Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1710: Biên giới giữa hư ảo và chân thực (2)

"Ngươi đã lấy được truyền thừa hai môn ấn pháp của Hoàng Duy Chân, thông qua chuyện này xác nhận ‘Thiên ý của Sơn Hải Cảnh", thì chắc hẳn cũng chủ đạo cái chết của hai vị sơn thần. Vương Trường Cát hỏi: "Sau khi chết, thi thể bọn chúng có thể tồn tại giống như Quỳ Ngưu này hay không?"
Giờ phút này, thi thể Quỳ Ngưu bị lột da, lấy nguyên đan, giống như một núi thịt đỏ tươi chồng chất bên trong. Dù da bị lột đi, phần lớn máu tươi vẫn bị khóa lại trong cơ bắp, chưa từng chảy ra.
"Ngược lại thì không có." Khương Vọng lắc đầu: "Thi thể Tất Phương bị ta đốt sạch sẽ. Còn về Họa Đấu Ấn... Thuần túy là Họa Đấu Vương thú tặng máu tươi cho ta, nó cũng chưa chết."
Vương Trường Cát cũng hơi sửng sốt.
Điều này không hợp với nhận biết của y.
Y suy nghĩ, rồi lại hỏi: "Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, thi thể Tất Phương thật sự bị ngươi đốt sạch sẽ sao? Nếu nó bị ngươi đốt hết sạch, như vậy làm sao ngươi có thể giữ lại tinh huyết Tất Phương?"
Khương Vọng quả thật còn hơi mơ hồ.
Nghĩ kỹ lại, lúc ấy bị Tam Muội Chân Hỏa quét qua, Tất Phương đã biến mất, chỉ còn lại một giọt tinh huyết ở chỗ cũ. Thật sự khó mà nói có phải là đã đốt sạch hay không.
Vương Trường Cát lại nói: "Nếu ngươi lại giết chết một sơn thần, nhìn chằm chằm thi thể của nó, ngươi sẽ phát hiện, cuối cùng vẫn sẽ chỉ để lại một giọt tinh huyết. Đây chính là thu hoạch khi chém giết sơn thần, hải thần bên trong Sơn Hải Cảnh. Nó có thể làm ngươi thu hoạch được truyền thừa ấn pháp tương ứng. Đây cũng là một trong những quy tắc của thế giới Sơn Hải Cảnh."
"Không đúng." Khương Vọng cau mày nói: "Trước đó khi chúng ta ở Điêu Nam Uyên, còn từng nhìn thấy con Phượng Hoàng Già Huyền trong chín loại Phượng Hoàng, thi thể của nó dừng ngay trước mặt chúng ta."
"Thứ nhất, nó cũng không phải do các ngươi giết chết. Giữa sơn thần hải thần của Sơn Hải Cảnh, có một trật tự riêng, khác với tình huống có kẻ ngoài tham dự. Thứ hai, dựa theo tình huống ngươi miêu tả, ngược lại cũng chưa chắc nó sống hay chết. Thứ ba..."
Vương Trường Cát nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn, tuyết lớn đầy trời, thở dài: "Trên đời nào có chín loại Phượng Hoàng, nào có Già Huyền?"
Khương Vọng vẫn lắc đầu: "Ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải giả."
Nguyệt Thiên Nô ở một bên cũng nhấn mạnh: "Lúc ấy ta và Tả Quang Thù đều ở đó, thi thể kia đúng là Phượng Hoàng không thể nghi ngờ."
Vương Trường Cát khoát tay áo: "Ta tuyệt đối không nghi ngờ nhãn lực của các ngươi, cũng không phủ định Già Huyền mà các ngươi đã nhìn thấy. Điều ta nói chính là trong thế giới chân thật, Già Huyền vốn không tồn tại. Hiểu chưa? Chỉ trong thế giới này, nó mới tồn tại. Chỉ trong Sơn Hải Cảnh này, Phượng Hoàng mới có chín loại."
Câu nói ‘Trong Sơn Hải Cảnh mới có chín loại Phượng Hoàng', dường như Hỗn Độn cũng đã từng nói.
"Ý ngươi là, Sơn Hải Cảnh là một thế giới hư ảo?" Khương Vọng chần chừ hỏi: "Làm sao ngươi xác định được điểm này?"
Vương Trường Cát nói: "Thật ra, ngược lại cũng không thể nói Sơn Hải Cảnh là một thế giới hư ảo, bởi vì nó đã chân thực."
"Ta lại càng hồ đồ!" Khương Vọng nói.
Trái lại, Nguyệt Thiên Nô cũng bắt được tin tức gì, như có điều suy nghĩ.
"Trong một thế giới chân thật, một khi dị thú mạnh mẽ như thế bị giết chết, sẽ chỉ còn lại một giọt tinh huyết sao?" Vương Trường Cát nói: "Chắc là sẽ để lại xương cốt, máu thịt, nguyên đan của nó... Những tồn tại này chúng ta vừa mới chia cắt."
"Ngươi nói dị thú được trao thần danh bị giết chết, thì sẽ chỉ còn một giọt tinh huyết. Ngươi còn nói Già Huyền là tình huống khác biệt?" Tả Quang Thù nhịn không được hỏi: "Vậy thi thể con Quỳ Ngưu này là xảy ra chuyện gì?"
Y cảm thấy người này mạnh thì có mạnh đấy, nhưng rất khả năng đang lừa dối Khương đại ca nhà mình, càng nói càng mơ hồ.
Vương Trường Cát lại không để ý tới, chân thành nói: "Sơn Hải Cảnh vốn không tồn tại, nó căn bản là tạo vật của Hoàng Duy Chân."
Lời này đơn giản như sấm sét giữa trời quang, khiến bốn người khác ở đây đều chấn động!
Thế giới chân thật, mênh mông, rộng rãi như vậy, cũng chỉ là tạo vật của Hoàng Duy Chân sao? Việc này thật sự có thể thực hiện được sao? Rốt cuộc phải có lực lượng vĩ đại như thế nào, mới có thể làm được chuyện này?
Nhưng người nói lời này là Vương Trường Cát, Vương Trường Cát không chỉ một lần thể hiện sự nhận biết sâu sắc về thế giới này.
Khương Vọng nhìn y, lẳng lặng chờ y thuyết phục chính mình.
"Các ngươi cho là Cửu Chương ngọc bích, mang thân xác các ngươi xuyên qua vách ngăn không gian, đến nơi xa xôi này sao? Nếu chỉ vẻn vẹn như thế, làm sao Sơn Hải Cảnh lại không bị người ta phát hiện suốt chín trăm năm qua?"
Vương Trường Cát mở ra bàn tay phải, một đoàn chỉ ngọc cuộn lại trong lòng bàn tay. Đó là dây câu y dùng Cửu Chương ngọc bích làm thành.
"Nó chỉ mang các ngươi vào một loại cấp độ quy tắc khác, cấp độ quy tắc của Sơn Hải Cảnh... Hoặc có thể nói, cấp độ quy tắc của Hoàng Duy Chân."
Y tiện tay bóp cuộn chỉ ngọc này, nó lại biến về một khối ngọc bích, chính là chương Bị Hồi Phong kia: "Cho nên các ngươi tới đây, đến thế giới này, tham dự trò chơi của Hoàng Duy Chân."
"Đây là một... Thế giới liên quan đến tưởng tượng".
"Cái gọi là Sơn Hải Cảnh, cái gọi là Sơn Hải Dị Thú chí, chính là sự giao thoa giữa lịch sử và huyễn tưởng lãng mạn."
"Vĩ lực Hoàng Duy Chân để lại gần như vô tận, trải qua tháng năm dài đằng đẵng diễn biến, khiến một thế giới vốn chỉ tồn tại ở trong tưởng tượng, tới gần chân thực, thậm chí có sự chân thực ở mức độ rất lớn. Mà ta, chẳng qua là một kẻ trộm đi ngang qua, thừa dịp chủ nhân không có ở đây, mèo chó vội vàng cãi nhau, phòng ở ngổn ngang, trộm uống một ngụm nước."
"Hỗn Độn và Chúc Cửu Âm vội vàng tranh đấu, mà ta lợi dụng cơ hội này, mượn dùng lực lượng của Sơn Hải Cảnh, biến Quỳ Ngưu thành chân thực."
"Ta chỉ có thể làm đến bước này." Vương Trường Cát nói: "Quyền lợi thả câu ta tranh đoạt, chỉ đủ cho ta làm đến bước này. Nhưng vậy cũng đã đủ, ta cũng chỉ cần một viên nguyên đan Quỳ Ngưu mà thôi."
Những lời này của Vương Trường Cát chứa rất nhiều tin tức cần tiêu hóa.
Nhưng y không cho quá nhiều thời gian tiêu hóa.
Mà lại hỏi: "Các ngươi từng gặp Hỗn Độn rồi... Có phải nó không thể Động Chân hay không?"
Khi hỏi vấn đề này, y lại nhìn Nguyệt Thiên Nô.
Bởi vì Khương Vọng và Tả Quang Thù chưa hẳn có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác. Mà y biết rõ Nguyệt Thiên Nô không giống bình thường.
Y chưa bao giờ thấy Hỗn Độn, cho nên mới hỏi, nhưng thái độ lại rất chắc chắn.
Nguyệt Thiên Nô mang theo vẻ sợ hãi thán phục khó nói nên lời, chậm chạp nói: "Chắc chắn như thế".
"Với vĩ lực nó bày ra, lại tích lũy nhiều năm như vậy, không nên dừng bước trước Động Chân? Vương Trường Cát duỗi ngón tay điểm lên bầu trời, ra hiệu.
"Sở dĩ không thể Động Chân, bởi vì nó chỉ là sản phẩm của thế giới huyễn tưởng này, thì sao có thể Động Chân?"
"Trừ khi... Phá vỡ trói buộc của thế giới này, giáng lâm hiện thế."
"Cho nên chúng ta biết Hỗn Độn muốn làm gì".
Vương Trường Cát nói tiếp: "Hỗn Độn muốn rời khỏi nơi này, đem theo lực lượng của nó, từ thế giới huyễn tưởng, giáng lâm đến thế giới hiện thực. Thứ nó muốn phá vỡ không phải chiếc lồng, mà là ranh giới giữa hư ảo và chân thực!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận