Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 436: Bát Chi

Thanh Bát Chi tay trái giơ đầu người, tay phải kéo dây.
Đầu người nằm ở vị trí ngực của hắn.
Dây rất dài, kéo dài đến dưới quả ốc.
Mái tóc tám lọn của hắn chia làm hai bên ngay ngắn.
Hình như Thanh Thất Thụ cùng hắn cũng không hợp, xụ mặt đi tới.
Nhưng Thanh Bát Chi lại nhẹ nhàng vòng qua hắn, vẻ mặt mừng rỡ: "Thanh Hoa, ngươi tới đón ta sao?"
"Bát Chi!" Thanh Chi thánh nữ còn chưa nói gì, Thanh Thất Thụ đã xụ mặt quay lại, ngăn ở trước mặt hắn: "Sứ giả Long thần ngươi nói là sao?"
Thanh Bát Chi đưa đầu nhìn chằm chằm Thanh Hoa, Thất Thụ cũng không cao bằng hắn, nhưng nhón chân lên vươn qua trái vươn qua phải, luôn che đi tầm mắt hắn.
"Thất Thụ, ta thực sự đã coi thường ngươi." Thanh Bát Chi rốt cuộc không thể không nhìn hắn: "Ngươi cùng Cửu Diệp Tương Thú, người sống trở về không ngờ là ngươi?"
Thanh Thất Thụ đương nhiên không tiện đi sâu vào đề tài này.
"Đừng nói mấy chuyện vô dụng này, ngươi nói ngươi đã tìm được sứ giả Long thần?"
"Còn có thể giả sao? Sau khi hoàn thành Tương Thú, ta muốn thuận tiện đi săn thú... Thích!" Hắn chợt ngừng lại, ném cho Thanh Thất Thụ ánh mắt khinh thường: "Ta nói điều này với ngươi làm gì?"
Hắn bước nhanh tới bỏ qua Thất Thụ, hướng về Thanh Hoa cười rạng rỡ: "Tế ti đại nhân còn đang đợi ta, ta đi vào trước."
Thanh Hoa gật đầu, hắn liền nghiễm nhiên như người giành được toàn thắng, ưỡn ngực ngẩng đầu bước nhanh đi vào phòng.
Từ đầu tới cuối, Khương Vọng bị coi như không khí, bên tai thậm chí nghe được thanh âm nghiến răng vì tức giận của Thanh Thất Thụ.
Trên thực tế trong mắt Bát Chi chỉ có thánh nữ Thanh Hoa, nếu không phải Thanh Thất Thụ không ngừng che đi mắt hắn, có lẽ ngay cả Thanh Thất Thụ hắn cũng không nhìn thấy.
"Đi vào, đi vào, chúng ta cũng đi vào!" Thanh Thất Thụ nháo nhào lên.
Thanh Hoa cũng liền đi theo vào phòng.
Khương Vọng cố ý bước nhanh hai bước vào phòng tế ti đả tọa, lấy thân mình che đi tầm mắt của tiểu cô nương tóc cây dừa, không để nàng nhìn thấy đầu người trong tay Bát Chi.
Hắn cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ là nếu An An ở chỗ này hắn cũng sẽ che mắt An An đi, không cho tiểu hài tử thấy được mặt máu tanh của thế giới này quá sớm.
Tiểu hài tử còn thiếu khuyết nhận thức đối với thế giới, thấy những điều này quá sớm rất dễ mang đến bóng ma suốt đời, thậm chí tính cách trở nên vặn vẹo.
"Tế ti đại nhân!" Thanh Bát Chi vừa vào phòng liền đi tới trước người bà lão tóc bạc, nửa quỳ xuống, một tay giơ lên đầu người đến trước mặt nàng.
"Tương Thú... Bát Chi đã hoàn thành!"
Bà lão vẻ mặt thần thánh, hai tay bưng lấy cái đầu, giọng cầu khẩn: "Nguyện thần quyến bất diệt."
Trong phòng, Thanh Thất Thụ, Thanh Cửu Diệp, thậm chí tiểu cô nương mặt bánh bao bị Khương Vọng che ở sau người, tất cả đồng loạt cầu khẩn: "Nguyện thần quyến bất diệt."
Tế ti hai tay ôm lấy cái đầu vào trong ngực, lúc này mới nói: "Thiếu niên lang ngoại lai, ta biết ngươi có ý tốt. Nhưng đối với thánh tộc, đầu bị cắt trong Tương Thú không phải là vật máu tanh gì hết, nó đại diện cho nét đẹp cùng vinh dự của chúng ta. Tiểu Quả Nhi có thể nhìn nó, cũng nên nhìn nó."
Từ những lời này có thể phán đoán, bà lão tế ti khả năng có lý giải nhất định đối với thế giới bên ngoài, bằng không thì nàng sẽ không nói ra mấy lời "Ta biết ngươi có ý tốt". Nếu như nàng vẫn luôn sinh sống tại Vùng đất Thần Ấm, chưa bao giờ tiếp xúc qua bên ngoài, quan niệm đạo đức của thánh tộc hẳn sẽ là toàn bộ của nàng, nàng cũng sẽ không cho rằng xuất phát điểm của Khương Vọng là tốt.
Trong lòng Khương Vọng tuy không ủng hộ, nhưng vẫn dịch người qua một bên. Thế giới quan khác nhau, hắn không thể lấy tiêu chuẩn của mình mà cân nhắc tất cả, đây là đạo lý phụ thân đã từng dạy hắn khi còn rất nhỏ.
Nhất là ở một nơi xa lạ như Sâm Hải Nguyên Giới.
Nhưng không nghĩ đến, một cái tay lại nắm lấy góc áo hắn.
Tiểu cô nương trốn ở hắn phía sau cũng không muốn đi ra.
Nàng cũng theo mọi người cầu khẩn thần quyến, nhưng rõ ràng tiểu cô nương sợ hãi khi nghe được từ "đầu".
Xem ra bất kể sinh ra ở hoàn cảnh nào, nhân loại luôn có điểm chung. Khương Vọng nghĩ.
Bà lão thoáng dừng lại, cuối cùng không nói gì.
Mà lúc này Bát Chi đã đứng dậy mới chú ý tới Thanh Cửu Diệp đứng ở trong phòng.
Sắc mặt hắn trầm xuống: "Vì sao ngươi cùng Thất Thụ đều trở về? Ta cần một lời giải thích!"
Thanh Cửu Diệp hiển nhiên cảm thấy đuối lý, giọng yếu ớt không có sức lực gì: "Trước khi chúng ta quyết ra thắng bại thì đã tìm được sứ giả Long thần... Cho nên quyết định trước tiên tạm dừng Tương Thú."
Cho dù là Thanh Thất Thụ lúc này cũng im lặng không nói. Nói đến cùng, bọn họ đúng là đã làm trái với truyền thống, bởi vì hắn sợ đau cùng Thanh Cửu Diệp nhẹ dạ.
Mặc dù có lý do sứ giả Long thần, nhưng sứ giả Long thần dù sao cũng là việc không thể xác định. Nhất là lúc này đã có tới ba sứ giả Long thần, sự việc càng trở nên hên xui.
Bọn họ tạm dừng Tương Thú, tạm miễn phân ra sinh tử.
Đối với Thanh Bát Chi đã chấp hành truyền thống, đây lẽ nào công bằng sao?
Thanh Bát Chi đã nghiến răng: "Như vậy sao?"
Không để bọn họ tiếp tục đôi co, tế ti lập tức nói: "Bát Chi, sứ giả Long thần ngươi mời tới đâu?"
Thanh Bát Chi dùng sức kéo tay phải, dây cầm trong tay liền nhanh chóng thu về.
Dây này rất dài, tay nắm đầu này, đầu kia vẫn ở bên ngoài quả ốc.
Thanh Bát Chi kéo một hồi...
Bịch! bịch!
Hai bóng người rơi vào phòng.
Một người vóc dáng trung bình, nằm ngửa nhìn trời, tóc rối bù, ánh mắt mờ mịt, sắc mặt có vẻ tang thương.
Một người khác gầy hơn, gục mặt xuống đất, tóc vẫn còn búi, coi như còn giữ được chỉnh tề, quỳ rạp trên mặt đất, thấy không rõ hình dạng.
Cả hai đều bị dây trói quá chặt, không thể động đậy.
Xem ra hai vị "sứ giả Long thần" này là bị Thanh Bát Chi bắt làm tù binh, sau đó lấy dây trói lại, một đường kéo về Vùng đất Thần Ấm. Thảo nào người nằm ngửa vẻ mặt rất bất cần đời...
Đãi ngộ so với Khương Vọng, quả thật là thiên địa khác biệt.
Nhưng điều khiến Khương Vọng chú ý chính là, hắn đều đã gặp qua hai người này!
Y phục trên người họ là trang phục người Tề điển hình.
Người nằm ngửa mặc dù không biết tên họ xuất thân, nhưng chắc là gặp qua trong Thất Tinh cốc.
Trước khi Thất Tinh Lâu bí cảnh mở ra, Khương Vọng đã quan sát qua toàn bộ người tham dự, nên có chút ấn tượng với người này.
Nói cách khác, hắn không phải tới Sâm Hải Nguyên Giới một mình.
Mặc dù là người cạnh tranh, lúc này hắn cũng không khỏi sinh ra thân cận.
Tế ti trầm mặc một hồi, mới nói: "Bát Chi, ngươi mời sứ giả Long thần tới như thế đó hả?"
Thanh Bát Chi vẫn còn sa sầm mặt: "Vừa nhìn nhìn ta họ đã bỏ chạy, ta cũng không có cách nào."
Năm tháng đem đến cho tế ti ngoại trừ nếp nhăn, còn có kiên trì: "Vậy làm sao ngươi phán đoán họ là sứ giả Long thần?"
"Lúc đó ta mặc nặc y trốn ở một bên, vừa lúc gặp được bọn họ đang đánh với sâm hùng, nghe bọn họ nói cái gì 'phương thế giới này' ,'tinh quang tiếp dẫn', liên hệ với ghi chép ở trong tộc, liền rõ ràng họ có thể là sứ giả Long thần rồi."
"Vậy vì sao thấy ngươi họ lại bỏ chạy?"
"Ta cũng không biết a." Thanh Bát Chi có chút bất đắc dĩ: "Ta còn lao ra cứu họ nữa mà, đang muốn nói, vừa quay đâu thì họ đã bỏ chạy rồi."
"Cho nên ngươi mới trói họ đem về đây?"
"Ta muốn họ đi theo ta, họ cũng đâu có nghe."
Lúc này, Vũ Khứ Tật đang bị trói như bánh trưng, nghe vậy nội tâm tan vỡ.
Một con gấu hung tàn như vậy, chúng ta liên thủ còn đánh nửa ngày, ngươi không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra, một mũi thương liền làm thịt nó, lại ăn mặc kỳ quái, giống như dã nhân!
Chúng ta có thể không sợ, có thể không chạy hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận