Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 966: Nửa ngày kiếp phù du

Khương Vô Ưu căn bản không qua đêm tại Vô Đông đảo, uống rượu xong đã tự rời đi.
Đây là thái độ có trách nhiệm.
Cho dù Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên hay Yến Phủ, thân phận của bọn họ đều không thích hợp qua lại thân thiết với Khương Vô Ưu.
Trừ phi giống như Lôi Chiêm Càn ở Lôi gia, đã sớm khóa lại cùng Khương Vô Khí, muốn cắt cũng không cắt được.
Khương Vô Ưu chủ động rời đi, sẽ tốt với tất cả mọi người.
Trước khi nàng rời đi, Khương Vọng trả lại Chỉ Dư.
Nàng không nhắc đến ước định với Khương Vọng, quả thực không cần nhắc lại.
Khương Vọng sẽ tự nhớ kỹ.
Sau này Khương Vô Ưu có mời, Khương Vọng tất nhiên sẽ dốc hết khả năng của mình.
Dù là... giúp nàng tranh long!
Hành trình Mê Giới lần này, coi như tất cả đã kết thúc, Khương Vọng không có da mặt rắn chắc như Hứa Tượng Càn, bắt đầu chuẩn bị trả lại từng món nợ nần.
Hắn thiếu Yến Phủ một hộp phù triện, Khương Vọng đã tính trả lại thế nào rồi.
Khi hắn săn giết Hải tộc, được mấy xương nhọn có thể ngăn cấm nguyên lực Ngũ Hành, vô cùng huyền diệu. Về sau hắn sẽ nhờ Liêm Tước chế tạo nó thành một bộ pháp khí, tương đương với việc sử dụng các loại phù triện cấm nguyên khí thuỷ, hỏa... vô hạn, chắc hẳn có thể bù đắp được giá trị của trăm tấm phù triện kia.
Sau đó chính là nhẫn Băng Trầm, bảo vật này trả lại nguyên vẹn là được. Nhưng về việc này, hắn cần phải đi Băng Hoàng đảo một chuyến, đích thân trả cho Lý Phượng Nghiêu. Tuy Lý Long Xuyên ở ngay bên cạnh, nhưng trả đồ không có đạo lý để Lý Long Xuyên làm thay. Dù sao cũng nên bày tỏ chút lòng cảm tạ ngay trước mặt nàng, ghi nhớ phần tình nghĩa này.
Ngoài ra chính là viên Thận Vương Châu của Nan Thuyết đại sư có được từ chỗ Lý Long Xuyên. Trong lúc chiến đấu, nó đã bị hắn quăng vào chiến trường Mê Giới, không biết rơi vào tay người nào.
Thứ này rất khó tính ra giá trị chuẩn xác, là bảo vật huyễn thuật rất khó có được.
Nhưng Khương Vọng cũng tích lũy một vài đồ tốt trên người, lật qua lật lại thì vẫn có thể chống đỡ được.
"Long Xuyên huynh." Khương Vọng hơi ngượng ngùng nói: "Thận Vương Châu huynh cho ta mượn, đã bị thất lạc ở Mê Giới trong lúc chiến đấu. Ta trả lại Tù Long Tác có được từ Hải Tông Minh, huynh thấy thế nào?"
Loại chuyện mượn tiền này, rất dễ khiến bạn bè xa lạ.
Nhiều khi cũng vì khó mà nắm giữ đúng mực giữa "mượn" và "trả.
Cách ứng xử tốt nhất chính là hai bên thẳng thắn, không nên nhăn nhó, nên làm thế nào thì làm thế nấy, không nghi ngờ vô căn cứ, đương nhiên sẽ không sinh ra khúc mắc.
Bề ngoài Tù Long Tác chính là một đoạn dây thừng xám xịt, nhưng nếu tập trung tư tưởng nhìn kỹ, không khó phát hiện chỗ bất phàm của nó. Long ảnh mờ ảo, hoa văn tinh mịn đã thể hiện ra giá trị của nó.
Tên của bảo vật này là "chạm vào tức trói", nhưng giới hạn cực lớn.
Khó khăn nhất chính là "chạm" vào đối thủ như thế nào. Trong lúc chiến đấu, không ai lỗ mãng đi thử pháp khí của đối phương.
Tuy nhiên, cho dù bị giới hạn như vậy, giá trị của nó vẫn vượt qua Thận Vương Châu. Dù sao hiệu quả thực sự rất mạnh, đối phó tu sĩ cấp Ngoại Lâu cũng không chút hư hao. Một khi bị nó chạm tới, chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi. Lần đó ở Mê Giới, Khương Vọng gần như không còn dư lực, Tù Long Tác đã sớm được sắp đặt, vẫn giữ lại một đối thủ hốt hoảng chạy trốn cho hắn.
Mà loại bảo vật như Thận Vương Châu, chỉ khi ở trong tay cao thủ huyễn thuật mới có thể phát huy giá trị lớn nhất, giới hạn của bản thân nó lớn hơn. Hơn nữa, huyễn thuật mạnh chân chính thường sẽ kèm theo năng lực sát thương. Nhưng huyễn thuật mà Thận Vương Châu chế tạo ra lại chỉ là huyễn thuật mà thôi, điều này làm giảm đi giá trị của nó. Người cầm nó để đi lừa gạt giống như Nan Thuyết đại sư cũng coi như chơi trò mới.
Lý Long Xuyên cũng không cự tuyệt việc Khương Vọng muốn trả nợ, nhưng y vẫn nghiêm túc nói: "Giá trị hơn rồi. Hơn nữa, sở dĩ Thận Vương Châu có thể tới tay ta, cũng có sự đóng góp của huynh..."
"Vậy coi như xong đi." Khương Vọng khoát tay, cố ý cười nói: "Tóm lại ta làm mất Thận Vương Châu của huynh, nhất định phải bù lại. Ta đã học được Tù Thân Tỏa Liên từ chỗ Bộ Thần, tu luyện tốt chưa chắc sẽ kém Tù Long Tác này. Cho nên thứ này không quan trọng với ta cho lắm.
Nếu huynh cảm thấy chiếm lợi, thì bù lại mấy trăm viên Nguyên Thạch cho ta là được!"
Đây đương nhiên là lời nói đùa. Tù Long Tác có đáng giá nhiều Nguyên Thạch như vậy hay không còn chưa biết. Chủ yếu là, trước bạn bè, có một số việc phải tính toán cho rõ, nhưng mọi chuyện cũng không cần quá rõ ràng. Nếu muốn tính toán rõ, thì dù nhẫn Băng Trầm chưa mất, nhưng có nên trả tiền thuê hay không?
Lý Long Xuyên không do dự nữa, lúc này mới nhận lấy Tù Long Tác, vô cùng dứt khoát nói: "Được thôi. Nguyên Thạch mà Trán Cao nợ ta không một ngàn thì cũng tám trăm, ta chuyển nhượng món nợ này cho huynh!"
Khương Vọng trợn mắt: "Ai có thể đòi được nợ từ chỗ Hứa Tượng Càn chứ!"
Hai người đều cười.
Trong bạn bè của hắn, không phải ai cũng nhàn rỗi. Ngoài Hứa Tượng Càn, có thể nói mỗi người đều có việc phải bận rộn. Trước đó vì chuyện của hắn, họ mới ở lại Huyền Nguyệt đảo.
Như Trọng Huyền Thắng, cả ngày không thò đầu ra, vội vàng xử lý công việc ngoài biển. Thật vất vả ra biển một chuyến, tên mập mạp này sẽ không bỏ qua cơ hội củng cố lực ảnh hưởng.
Yến Phủ đã sớm chạy về Bối Quận, đại khái là liên quan đến vị thiên kim của triều nghị đại phu kia.
Cho nên đến lúc đi Băng Hoàng đảo, chỉ còn hai người Khương Vọng và Lý Long Xuyên.
Sau khi mượn cớ ăn mừng chuyện Khương Vọng, mời Chiếu Vô Nhan và Tử Thư đến uống rượu, Hứa Tượng Càn ngoảnh lại đã bắt đầu ghét bỏ đám người Khương Vọng chướng mắt, hận không thể một chân đạp bay bọn hắn, đương nhiên sẽ không đi theo.
Lý Long Xuyên khá khó chịu, dù sao lúc trước Hứa Tượng Càn dựa vào bán thảm để lừa gạt y ra biển, mỗi ngày kéo y hỗ trợ, không cho đi. Hiện tại có tiến triển trong quan hệ với Chiếu Vô Nhan, Hứa Tượng Càn đã xoay mặt không nhận người ...
Tử Thư dường như có chút hứng thú với Băng Hoàng đảo, lời nói rất hướng tới, nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể đi theo sư tỷ - Chiếu Vô Nhan không có khả năng cho phép Tử Thư đi đến Băng Hoàng đảo, đến Vô Đông đảo còn có thể coi như kết giao bạn bè, một tiểu cô nương đi theo người ta chạy ngược chạy xuôi thì coi ra gì?
Leo lên một chiếc thuyền Long Cốt, ngoài người chèo thuyền, không còn người ngoài khác.
Khương Vọng đứng trên boong thuyền, đón gió biển, cảm nhận một loại tự do đã lâu không thấy.
Lý Long Xuyên cười nói: "Trả lại nhẫn Băng Trầm, rồi đợi vị bạn hữu Liêm gia kia làm xong bộ pháp khí ... Trả hết nợ nần, một thân nhẹ nhõm. Đúng không?"
"Đúng vậy. Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc!" Khương Vọng cũng cười theo.
Nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy hình như mình quên mất chuyện nào đó...
Gần như ngay khi chiếc thuyền Long Cốt chở Khương Vọng và Lý Long Xuyên vừa rời đi, có một người đi ra từ dưới bóng của một cây đại thụ.
"Tiểu tử này, hiện tại thanh danh thật lớn." Người tới nhìn qua lại tấm bản đồ trên tay: "Vô Đông đảo... Là nơi này?"
"Ài."
Quân canh Vô Đông đảo gần như lập tức phát hiện, một đội thủ vệ nhanh chóng tới gần.
Đương nhiên cũng vì người tới vẫn không tính ẩn giấu.
"Tại hạ là Phù Ngạn Thanh Dương Cốc."
Người tới cười nói: "Ta tới tìm Khương Vọng đòi nợ. Đây là địa bàn của hắn, đúng không? Ai, hắn sẽ không vì quyt nợ, mà giết người diệt khẩu chứ?"
Hiển nhiên có thể thấy, sau khi rời khỏi nơi như Mê Giới kia, ngay cả nhân vật như Phù Ngạn Thanh cũng thả lỏng hơn rất nhiều, thậm chí còn biết nói đùa.
Mặc dù lời này không hề buồn cười.
Thủ vệ nửa tin nửa ngờ, thấy khí chất của người đến không tầm thường, nên thật sự không coi y là kẻ lừa đảo.
"Xin chờ ở đây một lát, ta đi thông báo một tiếng."
Phù Ngạn Thanh cười: "Xin cứ tự nhiên."
Y rất hưởng thụ không khí nơi bày, tự do, an bình, hoà bình ...
Không bao lâu, Trọng Huyền Tín nhận được tin tức vội vàng chạy đến, từ xa đã bắt đầu vỗ ngực nói: "Chuyện của Vọng ca ta chính là chuyện của ta! Nói đi, Vọng ca nợ ngươi bao nhiêu tiền, ta trả thay hắn!"
Giọng nói của gã rất lớn, giống như sợ có ai không biết tình bạn bè của gã và Khương Vọng.
Người Tề Quốc thật có tiền, tùy tiện một người đi ra ngoài cũng phóng khoáng như vậy.
Phù Ngạn Thanh cười nói: "Mười lượng mê tinh, có thể tính một ngàn viên Nguyên Thạch. Một chiếc Chước Nhật Phi Chu, có thể dùng một chiếc Cức Chu để đổi, hoặc cho ba ngàn viên Nguyên Thạch cũng được."
Tín công tử vung tay lên, khí phách gọi thuộc hạ: "Cho hắn! Không phải chỉ là bốn ngàn viên..."
"Chờ một chút!"
Gã kịp thời phản ứng lại, hoảng sợ trừng to mắt hỏi: "Nguyên Thạch?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận