Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1223: Đêm đen - Tuyết trắng không ai thua ai (2)

Ồn ào ngoài sàn đấu, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến được trên Diễn võ đài.
Tuy Hứa Tượng Càn đang dùng cách riêng của mình để tạo khí thế cho hắn.
Nhưng Khương Vọng đâu có nghe được Hứa Tượng Càn nói gì.
Nhưng hắn lúc này lại vô thức đạt đến sự nhất trí ở một mức độ nào đó với Hứa Tượng Càn.
Ngay lúc này, "Cản Sơn Mã song kiêu" lại xuất hiện một sự ăn ý vi diệu, thật là thú vị.
Khương Vọng cũng đến lúc này, mới đột nhiên nhận ra.
Trận đấu của mình và Tần Chí Trăn đã bắt đầu từ lâu rồi!
Từ lúc thi đấu tuyển chọn Nội Phủ, bắt đầu từ lúc Tần Chí Trăn bước về phía hắn, Tần Chí Trăn đã kéo hắn vào một đấu trường chỉ dành riêng cho hai người.
Vòng đấu bát cường, trận y đấu với Bắc Cung Khác đó, chính là để cho Khương Vọng xem!
Thời điểm đó, mặc dù Tần Chí Trăn muốn cho Bắc Cung Khác được thể hiện hết sự xuất sắc của mình, nhưng y là người luôn nắm vững vàng thế cục trong tay, cơ bản không cần phải dùng đến Ngũ Phủ cùng diệu.
Vì sao không cần mà vẫn dùng?
Đương nhiên không phải để khoe khoang bản thân, mà là để cho Khương Vọng thấy rõ.
Ngũ Phủ cùng diệu lúc đó, và rút đao tự thuật lúc này, đều chỉ có một mục đích là dựng nên thanh thế vô địch cho mình, để Khương Vọng chưa chiến mà khiếp, thua về mặt khí thế!
Khương Vọng đương nhiên tin Tần Chí Trăn không nói khoác, và cũng đúng là có thực lực đó.
Thực lực thật sự của hắn, là Nội Phủ đỉnh phong.
Nhưng !.
Ngươi bảo, đao thuật tăng thêm một bậc.
Là sẽ giống như Hoàng Xá Lợi và Triệu Nhữ Thành, hơi vượt qua cấp độ một chút, hay sẽ thành giống Đấu Chiêu, vượt qua hẳn một tầng?
Mà đối với Khương Vọng, dù có là như thế, cũng không thành vấn đề.
Dù người trước mặt có thần thông của Trọng Huyền Tuân, có chiến kỹ của Đấu Chiêu, có vô địch trong cùng cảnh, ngạo thị anh hùng thiên hạ, thì Khương Vọng hắn sẽ lùi bước à?
Hứa Tượng Càn mặc dù thường nói chuyện linh tinh mê sảng, nhưng có một câu hắn nói không sai, Khương Vọng sao mà bị ảnh hưởng được!
Vương Di Ngô cũng từng vô địch cùng cảnh, Lôi Chiêm Càn cũng từng độc chiếm càn khôn.
Nhưng bây giờ là Khương Vọng hắn đứng ở chỗ này, kiếm thử anh hùng thiên hạ!
Những kẻ địch hắn từng đối mặt, sự tuyệt vọng hắn từng phải cảm nhận, rất nhiều người cả đời cũng không tưởng tượng ra nổi.
Dưới ánh mắt lo âu, thương hại, vui mừng, hoặc mong chờ của tất cả mọi người...
Khương Vọng vẫn bình thản, kiên định như cũ: "Ta cầm trường kiếm đến phương đông này, chính là để tỷ thí với anh hùng thiên hạ. Trong cùng cảnh giới, hải ngoại đã không còn đối thủ; trường kiếm khó gặp lương phùng! Hôm nay nếu được nhìn thấy tuyệt thế chi đao, ta nhất định sẽ ngâm thơ ca hát, vui sướng hân hoan!"
Tình cảnh như này, lời lẽ như này.
Người nhìn tâm trí say mê, người nghe cả lòng kích động, vô cùng xúc động vì sự hào khí trong lời này.
Trong lòng vô cùng hào hứng, vì những lời này!
Khương Vọng lúc này đương nhiên hào khí tận trời, khí thế của Tần Chí Trăn cũng tăng lên vùn vụt.
Y một đường từ tây đến đông, vì truyền nhân cổ phi kiếm Kiếm Tuyệt Vị Thủy kia, đúng là đã xem Khương Vọng là đối thủ lớn nhất trên con đường tranh giải nhất, dành cho hắn sự tôn trọng lớn nhất.
Cách thức thể hiện tôn trọng đối thủ, chính là dùng cố gắng lớn nhất để đánh bại hắn.
Nên ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau, đã bắt đầu tranh thế.
Gồm việc cho biết tin tức trận chiến của mình với Hướng Tiền, gồm thi triển Ngũ Phủ cùng diệu, và gồm cả việc tự thuật đao thuật lúc này.
Đương nhiên y làm thế là vì muốn ép chết đối thủ, nhưng nếu đối thủ thật sự chỉ vì vậy mà để ý chí chiến đấu của mình bị ép vỡ, y sẽ vô cùng thất vọng!
Như bây giờ rất tốt, tốt vô cùng.
Y cảm nhận được đối thủ có tâm cường giả không hề sợ hãi, nên trong lòng cũng sôi lên chiến ý hừng hực.
Với y, trận chiến ngày hôm nay, mới là trận đầu tiên của mình ở Đài Quan Hà!
Nhưng càng kích động, y càng bình tĩnh.
Lòng càng kích động, người càng trầm xuống.
Tay phải hoành đao, tay trái khẽ lướt nhẹ dọc theo thân đao.
Nói: "Thường đi nghe thuyết thư, có nghe được câu này: ‘Dù gì cũng là chết mà thôi’, nên đao này, được đặt tên Hoành Thụ."
Sống chết trong lời của người thuyết thư, luôn luôn nhẹ bẫng, nhưng đến khi nó xảy ra đến với mỗi người, thì mới có chuyện.
Là nhỏ bé cũng vậy, là to tát cũng vậy.
Cảm nhận được sự trang trọng của y, Khương Vọng cũng đưa kiếm lên hoành ngang trước người, trả lời: "Ta có người không thể quên, đất không thể quên, mối hận không thể quên. Cho nên kiếm này, được đặt tên là Trường Tương Tư."
Nói ra tên kiếm vào lúc này, hắn như cảm nhận được tâm tình của Trường Tương Tư.
Cái này gọi là binh khí có tiếng sinh ra linh tính, dưỡng dục ra kiếm linh, chứ không phải sinh ra một sinh mạng khác.
Sự bí ẩn của sinh tử luân hồi, là thứ mà bây giờ hắn chưa có khả năng mơ mộng tới.
Cảm xúc của hắn, cảm nhân của hắn, thể ngộ của hắn, qua nhiều ngày sống chung trung, đã thấm vào thanh kiếm này, tụ thành một thể, dưới sự chăm sóc nuôi dưỡng của ánh sáng thần thông, dựng sinh ra linh tính.
Cho nên...
Kích động của Trường Tương Tư, là kích động của hắn. Sự nặng nề của Trường Tương Tư, là sự nặng nề của hắn.
Tâm tình của Trường Tương Tư, là tâm tình của hắn.
Vào giờ khắc này, tâm tình của hắn đang lưu chuyển bên trong Trường Tương Tư, Trường Tương Tư vì thế mà trầm mặc.
Tần Chí Trăn cảm nhận được sự trang trọng dị thường, vô thức siết chặt hơn cây đao trong tay, sẵn sàng nghênh chiến.
Khương Vọng hoàn toàn cảm nhận được sự đối xử đầy trang trọng này, nên cũng đang suy nghĩ...
Hướng Tiền có thể nằm nhất định sẽ không ngồi, có dùng roi thúc cũng không chịu nhúc nhích kia, đã để lại cái gì cho vị tu sĩ Thiên phủ này?
Khiến một thiên kiêu đỉnh phong Ngũ Phủ cùng diệu như này, dành cho hắn sự tôn trọng lớn đến như vậy?!
Hắn nhanh chóng dẹp mọi suy nghĩ sang bên, bây giờ phải tập trung chiến đấu, mấy chuyện này để sau rồi hỏi!
Thời gian như chưa từng trôi đi, như không còn tồn tại.
Ngay lúc thanh quang như nước chảy tán, tiếng tuyên bố của Dư Tỷ vừa vang lên...
Hoành Thụ đao và Trường Tương Tư cũng cùng lúc gặp nhau!
Ngay chính giữa diễn võ đài!
Thương! ! !
Âm thanh đầu tiên của trận đấu được chú ý nhất vang lên.
Chỉ một tiếng, nhưng hồi vạn chuyển.
Không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng người.
Như sấm kêu, như sét đánh, làm người ta hoảng thần bừng tỉnh, làm người ta kinh hồn táng đảm!
Đao và kiếm, không ngừng giao nhau.
Một cái đen nhánh như bóng đêm, một cái trắng khiết như sương tuyết.
Tần Chí Trăn và Khương Vọng, đối diện nhau qua đao và kiếm.
Đao và kiếm lướt qua nhau, lưỡi đao và mũi kiếm, phát ra âm thanh va chạm chói tai đáng sợ.
Một hàng đốm lửa thi nhau tung tóe.
Từng đốm lửa đỏ thẫm nối liền thành một sợi dây.
Đao kiếm đụng nhau ra tinh thần!
Như pháo bông xé toạc đêm đen, ánh sáng mặt trời làm tan sương tuyết.
Ngoài màu đen và màu trắng, đây là màu sắc thứ ba!
Thứ tốt đẹp luôn ngắn ngủi, như "Ánh sao" do đao kiếm sinh ra, cũng chỉ kịp lóe lên rồi vội vàng biến mất.
Ngay khi nó "Chết", bóng đêm cuốn trở lại.
Tần Chí Trăn quay đao về!
Một đao này, nghĩ lại mà kinh!
Lưỡi đao đen thui cuốn ngược màn đêm, phá nát hồi ức.
Thấy quá khứ, quá khứ đã không thấy.
Nhớ lại chuyện cũ, khó quay lại giấc mơ.
Chuyện cũ trước kia đều như mây khói, đao này chặt đứt quá khứ, sấn tới chém đứt kiếp trước.
Diệt kiếp trước!
"Ánh sao lưu luyến" không chỉ có Tần Chí Trăn, mà đuổi theo sinh tử, còn có cả Khương Vọng.
Lúc đao kiếm lướt qua nhau, Khương Vọng cũng đã tiến vào phòng bị tầng cao nhất.
Ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng hai lỗ tai đã khác trước.
Hắn cảm nhận được một thế giới khác.
Thanh Vân Tiên Thái, mở!
Trong vòng mười chín hơi thở từ lúc này ...
Tất cả mọi âm thanh, ta đều nghe thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận