Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1587: Gặp ta không cần tránh đường (3)

“Đừng thử….”
Tả Quang Thù hơi vô lực can: “Đều là bằng hữu mà.”
Y bắt đầu hơi hối hận vì đã đồng ý với Khuất Thuấn Hoa mở tiệc chiêu đãi.
Sao Khương đại ca lại máu chiến đến thế chứ?
Huynh ấy đang cố gắng để mình bị bạn xa vợ ghét à?
Khương Vọng thì phối hợp nói:
“Không biết thực lực của Khuất Thuấn Hoa thế nào nhỉ? Ngươi nói lúc trước khi giao thủ với Hạng Bắc nàng còn ẩn giấu đòn sát thủ phải không? Nói thử xem, lá bài tẩy của nàng là gì? Để ta nghĩ xem nên đối phó thế nào…”
“Chúng ta chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm thôi, được không?”
Tả Quang Thù cố hết sức ngắt lời hắn: “Mỹ thực của Hoàng Lương đài rất tuyệt đấy!”
Cuối cùng lời này cũng khiến cho Khương Vọng thu liễm chút chiến ý, hỏi:
“Tuyệt như thế nào?”
Tả Quang Thù cũng vui vẻ chuyển đi chú ý của Khương đại ca, rất nhiệt tình giải thích:
“Một bàn đồ ăn, diễn hết ngọt bùi cay đắng, trăm vị nhân sinh!”
“Còn có đồ ăn bực này cơ à?” Khương Vọng hào hứng hỏi: “Bọn họ cho phép mang về không?”
Tả Quang Thù nói: “Bình thường chỉ có thể ăn trong tiệm thôi, nhưng bất quá cũng không đến nỗi không thể thương lượng, vì đây là sản nghiệp của Khuất gia…”
Khương Vọng gật gật đầu, vỗ vỗ vai Tả Quang Thù: “Không tệ!”
Tả Quang Thù thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn không biết vị mãng phu đại ca này đang khen Hoàng Lương đài không tệ hay nói Khuất gia không tệ, bèn cẩn thận tiếp lời: “Vậy ngươi đừng động thủ, được không? Nếu không cẩn thận đập cửa hàng, cũng khó nhìn mặt Khuất Thuấn Hoa.”
“Chẳng lẽ ngươi không tin vi huynh sao?” Khương Vọng trấn an nói: “Ta không phải kẻ thích sinh sự. Nếu ngươi đã nói vậy, chờ lát nữa ngươi ở với Khuất Thuấn Hoa nhà ngươi cho tốt là được, ta chỉ mang mồm đi ăn cơm thôi, được chứ?”
“Ai!” Tả Quang Thù không còn gì để nói.
Hoàng Lương đài là một trong những tửu lâu đứng đầu Dĩnh thành, được xưng danh là ăn một bữa ở đây liền có thể cảm thụ được một đoạn nhân sinh.
Đáng tiếc là mỗi ngày chỉ mở ba bàn, hoàn toàn là cung không đủ cầu.
Lúc này mới đầu xuân mà danh sách xếp hàng đã tới tận cuối năm đấy.
Nhưng Khuất Thuấn Hoa tự mình thiết yến, đương nhiên sẽ phải có chỗ. Hôm nay Hoàng Lương đài đặc biệt mở một bàn để tiếp khách quý.
Khương Vọng đi theo Tả Quang Thù xuống xe ngựa, lập tức thấy một tòa đài cao bất chợt mọc lên.
Tường đá vây quanh, diện tích rất rộng, không thấy điểm cuối đâu.
Xe ngựa dừng trước thềm đá.
Tả Quang Thù đi trước dẫn đường, Khương Vọng nhìn nhìn xung quanh, đánh giá hoàn cảnh xung quanh Hoàng Lương đài. Nơi này cửa hàng san sát, người qua lại như dệt cửi, cực kỳ phồn hoa.
Hắn bước tới gần, thì thấy một cái cổng cổ hương cổ sắc.
Vừa lúc có một đoàn người cũng đang đi vào cửa chính.
Một người trong số đó nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn, thì htấy Tả Quang Thù áo hoa mày sang, thì cười ha ha nói: “Còn tưởng là ai, đây không phải là đứa nhóc Tả gia sao?”
Người này hai mắt như đồng, dáng người cao lớn uy vũ, cười nói như tiếng sấm. Bằng hữu đi cùng hắn ta đều cười to.
Đương nhiên hắn ta cũng được như nguyện, mặt Tả Quang Thù đỏ lựng lên.
Nhưng ngay sau đó liền có một âm thanh trong trẻo vang lên, một cai bóng áo xanh cầm kiếm từ dưới thềm đá từng bước từng bước đi tới, liếc một cái, ánh mắt kiệt ngạo, bễ nghễ, tự phụ hết sức.
“Còn tưởng là ai, đây không phải bại tướng dưới tay ta sao?”
Tiếng cười điên cuồng của Hạng Bắc im bặt.
Đương nhiên hắn ta nhận ra Khương Vọng, đương nhiên, cả đời hắn ta cũng không thể quên được hình dáng này.
Chính là người này, trên Quan Hà đài, ngay trước mặt sáu vị Đế Quân và thiên kiêu các nước, lấy một cái Diễm Hoa ấn lên mặt mình, kết thúc Hoàng Hà chi hội của hắn.
Hạng Bắc không cười, các bằng hữu bên cạnh Hạng Bắc cũng không cười.
Khương Vọng lại không muốn cứ thế buông tha mà tiếp tục bước lên: “Trọng Đồng Nhi, bây giờ đã lên Ngoại Lâu chưa? Có dũng cảm tái chiến không?”
“Sao ta không dám!”
Tính tình Hạng Bắc cuồng ngạo cỡ nào chứ, đương nhiên không chịu nổi, mặc kệ bằng hữu ngăn cản mà nhanh chân bước tới nghênh đón.
“Nay dù chưa Ngoại Lâu, cũng đảm bảo cho ngươi biết cái dũng của nam nhi Hạng gia!”
Bàn tay xòe ra, đòn tấn công cái thế dược không mà ra.
Lợi dụng đại môn cổ hương cổ sắc của Hoàng Lương đài làm bối cảnh, Hạng Bắc uy vũ hoành tráng tung người nhảy lên.
Đối mặt với đối thủ nghiền ép, hắn ta vẫn chủ động xuất kích, không chừa lối thoát.
Có thể thấy được dũng liệt của người này.
Hơi khói màu đen vặn vẹo trên mặt hắn ta, một đôi mắt hoàn toàn bị quỷ văn đen thẫm bao phủ. Cơ bắp vốn đã cường tráng lại một lần nữa bành trướng.
Toàn thân hắn ta tang vọt tới hơn một trượng!
Hoàng Hà chi hội đến nay đã nửa năm, Hạng Bắc này cũng không phải Hạng Bắc ngày xưa.
Lấy thân Thôn Tặc Bá Thể, nắm được đòn tấn công cái thế, không khí bị chèn ép đến mức hít thở không thông, nguyên lực cuốn chặt lấy nhau như đầm bùn, như muốn đập nát cả thế giới này!
Ai có thể không sợ?
Ai có thể không kinh hoàng?
Đám bằng hữu kia của Hạng Bắc đều vô thức tản ra xung quanh.
Nhưng đối mặt với uy thế như thế, người thanh niên mặc áo xanh lại là Hoàng Hà khôi thủ năm Đạo Lịch thứ 3919.
Là nam nhân đã nghiền ép Hạng Bắc một cách chính diện.
Một chỗ, hai nơi, ba khu… trọn vẹn năm quang nguyên ở giữa ngực và bụng hắn rực lên ánh sáng trắng.
Trong chốc lát, toàn thân hắn đã bị ánh sáng óng ánh của thần thông bao phủ.
Trong ánh sáng của thần thông huy hoàng xán lạn, một thanh trường kiếm vẫn còn trong vỏ được một bàn tay sạch sẽ hữu lực nâng lên.
Vỏ kiếm băng ngang chống trời.
Keng!
Khương Vọng dung tay trái giơ kiếm, thân thể đặt ở trạng thái Thiên Phủ, dùng vỏ kiếm chặn lấy đòn tấn công này của Hạng Bắc, vỏ kiếm được làm từ thần long mộc chống lấy mũi nguyệt nha.
Cách một luồng khí tức của Thôn Tặc Bá Thể, một đôi mắt kiên định và một đôi trọng đồng bị quỷ văn bao bọc đối diện nhau.
“Ngươi còn chưa Ngoại Lâu, ta cũng ngăn cách Tinh Lâu.”
Khương Vọng nói vậy.
Hắn muốn cho kẻ này biết, không phải chiếm tiện nghi của ngươi, cũng đang biểu đạt sẽ khiến ngươi phải chịu phục.
Sau đó, hắn bật người xông lên.
Hắn cứng đối cứng xông thẳng vào Hạng Bắc trong trạng thái Thôn Tặc Bá Thể, không ngờ lại có thể đẩy hắn ta lên không trung.
Sau khi được ánh sáng của năm thần thông tôi thể và tinh quang tôi thể, cho đến hôm nay, sức mạnh thể phách của hai người đã sớm nghịch chuyển tình thế!
Thôn Tặc Bá Thể là thần thông Lực Phách, nếu đến Ngoại lâu, dù Khương Vọng có thêm một tầng ánh sáng năm thần thông tôi thể, thân thể trong trạng thái Thiên Phủ đi nữa, nhưng gần như chỉ xét sức mạnh nhục thân thì Hạng Bắc vẫn có thể dẫn trước.
Nhưng bây giờ, dù sao hắn ta cũng chỉ mới là Nội Phủ.
Cho nên hắn ta lui.
Trong ánh mắt kinh hãi của đám bằng hữu kia, hắn ta liên tục lùi lại giữa không trung, càng ngày càng xa.
Không kinh hãi như các bằng hữu của mình!
Dù xưa nay Hạng Bắc vẫn kiêu ngạo với sức mạnh cơ bắp của mình mà không chiếm được thượng phong, nhưng hắn ta vẫn không sợ hãi chút nào.
Làm sao hắn ta không biết thực lực của Khương Thanh Dương? Làm sao hắn ta không chú ý đến chiến tích của Khương Thanh Dương?
Nhưng hắn ta vẫn sẽ không lùi bước, vẫn muốn đánh một trận, vẫn muốn chiến thắng!
Người nhà họ Hạng… sao có thể lui nữa?
Trong đầu Hạng Bắc, một bức tranh trải rộng ra.
Trục hoa quấn hoa văn hình rồng, mặt giấy lại vẽ hoa văn ma quỷ.
Trên Long Ma diễn binh đồ thăng hoa đến cảnh giới cực hạn hiện ra rõ ràng trước mặt Khương Vọng, từ mỗi góc độ khác nhau, phương diện khác nhau, thể hiện các Khương Vọng hoàn toàn khác nhau.
Đây là một nam nhân càng hiểu rõ thì càng có thể cảm thụ nó mạnh mẽ.
Càng tới vì chiến, sẽ càng vì đó mà sợ hãi thán phục.
Tài hoa chiến đấu bẩm sinh kia, biểu hiện khi chiến đấu của hắn, chính là cảm giác áp bách không gì sánh kịp.
Như nước, thiên biến vạn hóa.
Như không khí, ở khắp mọi nơi.
Có nhược điểm gì có thể tìm đây?
Trong chớp mắt Long Ma diễn binh đồ tỏa sáng chính là cơ hội…
Thấy rồi!
Hạng Bắc siết chặt tay, kích phong sáng lên đại biểu cho ánh sáng của lưỡi đao thần thông phá pháp, bắp tay nổi gân xanh như long xà, đạo nguyên trong cơ thể đang sôi trào, cuộn cùng huyết dịch, cùng nhau gào thét.
Hắn ta muốn thuận thế xoay chuyển thế kích, diễn hóa Bát hoang vô cực, cứu lấy nỗi đáng tiếc trên Quan Hà đài của mình.
Nhưng ngay lúc này.
Bỗng nhiên thân kích trầm xuống.
Như có một ngọn núi ép trên kích.
Gân xanh trên cánh tay Hạng Bắc gần như muốn nổ tung.
Gã xuyên thấu qua Long ma diễn binh đồ mà thấy được…
Khương Vọng tiện tay hất kiếm lên, vỏ trường kiếm rơi thẳng xuống đất, đụng phá không gian, xuyên thủng thềm đá khiến cho mặt đất rung động!
Tay trái hắn ta đã quắp thành một trảo đi trước dò xét. Một trảo này thực sự có được thần vận của thần long giơ vuốt, cũng chính là thần long mà hắn ta thực sự nhìn thấy và tự mình diễn dịch khôi phục!
Thần long giơ vuốt ra chồng mây, chộp vào thân Cái Thế Kích.
Tồn tại này áp lực như núi cao.
Hạng Bắc xoay chuyển thế kích Bát Hoang Vô Cực, cứ như vậy mà bị áp chế xuống.
Thời cơ xảo diệu, tinh chuẩn khiến cho hắn ta nghi ngờ có phải đối phương cũng có Long ma diễn binh đồ không?
Chẳng lẽ lần trước hắn ta cắt chém không chỉ là Đơn Kỵ phá trận đồ thôi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận