Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1987: Ta không dám nói ra tên của nó (1)

Ngày sáu tháng giêng năm Đạo Lịch 3921.
Lúc Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng ở Phủ Tang chuyển hướng, quyết định đi cứu Trọng Huyền Tuân, cuộc chiến Cảnh - Mục cũng đến hồi kết thúc.
Nam Thiên Sư Ứng Giang Hồng lĩnh quân quay lại biên giới Thịnh quốc, truy sát bại quân, khiến binh sĩ Mục quốc xác chết trải dài, chiến mã Mục quốc, kiệt lực mà vong, xâm nhập ba trăm dặm vào thảo nguyên, khắc bia ghi công!
Lúc trước khi Bắc Cung Nam Đồ chết trận, tin truyền đi khiến thiên hạ kinh hãi, Yến Bình đã đoán cuộc chiến Cảnh - Mục nhanh thì hai đến ba ngày, chậm thì năm đến bảy ngày sẽ kết thúc.
Cảnh quốc đã thật sự chỉ dùng hai ngày đã hoàn thành cuộc chiến tranh khổng lồ, thật là chấn nhiếp lòng người! Bắc Cung Nam Đồ mất mạng, trở thành bước ngoặt của cuộc chiến tranh. Vị Thần Miện Bố Đạo Đại Tế Ti này có địa vị gần như là thần trong lòng vô số người Mục quốc. Ông ta ngã xuống, chiến trường vốn đang trong thế giằng co nháy mắt bị phá vỡ sự cân bằng, sĩ khí của Mục Quân rơi xuống đáy vực, hoàn toàn tan vỡ. Hai nước Cảnh - Mục đã toàn diện khai chiến từ ngày 19 tháng 10 năm Đạo lịch 3920, đến ngày mùng 6 tháng giêng năm Đạo lịch 3921, ứng Giang Hồng lập bia ở thảo nguyên.
Tổng cộng sau hai tháng mười bảy ngày, cuộc chiến oanh liệt giữa hai nước bá chủ đã hạ màn. Đương nhiên cuộc chiến kéo dài cả một năm của Mục - Thịnh trước đây không phải là do dở. Trong cuộc chiến Cảnh - Mục lần này, Lý Nguyên Xá bị thương nặng, có lẽ cũng nên được mọi người ghi nhớ. Nhưng nói cho cùng, cuộc chiến này cũng là để chứng tỏ sự uy nghiêm cường đại sừng sững bất động của Cảnh quốc. Là phương thức để đế quốc cổ xưa này một lần nữa tuyên bố với toàn bộ thế giới hiện thực hôm nay, họ vẫn là cường quốc hùng thị thiên hạ, là đế quốc trung ương chí tôn chí quý. Ứng Giang Hồng thuận lợi kết thúc cuộc chiến, Cảnh đình không chút do dự, cùng ngày gửi liền một lá quốc thư đến Lâm Truy, viết !
"Thiên tử Đông quốc thân khải: Cảnh - Hạ là hai nước đồng minh! Trẫm và Hạ Hoàng, là huynh là đệ! Dù đệ có ngu dốt, gây ra họa ngoại xâm, vi huynh cũng không thể nào không cứu. Đông quốc có nhật xuất chi đức, sao Đông Thiên tử không làm việc thiện, bỏ qua hiềm khích, dừng ngay can qua, trùng tu bổn tông? Cảnh có trách nhiệm giúp thế giới hòa bình, mà trẫm cũng luôn có ý muốn hòa bình. Mọi người đều cùng thuộc một nhà Nhân tộc, thật không nên tích thù cũ mà thêm hận mới. Cố chấp cho ngựa mặc giáp, oán hận kéo dài có phải tuyệt tình quá hay không? Trí giả thì không nên làm vậy. Một ý niệm mà dậy khởi binh qua, khiến bao gia đình khổ sở, vạn nhà than khóc! Không phải người mới làm. Lời của trẫm là rất thật lòng, trong lòng cũng vô cùng mong mỏi, mong Thiên tử Đông Quốc được hay. Đông Quốc bây giờ bãi binh, các nước trung vực sẽ không để ý những chuyện đã qua nữa. Nếu quân Tề không lui, dù trẫm không đành lòng, cũng không thể không đến giúp huynh đệ, dùng đao binh để đẩy lùi ngoại tặc!"
Cảnh cáo này không chỉ là cảnh cáo, hoặc nói đúng hơn, nó không chỉ dừng ở mức độ cảnh cáo. Nếu Ứng Giang Hồng chưa rút quân trở về, Chân Quân Vu Khuyết sẽ đích thân lãnh Đấu Ách Quân đứng đầu bát giáp, làm quân tiên phong, trực chỉ nam hạ! Mọi người đều phỏng đoán khốn cảnh của Cảnh quốc. Cảnh quốc rơi vào thế lựa chọn gian nan, ném chuột sợ vỡ bình, chưa chắc dám sau khi chiến tranh Cảnh - Mục kết thúc, sẽ mở ra trận chiến các nước Bá chủ thứ hai... tất cả những điều này, đều đã bị thái độ cứng rắn này đánh cho tơi tả. Sự bá đạo của đế quốc Trung Ương, lập tức hiện rõ!
Dù mấy năm nay Tề Quốc liên tục đắc thắng, uy áp tứ phương, đang là khi thịnh vượng, binh dũng dân kiêu, thì nhất thời lòng người cũng bàng hoàng. Kẻ xách đao đứng ở trước mặt lúc này, dù gì cũng là Cảnh quốc.
Dù gì cũng là đế quốc đệ nhất hùng cứ Trung vực từ khi đạo lịch bắt đầu tới nay! Hôm nay mang theo uy thế đại phá Mục quốc, thế ép Đông Tề, ai nghe cũng hoảng sợ. Nhất thời tấu chương như mưa, bay xuống án Tề Thiên tử. Liếc mắt nhìn qua, phần lớn đều là thỉnh cầu Thiên tử quan tâm đại cục, ngự mệnh cho tiền tuyến lui binh. Trong đó, Đại Nho Nhĩ Phụng Minh - người từng viết Hùng Văn Công Quá Luận, suýt nữa đóng đinh thanh danh của Khương Vọng, khiến hắn bị vạn người chà đạp - viết một bài văn lê thê dâng lên Thiên tử, văn từ phong phú, trọng tâm chỉ có một câu ! Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt, Thiên tử nên bảo tồn thực lực của Tề quân làm trên hết. Tào Giai không phải Khương Vọng, dĩ nhiên Nhĩ Phụng Minh không dám lên tiếng mắng khi không có chứng cứ thực sự. Thậm chí còn không dám nhắc đến tên của hung nhân Trọng Huyền Trử Lương. Nhưng những lời đại loại như "Tiền tuyến vì mưu đồ lập công lớn của cá nhân, không chịu bỏ lui binh" này nọ, cũng không hề ít. Trong triều đình, có rất nhiều người lên tiếng ủng hộ Nhữ Phụng Minh. Bảo lời của Nhữ Phụng Minh là lời vàng ngọc, bảo Ngọc Phụng Minh quả thực là văn nhân có lương tri của Tề Quốc. Nói người này không sợ cường quyền, không uốn mình xu nịnh Thiên tử, dám hướng đầu bút vào Tào Giai, là điển hình công tâm vì nước.
Mọi người hình như đã quên, Nhữ Phụng Minh từng vì miệt thị, vu khống thiên kiêu Khương Vọng, mà hùa theo đề nghị thông ma của Cảnh quốc, bị người Tề phẫn nộ dội phân vào cửa nhà. Lòng dân quả là dễ thay đổi. Triều nghị họp bổ sung vào ngày hôm nay, mùng sáu tháng giêng, không chỉ là chuyện trên dưới Tề Quốc quan tâm nhất, mà còn được cả thiên hạ chú ý. Ai cũng muốn biết rốt cuộc Tề quốc sẽ là thái độ gì, Tề Thiên tử sẽ là thái độ gì. Trong thời gian ngắn, có khả năng nổ ra chiến tranh nước bá chủ thứ hai hay không! Triều nghị lần này được tướng quốc Giang Nhữ Mặc chủ trì, văn có Ôn Duyên Ngọc, Dịch Tinh Thần các loại; võ có Tu Viễn, Sóc Phương Bá Bảo Dịch vân vân.
Tất cả những người có quyền lên tiếng ở kinh thành đều tham dự triều nghị lần này, có thể nói là vô cùng đông đảo. Đáng nhắc tới là, Thái tử Khương Vô Hoa, hôm nay cũng mặc miện phục Thái tử, đứng trong Tử Cực Điện. Hoàng tam nữ Khương Vô Ưu, hoàng cửu tử Khương Vô Tà, cũng được dùng triều phục cung chủ tham gia. Điểm giống các lần trước là, Thiên tử vẫn ngồi trên long ỷ. Điểm khác các lần trước là, triều nghị mới vừa bắt đầu, hai phe bất đồng ý kiến đã lập tức cãi nhau vô cùng kịch liệt, hoàn toàn bỏ qua giai đoạn ôn văn hữu lễ nhưng âm dương quái khí mở đầu, ai nấy đều dùng từ vô cùng kịch liệt. Dưới áp lực mạnh mẽ do Cảnh quốc mang đến, thật sự không ai còn giữ được cái mặt nạ ôn tồn. Cuộc triều nghị lần này, không chỉ liên quan đến chính kiến của họ, mà còn liên quan đến tương lai của Tề quốc. Mâu thuẫn với Cảnh quốc là chuyện không thể coi thường. Khai chiến với quốc gia mạnh nhất thiên hạ, nhất định phải cân nhắc đến hậu quả nếu chiến bại! Trong Tử Cực điện, tiếng người huyên náo, như muốn lật tung cả mái vòm. Một bên tỏ ý phải thừa thắng xông lên, trừ bỏ hậu hoạn vĩnh viễn, tuyệt đối không được bị Cảnh quốc dọa mà lui.
Một bên biểu thị thấy đủ thì nên dừng. Cuộc chiến lần này đã đánh đau Hạ quốc, cướp được rất nhiều tài nguyên về Tề, những chỗ tốt đều đã giành hết rồi, thực sự không cần phải khai chiến với Cảnh quốc, ép mình vào cảnh mạo hiểm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận