Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1671: Chỉ sợ núi này không cao (2)

Nguyệt Thiên Nô miễn cưỡng giữ được mạng sống, nón lá rách nát, áo bào xám toái diệt.
Thành từng mảnh vụn.
Mặc dù Nguyệt Thiên Nô đã khoác thêm tăng y, nhưng thân thể trần trụi của nàng vẫn hiện ra trước mắt Đấu Chiêu.
Đấu Chiêu kinh ngạc, rồi bỗng chốc giật mình.
Bởi vì y nhìn thấy, đó là một thân thể không có điểm đặc hữu của nữ giới.
Có tay có chân, có da có xương, có máu có thịt, không có dấu vết đặc hữu, cũng không tồn tại lục phủ ngũ tạng.
Trên da thịt lưu chuyển quang trạch như đồng thau.
Đệ tử thiên tài Nguyệt Thiên Nô của Tẩy Nguyệt Am lại là thân thể khôi lỗi!
Người sao có thể là khôi lỗi? Lấy khôi lỗi làm thân người, sao có thể tu hành ở đại tông Phật môn giống như Tẩy Nguyệt Am?
Chuyện này khó tránh khỏi có chút không thể tưởng tượng, nhưng chính vì vậy, Đấu Chiêu đã minh bạch vì sao mình lại kém đối phương một bậc trên lực lượng nhục thân.
Nắm đấm của y là nắm đấm, nhưng nắm đấm của Nguyệt Thiên Nô lại ẩn giấu đi vô số trận văn tinh mịn.
Khuôn mặt Nguyệt Thiên Nô ngược lại là bình thường đấy, ngoại trừ cũng mang theo quang trạch như đồng thau, cũng không khác biệt gì so với nữ tử bình thường.
Dù cho bại lộ thân thể khôi lỗi, nét mặt của nàng vẫn yên lặng như trước.
Hoặc có thể nói, nàng lấy khôi lỗi làm thân thể vốn chính là không có biểu lộ.
Nàng chẳng qua chỉ cấp tốc lấy ra mấy ngón tay, nhẹ nhàng nhấn một cái, liền nhanh chóng nối liền chỗ bị cắt đứt.
Mười ngón nắm chặt, lại tiếp tục kích phát lực lượng lần nữa.
Mà ở trong biển.
Tả Quang Thù tuổi còn trẻ, vết máu trên khóe miệng chưa khô miễn cưỡng thoát khỏi ảnh hưởng của Bì Nang Bại, từ mặt nước nhô ra nửa người, giang hai cánh tay, đưa tay đón lấy thi thể Khuất Thuấn Hoa.
Nhưng trước khi gã đón được, thi thể của thiếu nữ kia đã biến mất.
Bị quy tắc của Sơn Hải Cảnh mang đi.
Tả Quang Thù ngẩn người, giờ phút này gã hoàn toàn quên đi quy tắc của thế giới Sơn Hải Cảnh, Khuất Thuấn Hoa chẳng qua là bị tước mất ba thành bản nguyên thần hồn, mà Khuất gia tất nhiên có thủ đoạn bù đắp lại.
Gã chỉ biết là nàng biến mất ở ngay trước mặt mình.
Gã có chút há mồm, nhưng không thể phát ra thanh âm.
Gã đúng là đã trưởng thành, thật sự có thể vai gánh mưa gió, thật sự có thể bảo hộ người mình quý trọng hay sao?
Ầm ầm! Ầm ầm!
Gã không phát ra được thanh âm nào.
Nhưng nguyên một phiến hải vực này đều phẫn nộ rồi!
Đây là Hà Bá chi nộ, là Thủy Thần chi nộ!
Sóng biển gào thét trào lên từ bốn phương tám hướng cuốn tới, quấn quanh thân thể Tả Quang Thù, vây quanh gã cất cao vô hạn, không ngừng lớn mạnh.
Trên mặt biển kéo dài vô tận ngay ở trước mặt Đấu Chiêu, có một con Hải Cự Linh cao tới hơn hai mươi trượng đứng sừng sững?
Mặt mũi của nó mơ hồ, thân hình lại hùng tráng, cánh tay trái quấn một con Hắc Long dữ tợn, tay phải cầm một thanh đại phủ xanh biếc.
Chỉ nhẹ nhàng nhảy lên đã song song với Đấu Chiêu.
Mà biển cả lõm xuống, tạo thành một hố sâu.
Một búa bổ xuống!
Dưới lực lượng hải vực gia trì, chiến phủ khổng lồ này chém xuống khiến không gian rung chuyển, chém không khí tạo nên gió lốc.
Khiến cho Đấu Chiêu nhỏ bé như sâu kiến!
Nguyệt Thiên Nô vội vàng chữa trị tứ chi, lại một lần nữa tạo ra xoáy nước.
Sau lưng nàng, Phật Đà bốn tay trợn mắt, vẫn đang đấu sức với tinh quang đao Trảm Thần.
Mà lực lượng của nàng vẫn đang thâm nhập vào phương thiên địa này, muốn định toàn bộ không gian trong phạm vi nhất định thành tịnh thổ của bản thân.
Đấu Chiêu chính là người duy nhất không thuần khiết trong vùng tịnh thổ kia!
Lúc này Nguyệt Thiên Nô dựng thẳng lòng tay phải trước mặt, tay trái làm ra dáng nắm bát, khuôn mặt từ bi.
Khi sắp xông đến gần, ánh mắt nàng chuyển một cái, hiện ra uy nghiêm, tay trái đột nhiên xoay chuyển, ý đồ hàng phục!
Lực lượng của nàng, ảnh hưởng của nàng, tất cả đều nhằm trói buộc Đấu Chiêu, tạo cơ hội cho đại phủ của Hải Cự Linh kia.
Lấy Đạo đồ đối kháng Đạo đồ, lấy lực lượng Tịnh thổ hàng phục pháp ấn.
Lôi minh điện thiểm, mưa gió cuồng nộ, đều giống như là chuyện rất xa xôi.
Một cõi cực lạc này có vô hạn ánh sáng.
Hải Cự Linh cũng như phủ lên Phật uy, tựa như thần hộ pháp đến từ Tịnh thổ.
Mọi thứ ở đây đều đang diễn hóa sinh tử.
Trước thế công kinh khủng như vậy, trên người Đấu Chiêu cuối cùng cũng dấy lên một vệt màu vàng.
Kim quang chói mắt lưu động quanh người.
"Còn có chiêu số gì đặc sắc hơn không?"
Đấu Chiêu hỏi như vậy, trong mắt dấy lên ngạo khí, kim quang sáng chói kia nhanh chóng chảy khắp toàn thân, nhuộm đẫm máu thịt, tóc tai, quần áo, trường đao của y, tất cả đều trở nên vàng óng rực rỡ.
Y luôn luôn xán lạn, hiện tại biến thành điên cuồng.
Cuối cùng y cũng cảm thấy thỏa mãn.
Một bên là Đạo đồ Ngoại Lâu, khôi lỗi Kim Thân, là tu sĩ thiên tài của Tẩy Nguyệt Am.
Một bên là kẻ sở hữu thần thông Hà Bá, bùng nổ tiềm lực trong cơn thịnh nộ.
Đây mới chính là đối thủ.
Nếu không chiến đấu lâu như vậy, ngoại trừ đối mặt với thần thông Hạp Thiên của Khuất Thuấn Hoa, y thậm chí không thể tìm thấy một chút cảm giác phấn khích nào.
Không có chút cảm giác nguy cơ nào trong chiến đấu, điều này sớm đã khiến y chán ngán!
Nếu không vì sao y lại muốn một mình tìm kiếm Chu Yếm?
Giờ phút này, Nguyệt Thiên Nô đã khống chế Tịnh Thổ chi lực, giống như ‘trời’ ở phương thiên địa này.
Tả Quang Thù không biết sử dụng biện pháp gì kích phát thần thông Hà Bá, tụ hợp lực lượng hải vực, thành tựu Hải Cự Linh, tựa như một vị Thần linh.
Mà "Trời" muốn hàng phục y, "Thần" muốn chém giết y.
Đối mặt với tất cả những điều này, Đấu Chiêu chỉ nở một nụ cười kiêu ngạo.
Trên người y tràn ngập hào quang bất khuất, trong mắt dấy lên điên cuồng không khuất phục.
Y huênh hoang xán lạn, chỉ nhẹ nhàng vung Thiên Kiêu đao theo quỹ tích kỳ diệu nào đó, tùy tiện phá vỡ cái gọi là giam cầm của lực lượng Tịnh thổ gia thân.
Sau đó lưỡi đao vung ngược lên, cũng cuốn lên vô tận Họa Khí trùng thiên, một lần lấy đao Nhân Họa, xung kích phương thiên địa Phật quang phổ chiếu này.
Dưới trạng thái đấu chiến kim thân, sát lực của Đấu Chiến Thất Thức một lần nữa tăng vọt.
Vô tận Họa Khí che phủ bên trong Phật quang, trong nháy mắt đã ô nhiễm "Tịnh thổ" này.
Mọi người đều chịu khổ, ai ai đều gặp họa, đâu có tịnh thổ nào, chỉ là hư ảo mà thôi!
Một đao trảm tới!
Nguyệt Thiên Nô vẫn ấn Hàng Phục ấn, nhưng người đã bị lật tung.
Tịnh thổ do nàng dùng pháp môn đặc thù ngưng tụ thành bị chém vỡ, để cho nàng gặp phải trọng thương chưa từng có.
Đúng lúc này, đại phủ của Hải Cự Linh vừa rơi xuống.
Đấu Chiêu chỉ kéo Thiên Kiêu đao lại, nhẹ nhàng tự nhiên hoành đao chặn cự phủ ngay trên đỉnh đầu.
Động tác của y quá tùy ý, thế nhưng lại quá đương nhiên, quá thích hợp.
Bành!
Hải Cự Linh cao tới hơn hai mươi trượng, hội tụ lực lượng hải vực, vung cự phủ đánh xuống, nhưng chỉ phát ra một tiếng vang trầm như vậy.
Đấu Chiêu lơ lửng bên trên không trung, dưới chân cũng không có chỗ dựa vào, nhưng lại không nhúc nhích tí nào.
Y nhỏ bé giống như một điểm sáng, thế nhưng lại xán lạn như là kiêu dương!
Một thanh Thiên Kiêu đao nho nhỏ dưới cự phủ do nước biển ngưng tụ thành, so với một sợi tóc cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Nhưng nó lại giống như một đạo giới hạn cứng rắn, trần thuật quy tắc không thể thay đổi, đã cách trở tất cả mọi thứ ở bên ngoài.
Trong lúc giằng co cách xa nhau như vậy, Đấu Chiêu ngẩng đầu lên, nở một nụ cười xán lạn với Hải Cự Linh.
Sau đó xê dịch Thiên Kiêu đao, cả người vừa vặn xông thẳng về phía trước, vậy mà va vào trong thân thể Hải Cự Linh!
Con Hải Cự Linh thân thể màu xanh kia bao lấy Đấu Chiêu, tựa như cơn sóng lớn nuốt vào một con kiến, cũng không thể nhìn thấy bất kỳ khác thường gì.
Nhưng sau đó một khắc, đao quang tựa như vô cùng vô tận nổ bắn ra.
Hải Cự Linh vô cùng to lớn kia sụp đổ tại chỗ, không trung có một con thác nghiêng rơi.
Rầm rầm.
Tả Quang Thù bất lực rơi xuống bên trong con thác chảy này.
Hải Cự Linh hiện tại chắc chắn là trạng thái mạnh nhất của gã từ khi sinh ra, nhưng khi đối mặt với Đấu Chiêu vẫn lộ ra vẻ miễn cưỡng như vậy.
Bị chém tan.
Ngay thời khắc huy hoàng nhất.
Tả Quang Thù trẻ tuổi, mang theo suy nghĩ tiếc nuối như vậy một lần nữa rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận