Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3085: Diêm La gặp Phật

Ban đầu Tần Quảng Vương chỉ định ngồi chơi ở đầu thuyền, tiện thể tìm hiểu một chút về lịch sử mà thôi.
Từ Thượng Cổ đến nay, biết bao nhiêu triều đại hưng thịnh rồi suy tàn, biết bao nhiêu cung điện nguy nga tráng lệ giờ chỉ còn là cát bụi, biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt bị vùi lấp trong dòng chảy lịch sử. Những ai có thể lưu danh đến ngày nay, chắc chắn đều là những nhân vật phi phàm.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý "Duệ Lạc tộc" là một bộ tộc có lịch sử lâu đời, truyền kỳ.
Thế nhưng, vừa nghe Sở Giang Vương nói ra chữ "Vạn" này, hắn vẫn không khỏi giật mình.
Ai có thể bình tĩnh cho được?
Có thể khiến Sở Giang Vương thận trọng như vậy, lại còn dùng chữ "Vạn" để ám chỉ, hiển nhiên chỉ có một người.
Cái tên mà nàng không nói ra, chính là "Thế Tôn"!
Tuy chưa phát ra thành tiếng nhưng lại vang dội bên tai.
Sư tổ của Phật môn! Phật tổ của vạn Phật!
Chư thiên vạn giới, nơi nào không có tiếng tụng kinh?
Vị Thích Tổ "trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn" kia, lại là người của Duệ Lạc tộc?
Hai chữ "Duệ Lạc" vốn hết sức bình thường, bỗng chốc trở nên thần thánh, như được bao phủ bởi Phật quang, mang theo Phật vận!
Chỉ có điều... Cổ Khúc Phổ ghi lại khúc dân ca thần bí thời Thượng Cổ này là do hắn tìm được ở di tích Vạn Tiên cung. Di tích của Tiên Nhân, sao lại liên quan đến Thế Tôn?
Thời đại Tiên Nhân đã là chuyện của thời kỳ Cận Cổ, còn thời kỳ Thế Tôn còn tại thế là vào thời Trung Cổ.
Khi đó, thời đại Thần Thoại kết thúc, Tiên Đế bỗng nhiên xuất thế, đánh bại Mạnh Thiên Hải, trở thành nhân vật chính của thời đại, mở ra một thời đại mới. Sau đó, Cửu Đại Tiên Cung xuất hiện, Tiên thuật tràn ngập thế gian, chẳng liên quan gì đến Phật môn.
Tìm được khúc dân ca của Duệ Lạc tộc ở di tích Vạn Tiên cung, rốt cuộc là trùng hợp, hay là "duyên phận"?
Doãn Quan nhờ chú thuật mà thành đạo, tự mình khai sáng con đường riêng nên vô cùng nhạy cảm với "nhân quả".
Lúc trước, tranh đấu với nhiều thế lực, cướp đoạt cơ duyên, do thực lực có hạn cộng thêm hoàn cảnh trên biển lúc bấy giờ nên hắn không dám thăm dò quá sâu.
Di tích Vạn Tiên cung không chỉ có một tầng, lúc đó bọn họ chỉ mới mở được "Biểu Cung" nhưng hắn lại cố ý thể hiện ra dáng vẻ đã lấy được toàn bộ bí mật, khiến các thế lực khác điên cuồng truy sát nhưng cũng nhờ vậy mà bí mật cốt lõi nhất đã được hắn cất giấu đến "tương lai".
Giờ đây, tu vi đã đạt đến Động Chân, bắt đầu hiểu được nhiều chân tướng của thế giới cũng nên chuẩn bị cho những chuyện lớn sắp xảy ra... "Tương lai" đã đến.
Vì vậy, hắn mới rời khỏi những hòn đảo gần bờ, đến tận nơi này, còn dẫn theo Sở Giang Vương "trên thông thiên văn, dưới tường địa lý" chính là muốn khám phá một phen.
Nhưng sự xuất hiện của Thế Tôn, khiến cho tiền đồ của chuyến khám phá này trở nên mờ mịt...
"Trong ngôn ngữ của thảo nguyên, 'duệ cai' là huynh đệ, 'Duệ Lạc' này nghe cũng na ná, có điểm gì đáng nói không?"
Tần Quảng Vương hỏi:
"Có cùng nguồn gốc với hệ ngôn ngữ thảo nguyên không?"
Trước khi biết được mối liên hệ giữa "Thế Tôn" và Duệ Lạc tộc thì Duệ Lạc tộc có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng sau khi biết được mối liên hệ này, hắn lại muốn tìm hiểu đến cùng, quan tâm đến cả nguồn gốc của Duệ Lạc tộc.
Câu hỏi này người thường không thể nào trả lời được, bởi nó liên quan đến ngôn ngữ thảo nguyên, ngôn ngữ Thượng Cổ, muốn giải thích rõ ràng phải là người có học thức rất uyên bác mới làm được.
Nhưng hiển nhiên hắn đã quen với kiến thức uyên bác của Sở Giang Vương nên mới hỏi một cách tùy ý như vậy.
"Hai từ này không liên quan gì đến nhau."
Sở Giang Vương đáp:
"Trong truyền thuyết của Duệ Lạc tộc, Duệ Lạc hà vốn là Thiên Hà, sau bị trọng lực của thế gian hút xuống, rơi xuống nhân gian, chảy đến đây. Vì vậy mới gọi là 'Duệ Lạc hà'."
"Thiên Hà?"
Nghe thấy chữ "Thiên" Tần Quảng Vương theo bản năng nhíu mày.
Không phải chỉ là chữ "Nhân" thêm hai nét ngang sao, có gì ghê gớm? Hay là mọc cánh rồi?
"Đúng vậy."
Sở Giang Vương gật đầu:
"Người Duệ Lạc tộc tự xưng là 'Thiên Nhân'."
"Khụ khụ..."
Tần Quảng Vương ho khan:
"Hả?"
Sở Giang Vương liếc hắn:
"'Thiên Nhân' này không giống 'Thiên Nhân' mà ngươi đang nghĩ đâu, bởi vì người Duệ Lạc tộc cũng có thất tình lục dục cũng kết hôn sinh con, sinh sôi nảy nở. Thế nhưng, Duệ Lạc tộc luôn tự coi mình là người bảo vệ Thiên đạo, có truyền thống gìn giữ Thiên đạo."
"Bảo vệ như thế nào?"
Tần Quảng Vương hỏi:
"Hay nói cách khác, theo cách hiểu của Duệ Lạc tộc, thế nào mới gọi là gìn giữ Thiên đạo?"
Sở Giang Vương luôn cảm thấy bội phục giá quan nhạy bén này của hắn. Tần Quảng Vương có trực giác nhạy bén như dã thú, vừa thông minh, vừa điên cuồng.
Câu hỏi này đã chạm đến điểm mấu chốt.
Cách hiểu của Duệ Lạc tộc về việc gìn giữ Thiên đạo, chính là thể hiện rõ nhất bộ tộc này.
Nhưng nàng chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu:
"Ta không rõ lắm, dù sao đó là chuyện của thời Thượng Cổ, tư liệu lịch sử không hoàn chỉnh. Hơn nữa, loại thông tin này, vào thời đó đều là bí mật."
Nghĩ một lát, nàng nói tiếp:
"Thế nhưng, ta từng đọc được một ghi chép trong dã sử, hình như là tộc trưởng của Duệ Lạc tộc có thể nghe được 'Thiên ý', sau đó làm theo Thiên ý. Ta cảm thấy cách nói này khá hợp lý, có thể giải thích được rất nhiều vấn đề liên quan đến Duệ Lạc tộc."
"Ghi chép nào vậy?"
Tần Quảng Vương hỏi.
Mấy chữ Hiên Viên Thiên Phi Lục suýt nữa thì bật ra khỏi miệng, may mà nàng kịp thời kìm lại, đáp:
"Ta không nhớ rõ. Dù sao cũng chỉ là những ghi chép không đáng tin cậy, có khi chỉ là thông tin bên lề mà thôi."
Tần Quảng Vương dặn dò:
"Nếu nhớ ra là ghi chép nào thì tìm cho ta."
"Được."
Sở Giang Vương thản nhiên đáp:
"Hình như ngươi rất quan tâm đến thông tin về Duệ Lạc tộc?"
"Bọn họ là 'Thiên Nhân' mà."
Tần Quảng Vương nhún vai:
"Nghe có vẻ rất lợi hại."
"Duệ Lạc tộc trong lịch sử quả thật rất lợi hại. Nếu không sao dám nói là gìn giữ Thiên đạo?"
Sở Giang Vương nói:
"Nghe nói, lúc Hiên Viên thị còn trẻ từng đến Duệ Lạc tộc luận đạo. Nhưng chuyện này không được ghi chép trong chính sử, chỉ có đề cập trong một quyển "Khôi Vĩ Bút Ký" mà quyển này đã được chứng minh là giả."
Dù sao đi nữa, có thể được so sánh với Hiên Viên thị, cho dù chỉ là bịa đặt thì chắc chắn Duệ Lạc tộc cũng từng là một bộ tộc vô cùng huy hoàng.
Bởi vì, cho dù có bịa đặt cũng sẽ không ai bịa đặt chuyện Hiên Viên thị từng đến một nơi vô danh tiểu tốt nào đó để luận đạo.
"Có lẽ hắn là tộc nhân Duệ Lạc cuối cùng trên đời."
Sở Giang Vương nói:
"Bởi vì Duệ Lạc tộc đã tiêu vong từ lúc hắn sinh ra rồi."
"Vì sao?"
Tần Quảng Vương hỏi.
"Điều này ta không biết."
Sở Giang Vương nói:
"Ngay cả Tư Mã Hành không tìm được đáp án. Năm đó hắn từng cố ý truy ngược dòng lịch sử, còn nói với bằng hữu, muốn vén màn chân tướng ‘Duệ Lạc’ nơi dòng sông thời gian ! sau cũng chẳng đâu vào đâu."
Tên tuổi người đứng đầu sử học đương thời vừa được nêu ra, Tần Quảng Vương liền không còn chút nghi hoặc nào.
"Cho dù là Mệnh Chiêm trước kia, hay Tinh Chiêm hiện tại, đều là để giải thích Thiên ý. Các quẻ sư dùng những cách khác nhau để tìm hiểu Thiên ý, sau đó nghĩ cách lợi dụng hoặc đối kháng nó. Những kẻ cam tâm tình nguyện tuân theo Thiên đạo, ngược lại chẳng có mấy ai. Quẻ sư có thuận theo Thiên đạo hay không thường thường là do Thiên đạo có lợi cho mình hay không."
Thủ lĩnh Địa Ngục Vô Môn nói:
"Ngươi nói tộc trưởng Duệ Lạc tộc có thể tiếp nhận ‘Thiên ý’, sau đó hành sự theo Thiên ý, cả Duệ Lạc tộc cũng chiến đấu vì bảo vệ Thiên đạo. Điều này trái ngược với tác phong của Nhân tộc khi đó."
Từ góc độ của hắn mà nói, bộ tộc này bị diệt vong là chuyện rất bình thường.
Thời đại Thượng Cổ, Nhân tộc lật đổ Thiên Đình Yêu tộc, bắt đầu hùng cứ hiện thế, đây chính là thời đại đầu tiên, cũng là lúc lòng tự tin của Nhân tộc bành trướng chưa từng có.
Tất cả đều hô to khẩu hiệu "Ta ý tức Thiên ý", "Trời tự có người gánh vác", thiên mệnh là cái thá gì?
Duệ Lạc tộc tự xưng là "Người thủ hộ Thiên đạo", trong hoàn cảnh bấy giờ, quả thực có phần "một mình một đường".
Nó không vong thì ai vong?
Nếu đặt vào hiện tại, chuyện này rất đỗi bình thường, nào là Tĩnh Thiên, Phụng Thiên, Lễ Thiên, Ứng Thiên... Hiện thế bao dung tất cả mọi tư thái, quỳ gối, nằm rạp, thờ phụng, muốn làm gì thì làm.
Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt lạnh như băng của Sở Giang Vương dường như có phần tĩnh lặng:
"Dã sử, dã sử mà thôi, chưa chắc đã là thật. Rốt cuộc Duệ Lạc tộc là chuyện gì, ta không dám chắc."
Tần Quảng Vương lại quay đầu nhìn cổ thư một lúc, bỗng nhiên hỏi:
"Ngươi nói vị Vạn Phật Chi Tổ kia có phải ‘Thiên Nhân’ hay không?"
Sở Giang Vương nhìn hắn.
Hắn nhấn mạnh:
"Không phải loại ‘Thiên Nhân’ mà Duệ Lạc tộc tự xưng đâu, ta đang nói ‘Thiên Nhân’ thời đại bây giờ. Cái gọi là ‘ngàn năm khó gặp’, cái gọi là ‘thế gian hiếm có’, cái gọi là ‘thong thái tuyệt thế’."
"Sao ta nghe mỗi lời ngươi nói ra đều mang theo oán niệm thế?"
Sở Giang Vương hỏi.
"Thật sao?"
Tần Quảng Vương cười như ngọc:
"Chẳng lẽ là ghen tị?"
"Thế nhưng mỗi một từ ngươi nói, đều là đang nói chính ngươi đấy."
Sở Giang Vương nói.
Tần Quảng Vương đưa tay chỉ nàng, cười nói rất từ tốn:
"Nịnh nọt quá mức, không có thưởng đâu."
Sở Giang Vương quay đầu đi, để ánh mắt thoát khỏi nụ cười của hắn, lạnh lùng nói:
"Vị Vạn Phật Chi Tổ kia có từng là ‘Thiên Nhân’ hay không, ta không biết, lịch sử không có ghi chép tương tự. Nhưng có một câu nói thế này..."
Giọng nàng từ từ trở nên tự nhiên khi kể lại:
"Vị Vạn Phật Chi Tổ kia khi giảng đạo, nói chuyện với chư vị Bồ Tát, Tỳ Kheo, thường có Thiên Long Bát Bộ cung kính ngồi nghe, sau này trở thành Hộ Pháp Thần của Phật giáo. Cái gọi là ‘Thiên Long Bát Bộ’ đều là những loài phi nhân. Ví dụ như Long tộc, Tu La tộc, đều có kẻ được cảm hóa. Trong đó Thiên chúng, tức là ‘Thiên Thần bộ’, trước kia vốn không tồn tại. Tương truyền là do Vạn Phật Chi Tổ vì tưởng nhớ Duệ Lạc tộc mà sáng tạo ra."
"Đây cũng là ghi chép trong dã sử?"
Tần Quảng Vương hỏi.
"Bí sử."
Sở Giang Vương nói:
"Nhưng nó chỉ ghi lại một câu nói xuất hiện trong một khoảng thời gian nào đó, không xem nó là sử thật. Không có bằng chứng lịch sử mang tính then chốt."
Thế nhân thường thêm mắm dặm muối, thậm chí là những câu chuyện phóng đại, cường điệu cho đủ loại nhân vật lịch sử, rồi gắn mác "bí sử".
Nhưng thực ra, "bí sử" chân chính cũng là do sử quan nghiêm túc ghi chép, chỉ không công khai với thế nhân, chỉ lưu truyền trong một số ít người cũng chỉ truyền thừa trong một số trường hợp đặc biệt.
Lời Sở Giang Vương nói là từ bí sử mà ra, tuy chưa chắc đã là thật nhưng chắc chắn loại câu chuyện này từng tồn tại.
"Nếu vị Vạn Phật Chi Tổ kia từng là Thiên Nhân, chắc chắn hắn có cách thoát khỏi Thiên đạo."
Tần Quảng Vương nói chắc nịch:
"Hơn nữa còn hoàn hảo và đầy đủ hơn so với vị ở Nghiệt Hải."
"Chẳng phải Khương Vọng đã lần lượt chiến thắng bốn vị Tông sư Võ đạo, hiện đang bế quan, chuẩn bị đăng đỉnh hay sao?"
Sở Giang Vương nghi ngờ nói:
"Hắn đã sớm thoát khỏi Thiên đạo, đâu cần cách này nữa?"
"Ai nói ta tìm cho hắn?"
Tần Quảng Vương nói:
"Đây chỉ là do ta hiếu kỳ thôi. Đương nhiên, nếu chúng ta có thể kiếm bộn nhờ vào chuyện này thì tội gì không làm? Tên mập Đông Quốc kia mấy hôm trước cứ luôn miệng nói chuyện giết heo ăn mừng, ta thấy Khương Các lão bây giờ cũng béo chảy mỡ rồi."
Sở Giang Vương ồ một tiếng, rồi lại nói:
"Vị Vạn Phật Chi Tổ kia từng là Thiên Nhân cũng chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi."
"Cho nên cũng chưa chắc đã phải tìm."
Tần Quảng Vương hờ hững nói:
"Nếu thuận tiện gặp được thì nghiên cứu một chút. Không thuận tiện thì thôi. Làm ăn mà, cũng phải xem duyên phận."
Sở Giang Vương trầm mặc một lúc, hỏi:
"Bài ca dao của Duệ Lạc tộc... còn muốn hát nữa không?"
"Cứ hát tiếp đi, mặc kệ phía trước là cái gì."
Tần Quảng Vương quay đầu nhìn biển rộng mênh mông, cười toe toét:
"Cho dù Diêm La gặp Phật, ta không tin hắn có thể hàng phục ta."
Khương Vọng ngồi trong thư phòng của Hoài Quốc công, chuyên tâm đọc sách, cứ thế trải qua một mùa xuân.
Đọc sách với hắn mà nói, nào phải chuyện gì xa lạ.
Nhưng cùng đọc sách với trưởng bối thân thiết, lại là một trải nghiệm vô cùng hiếm có.
Lần gần đây nhất, hình như là hồi còn bé, hắn theo phụ thân xem hình vẽ dược liệu...
Ngày nào cũng được học những kiến thức bổ ích, thực ra hắn rất vui vẻ. Nếu không có áp lực từ Thiên đạo từng bước ép sát, cuộc sống này đúng là không còn gì thoải mái hơn.
Hiện tại hắn không dám động đậy nhiều. Hắn vừa động, Thiên đạo cũng sẽ trở nên kích động theo.
Hắn đã ngồi trên chiếc ghế kia rất nhiều ngày, chưa từng thay đổi vị trí lần nào.
Những nhân vật lớn của Sở Quốc, ngược lại những ngày này ra ra vào vào thư phòng rất nhiều.
Phúc Vương - Hùng Định Phu, An Quốc công Ngũ Chiếu Xương, Đấu thị Tống Bồ Đề... còn có đủ loại Thái y. Thậm chí ngay cả Y Tông đương thời, Quán chủ Nhân Tâm quán, Kỳ Quan Chân cũng từ Bắc Địa vội vã chạy tới.
Đáng tiếc, không phải người họ Khương nào đó bị bệnh.
Hắn đang khỏe như voi, thứ hắn có được là phúc duyên trời ban.
Khương Vọng vĩnh viễn không quên được ánh mắt oán trách của vị Y Tông họ kép Kỳ Quan kia trước khi rời đi, quá khỏe mạnh, thật sự là tìm không ra bệnh để chữa. Cuối cùng, vị Y Tông kia đành để lại một phương thuốc an thần.
Còn đám người Phúc Vương...
Dùng lời Ngu Quốc công nói, chính là "Chuyện phong ấn, bọn họ còn kém xa ta."
Ngu Quốc công thỉnh thoảng lại cho người đưa tới một chén canh, uống vào cũng chẳng có tác dụng gì khác, chỉ là để ôn dưỡng nguyên thần, hòa hoãn áp lực từ Thiên đạo một chút.
"Đáng tiếc, Gia Cát tiên sinh không tới được."
Tả Hiêu nhìn sách phong ấn trước mặt, trầm mặc hồi lâu, khẽ thở dài một tiếng.
Mấy ngày nay, bọn họ đã có mạch suy nghĩ cụ thể hơn.
Khương Vọng học thuật phong ấn, không cần phải học đến mức tự mình sáng tạo ra phong ấn, phong ấn trạng thái Thiên Nhân từ trong ra ngoài.
Mà là phải làm sao để có thể thi hành hoàn mỹ phong ấn do người khác tạo ra, đạt tới hiệu quả phong ấn trạng thái Thiên Nhân từ trong ra ngoài.
Cho nên giai đoạn này, thứ hắn cần tập trung học tập, chính là năng lực khống chế và vẽ bùa của thuật phong ấn.
Điều Tả Hiêu cần làm được, là sáng tạo ra một môn phong ấn mà Khương Vọng có thể thi triển, dùng để phong ấn hoàn mỹ hai tầng trạng thái Thiên Nhân từ trong ra ngoài.
Sau một mùa xuân học tập, nghiên cứu...
Bọn họ vẫn còn kém xa lắm.
Tả Hiêu sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên nếm trải cảm giác học hành không tốt.
Khương Vọng thì đã quá quen thuộc với cảm giác này rồi.
Hắn cười nói:
"Gia Cát tiên sinh tính toán đâu ra đấy, ông ấy không tới, chứng tỏ là không cần tới. Ông ấy biết chắc chắn con có thể giải quyết được."
Tả Hiêu liếc nhìn hắn, không nói gì.
Khương Vọng khép cuốn sách dày đặc những lời chú giải trước mặt lại, đứng dậy nói:
"Gia gia, ở nhà suốt một mùa xuân rồi, con nên ra ngoài thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận