên như trước.”
Các chỗ hung thú nằm trong thành vực Gia Thành, tình huống tai họa nghiêm trọng đều sẽ do phía Gia Thành xuất động tu sĩ siêu phàm xử lý.
Cha con Hồ gia tiếp nhận Thanh Dương trấn, cũng tiếp nhận trách nhiệm chống đỡ hung thú.
Ngay cả Khương Vọng bây giờ cũng như thế.
Thế nhưng hiện tại phải đối kháng bệnh dịch hạch sau khi dị biến trở nên càng khủng bố hơn, không có khả năng điều động nhân thủ đi ra ngoài, buông tha vùng ngoại ô, quản chế tập trung. Dưới tình huống đã có thể khống chế bệnh dịch hạch trong nội bộ, chỉ cần phong tỏa cửa lớn bốn phương của Thanh Dương trấn, cũng đủ để ngăn cản bệnh dịch này từ bên ngoài xâm nhập vào.
Trong tình hình hiện nay, đây là cách ít gây nên căng thẳng nhất.
Sau khi tự mình chạy một chuyến, Khương Vọng rốt cục hiểu được thế cục của Dương quốc hiện tại.
Cả hai bên Trọng Huyền Thắng cùng Tứ Hải thương minh đều đã nghiệm chứng tình báo không sai, bệnh dịch hạch tàn phá Dương quốc thực sự đã dị biến đến mức có thể xâm phạm đến tu sĩ siêu phàm.
Trường hợp tu sĩ siêu phàm đầu tiên chết vì bệnh dịch hạch xuất hiện ở thành vực Việt Thành.
Sau đó lại có thêm hai trường hợp đồng dạng phát sinh.
Nhất thời toàn bộ thành vực Việt Thành lòng người hoảng sợ, thế cục thật vất vả mới chuyển biến tốt đã lần thứ hai lâm vào hỗn loạn... Thậm chí còn trực tiếp sụp đổ.
Sở dĩ thành vực Việt Thành sụp đổ nhanh như vậy, có một nguyên nhân chủ yếu chính là: Sau khi xác định bệnh dịch hạch dị biến, thành chủ Việt Thành vậy mà trước tiên lựa chọn bỏ thành chạy trốn. Vứt bỏ mấy chục vạn dân chúng thành vực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận