Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1798: Không có ai một thân cẩm tú (1)

Chúc Duy Ngã suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: "Dường như cũng không có ai biết được, cũng chưa từng có người nào hỏi qua ta, cho nên ta cũng không thể nói rõ ràng."
Toàn bộ người ở Phong Lâm thành vực đều rơi vào kẽ hở giữa hiện thế cùng u minh. Những người từng biết đến danh tiếng của Phong Lâm ngũ hiệp, hoặc những ai từng được Phong Lâm ngũ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, lúc này đều đã không còn tồn tại nữa.
Trong suy nghĩ của Khương Vọng, đây chính là lý do khiến Đỗ Dã Hổ có thể tiếp tục chờ đợi ở Trang quốc.
Nhưng nếu chuyện này bị người khác phát hiện thì sao?
Ở trận chiến trước đó, từ đầu đến cuối đều là phong cách bố cục đặc hữu của Lâm Chính Nhân.
Dựa vào chính bản thân Đỗ Dã Hổ, tuyệt đối không thể nghĩ ra việc ẩn nấp bên trong mắt trận chờ phản kích.
Từ một loại bố cục chiến đấu lúc trước, có thể thấy ít nhất Lâm Chính Nhân biết tình cảm hắn đối với Đỗ Dã Hổ. Cho nên chuyện bọn hắn kết nghĩa năm xưa, chín phần mười đã bị bại lộ, mặc dù chưa rõ lộ ra như thế nào.
Nếu chuyện này đã bị phát giác, với tính cách của đôi quân thần Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, làm sao có thể yên tâm đối với Đỗ Dã Hổ?
Cho nên nếu Đỗ Dã Hổ vẫn muốn tiếp tục chờ đợi ở Trang quốc, lần giết chóc này ắt phải có lý do chính đáng…
Hiện tại điều duy nhất Đỗ Dã Hổ cần che giấu là gã biết rõ chân tướng chuyện Phong Lâm thành, cho rằng chính Khương Vọng mới là thủ phạm, là người cấu kết với Bạch Cốt đạo hủy diệt Phong Lâm thành vực, đó mới là lý do gã cừu hận Khương Vọng đến như vậy.
Khương Vọng nhanh chóng lý giải mạch suy nghĩ này, cảm nhận được cơn đau lâm râm ở chỗ ngực, không khỏi cười khổ nói: "Giản của hắn quả thực rất nặng."
‘Nhiều năm như vậy, cũng không ai sống uổng phí a…
Một thân "Ác Hổ Sát" của Đỗ lão hổ, cũng không biết phải trải qua bao nhiêu lần đao liếm máu, bao nhiêu lần đi qua Quỷ Môn quan mới luyện ra được.’.
Chúc Duy Ngã nhìn Khương Vọng một cái, thản nhiên nói: "Ta nhớ rõ ngươi cũng không phải hạng người mềm tay…Được rồi, ta sẽ tìm cơ hội giết hắn giúp ngươi."
"Đừng!" Khương Vọng thoáng cái ngồi phắt dậy.
Thương thế bị động đến khiến cho hắn không kìm được bặm miệng.
Đối với nghi vấn của Chúc Duy Ngã, hắn giải thích: "Đệ vẫn tin tưởng Đỗ lão hổ."
Chúc Duy Ngã lập tức hiểu ý, cái cằm hất lên, nhìn về phía hắn hỏi: "Dù hiện tại đã trở thành như vậy?"
Khương Vọng khẳng định chắc chắn: "Dù là như thế."
Khi hắn đối thoại với Đỗ Dã Hổ, đối phương cũng rất thẳng thắn hỏi lại việc "ôn chuyện" - "Ngươi còn nhớ rượu ngon ta giấu dưới gầm giường không?"
Lúc trước trong túc xá ngoại môn đạo viện Phong Lâm thành. Mọi người cũng đều biết rượu ngon đã sớm được chia nhau uống cạn. Đỗ Dã Hổ giấu dưới gầm giường đều là rượu mạnh.
Đó là thứ rượu rẻ tiền nhất mà mỗi khi hết tiền, gã thèm rượu đến phát cuồng mới miễn cưỡng dùng để giải cơn thèm rượu.
Theo lời Triệu Nhữ Thành, thì thứ rượu đó đến chó còn chẳng thèm uống.
Tất nhiên cũng vì câu nói đó, y đã phải chịu đòn suốt nửa tháng.
Nếu câu nói về rượu ngon kia là giả dối, vậy thì hoài bão đã từng kia cũng chỉ là hư vô.
Vậy thì có phải người Trang quốc hay không có còn quan trọng?
Vậy thì cuộc chiến này cũng chẳng phải là cảm xúc chân thực của gã.
Đỗ Dã Hổ truyền đạt tin tức đến Khương Vọng rằng gã vẫn nhớ rõ mọi chuyện, gã cũng như Khương Vọng đang cùng chịu đựng nỗi đau.
Nhưng vì một lý do bất đắc dĩ nào đó không thể nói rõ, gã mới ra tay tàn nhẫn với Khương Vọng như vậy.
Gã cần Khương Vọng phối hợp với mình.
Cho nên mới có kiếm thế mạnh mẽ của Khương Vọng đâm tới.
Kỳ thực chiến đấu đến một khắc đó, Khương Vọng sao có thể dễ dàng tin tưởng chân thân của Lâm Chính Nhân ẩn giấu trong tòa mộ phần nhỏ bé kia?
Với tài tình chiến đấu của hắn, sao lại có thể liên tiếp mắc nhiều sai lầm trong chiến đấu đến vậy?
Là người đều sẽ mắc sai lầm, hắn cần để cho mọi người biết rằng, Khương Vọng hắn cũng vậy.
Hắn giả vờ tin tưởng vào đấy, chỉ để tạo cho mình một lý do không ra tay bổ kiếm tới Đỗ Dã Hổ nữa, đồng thời lý do phải nhanh chóng rời khỏi chiến trường chính là - hắn bị thương, hắn không tìm thấy chân thân của Lâm Chính Nhân, lại lo lắng Đỗ Như Hối đuổi kịp, vì vậy nên chỉ có thể thoát thân rời đi.
Dưới tình huống Lâm Chính Nhân không hề lộ diện từ đầu đến cuối, nếu tiếp tục chiến đấu, hắn sẽ không thể che giấu khả năng mình có thể thực sự tuyệt diệt sinh cơ của Đỗ Dã Hổ.
Cho nên hắn cần một "sai lầm" như vậy để tìm cho mình một lý do hợp lý rời trận.
Nhưng bởi vì hắn từ trước đến nay vẫn luôn cường đại, muốn tạo ra "sai lầm" như vậy ngược lại càng khó hơn là giành chiến thắng, thực sự gian khổ gấp trăm lần nghìn lần.
Từ khi Phong Lâm thành bị hủy diệt, không, từ sau khi Đỗ Dã Hổ được Cửu Giang Huyền Giáp chiêu mộ.
Bọn họ đã không còn nói chuyện với nhau.
Trong thư Đỗ Dã Hổ đã nói rằng sang năm sẽ cùng nhau ăn tết, huynh đệ trùng phùng, nói rằng gã muốn áo gấm về quê thế này thế kia, thế nhưng cũng không thể thực hiện được.
Quê quán không còn.
Đến sau này khi lẻn vào doanh trại của quân sĩ Cửu Giang Huyền Giáp, Khương Vọng cũng chỉ liếc nhìn Đỗ Dã Hổ một cái rồi rời đi.
Hắn biết nhưng đối phương lại không biết.
Cho đến lần này, bọn họ mới thực sự "trùng phùng".
Đáng tiếc không uống rượu, không đụng quyền.
Không có nhảy cẫng hoan hô, không có ai một thân gấm vóc.
Chỉ có binh sát toàn thân đẫm máu, chỉ có sương bụi mù mịt vạn dặm.
Xuống tay tàn nhẫn đối với lẫn nhau.
Đỗ Dã Hổ trong biển lửa vô biên không lùi mà tiến, trong thương thế thiêu đốt xương cốt vẫn tiến về phía trước, ra sức hoàn thành lời hứa của gã với Trang đình một cách trọn vẹn nhất.
Đồng thời cũng hoàn toàn giao phó tính mạng của mình vào tay Khương Vọng.
Chỉ cần tay của Khương Vọng run một chút, hoặc là có một chút nghi ngờ đối với Đỗ Dã Hổ, gã sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.
Thậm chí cho dù Khương Vọng có diễn vở kịch này vô cùng tốt, diễn ra sai lầm mà một tu sĩ Ngoại Lâu đỉnh cấp không nên mắc phải, diễn một cách hợp lý cảm giác cấp bách của hắn khi lo lắng những cường giả cao tầng của Trang quốc xuất hiện, diễn sâu tận xương ba phần. Tính mạng của Đỗ Dã Hổ vẫn phải dựa vào một vấn đề chính là không biết Đỗ Như Hối có xuất hiện hay không.
Đỗ Như Hối có xuất hiện hay không, lão có ra tay cứu gã, lão có tin tưởng gã hay không?
Đây đều là vấn đề.
Đỗ Dã Hổ đã cược tính mạng của bản thân mình ở nơi này, treo dưới kiếm của Khương Vọng.
Hắn sao có thể không tin Đỗ Dã Hổ?!
Khương Vọng "phối hợp" là dựa trên tình huống Đỗ Như Hối nhất định sẽ cứu Đỗ Dã Hổ, mới xem như hoàn toàn có giá trị. Nếu như cược không đúng, Đỗ Dã Hổ bị thương tổn đến như vậy, gần như chắc chắn phải chết rồi…
Cho nên khi gặp Sơn Hà thứ của Đỗ Như Hối, cảm nhận đầu tiên của Khương Vọng là thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới chuyên tâm đối phó với một kích của lão như thế nào.
Thấy Khương Vọng kiên định như vậy, Chúc Duy Ngã cũng không cần phải nói nhiều, chỉ nói: "Trong hai ngày ngươi hôn mê này, có hai chuyện có khả năng liên quan đến ngươi."
Khương Vọng miễn cưỡng ngồi dậy, chống tay xuống đất, để cho trạng thái của mình thoải mái hơn một chút: "Hai chuyện gì?"
"Chuyện thứ nhất, có một người Sở quốc tên là Sở Dục Chi đến hỏi ai thu thi cho Tiêu Thứ, sau đó cho Liên Hoành bảy viên Nguyên thạch, thắp vài nén hương ở mộ phần Tiêu Thứ rồi đi. Ngươi có biết không?"
"Hắn là bằng hữu chí cốt của Tiêu Thứ." Khương Vọng nói: "Có lẽ bảy viên Nguyên thạch kia đã là toàn bộ gia sản của hắn."
Chúc Duy Ngã gật đầu, lại nói: "Chuyện thứ hai, Hoài Quốc công Đại Sở tuyên bố ban hành lệnh truy sát không hạn chế phạm vi toàn bộ Nam vực, truy nã Dịch Thắng Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận