Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1973: Liễu ám hoa minh (2)

Thế Tề quân như chẻ tre, một lèo diệt liên tục mấy thành, sau khi ép Hạ quốc phải mở ra hộ quốc đại trận, bắc tuyến đông tuyến đều có tiến triển mang tính đột phá. Mấy ngày trước, Tào Giai còn nói, nếu không có gì bất ngờ, trước tháng ba sẽ có thể kết thúc toàn bộ chiến sự.
Nhưng bây giờ sự bất ngờ lại xảy ra...
Không ai ngờ, hai nước đại bá chủ va chạm, nhanh như vậy đã định xong kết quả!
Là đại tông sư Chiêm Tinh chi đạo, Tào Giai phải than thở thiên ý trêu người.
Đại chiến Cảnh - Mục lần này, trong năm vị Chân Quân tham chiến, từ biểu hiện của họ, Bắc Cung Nam Đồ rõ ràng là người mạnh nhất, khá vậy mà lão lại là người mất mạng đầu tiên.
Tuy nói chiến tranh giữa các nước bá chủ, Chân Quân chết là chuyện không hiếm thấy, nhưng mạnh như Bắc Cung Nam Đồ, gần như là hóa thân của Thương Đồ thần của cả vùng thảo nguyên, hắn chết đi, quả thực là vô cùng bất ngờ, ngoài tưởng tượng! Cụ thể quá trình tử trận thế nào, tạm thời chưa biết được. Sau đó Cảnh quốc giành được chiến quả thế nào, cũng chưa biết. Nhưng với cái chết của Bắc Cung Nam Đồ, Mục quốc rõ ràng đã hoàn toàn tuyên cáo thất bại, chiến sự tiếp theo, chỉ là xem cuối cùng thất bại thành hình dáng gì mà thôi. "Ta chỉ có thể xem được một chút cát hung, đúng sai vẫn phải do đám tướng quân các ngươi phán đoán." Nguyễn Tù trần thuật:
"Quốc thế dây dưa, ta không có đất dụng võ." Tào Giai không nói gì. "Nếu bây giờ ta đưa ra quyết định, nhất định sẽ không đủ lý trí." Lý Chính Ngôn phát biểu:
"Nên ta giữ nguyên ý kiến. Các ngươi thương lượng là được, dù kết quả bàn bạc sau cùng là gì, ta cũng chấp nhận." Chiến tranh tiến hành đến bây giờ, Trục Phong quân là đội có tử thương nặng nhất trong ba đoàn Cửu Tốt quân. Bên ngoài thành Đồng Ương, kỵ quân gặp nhau. Hơn ba mươi ngàn duệ sĩ Trục Phong, đã vĩnh viễn ra đi. Sao hắn có thể chấp nhận lui quân lúc này! Nhưng nếu không nhìn từ phương diện chiến tranh, mà nhìn từ phương diện tử vong của binh sĩ dưới quyền, từ phương diện tình cảm của bản thân, để đưa ra ý kiến, thì rõ ràng là vô trách nhiệm với cuộc chiến. Dù bây giờ hắn phân tích, nói cái gì cũng có lý, thì hắn cũng rất khó nói mình không bị cảm xúc làm ảnh hưởng, nên hắn giữ nguyên ý kiến. Những lúc như thế này, khắc chế chính là phong phạm của danh tướng.
Tất cả mọi người đều đã phát biểu xong. Trọng Huyền Trử Lương dáng người hơi mập, mặt mày vô hại lúc này mới lên tiếng:
"Bây giờ làm sao có thể lui được?"
Hắn quét mắt một vòng, thể hiện quan điểm hết sức rõ ràng:
"Cơ hội diệt Hạ ngàn năm một thuở như thế này, nếu bỏ qua lần này, kiếp này chưa chắc còn cơ hội khác."
"Nếu muốn ta nói …" Hắn thở ra một hơi, như rút đao phun ra sương trắng:
"Phạt diệt Hạ quốc, chính là bây giờ! Người Hạ quốc càng nghĩ mình đã được cứu, càng cảm thấy Cảnh quốc sẽ giữ được mình, thì chúng ta càng có khả năng một trận đánh sụp hoàn toàn căn cơ của họ!" Hắn không thốt ra một chữ ‘giết’ nào, thần thái cũng không hề tàn bạo. Thế nhưng lại nhọn hoắt, sắc bén ép người như vậy! Tào Giai nhẹ nhàng vẫy tay:
"Trọng Huyền tướng quân nói... Rất hợp ý ta."
"Người Hạ quốc càng muốn thấy hy vọng lúc cùng tận, thì chúng ta càng phải đánh vỡ ảo tưởng của bọn họ, dồn bọn họ đến mạt lộ cùng đường!"
"Ta sẽ không lui quân." Hắn ấn cả hai tay lên án, lặp lại lần nữa:
"Trừ phi thánh chỉ của bệ hạ đưa tới trước mặt ta, nếu không ta sẽ không rút quân." Hắn đứng dậy, rất bình tĩnh nói:
"Chuẩn bị quyết chiến." Hoàn toàn khác hẳn với bầu không khí họp quân lại liên quân Giang Đông. Bên trong thành Đồng Ương, không ngừng vang lên tiếng ồn ào hoan hô. Văn thần võ tướng Đại Hạ đế quốc đều không đè nén được tâm tình kích động. Từ khi nước Tề chính thức tuyên chiến vào ngày bảy tháng mười một năm ngoái, mây đen luôn bao phủ trong lòng mọi người bây giờ đã có chút tản ra! Bầu trời hôm nay thật là trong sáng. Không, mây đen kia đâu phải chỉ vắt ngang trên đầu từ năm ngoái đến năm nay! Là từ tháng mười Đạo lịch năm 3919, sau khi cuộc chiến Tinh Nguyệt Nguyên kết thúc, nó đã bắt đầu, khi Nghi Thiên Quan Cảnh quốc bố trí trong nội cảnh Hạ quốc trong một đêm phải rút đi. Hạ quốc đã phải một mình đối mặt với nước Tề bá chủ đông vực như vậy! Không phải người Hạ quốc muốn kích phát chiến tranh vào thời Thần Võ như thế này. Tuy triều đình trên dưới luôn hô hào đông tiến đông tiến, nhưng giới cao tầng Hạ quốc đều biết, họ vẫn chưa chuẩn bị xong. Nhưng ai mà cho ngươi thời gian đi chuẩn bị! Sau khi cuộc chiến tranh bá năm đó kết thúc... chiến tranh bắt đầu và kết thúc trên vùng đất mênh mông này, đều không liên quan đến Hạ quốc! Toàn là của nước Tề và Cảnh quốc. Lần này nước Tề và Mục quốc mượn thế của nhau, thật ra là có một sự uy hiếp liên thủ ngấm ngầm trong đó. Cảnh quốc vẫn cường thế như vậy, vô cùng khí phách lấy một địch hai, dùng trận chiến Tinh Nguyệt Nguyên để kiểm tra chất lượng của Tề quốc trước. Nước Tề đánh thắng Tinh Nguyệt Nguyên xong, bèn giúp Mục quốc trộm một tòa Cách Nguyên thành, mở màn cho trận chiến một năm của Mục quốc và Thịnh quốc !
Cảnh quốc Thịnh quốc lúc đó đều nhìn chằm chằm vào đám danh tướng của Mục quốc, không ai ngờ, cuối cùng lại là người bị cấm túc ở Lâm Truy - Tào Giai, đi lấy lại Ly Nguyên. Sau chuyện này mới thấy, thật sự là một vở kịch lấy thiên hạ làm bố cục, đổi trắng thay đen. Sự ăn ý của Tề đế và Mục quốc nữ đế, đã thể hiện trong một chiêu này. Nói thẳng ra thì, tuy đa số người Hạ quốc ký thác sự thắng bại của trận chiến Tề - Hạ lần này và Cảnh quốc, cuộc trường kỳ kháng chiến của cả nước đều chỉ trông chờ vào đến lúc Cảnh quốc xuôi nam.
Nhưng lại không ai cho rằng, cuộc chiến đại quy mô của Cảnh - Mục bày ra ở Thịnh quốc có thể kết thúc trong vòng ba tháng. Dù gì cũng là hai nước đại bá chủ va chạm, dù gì cũng là Mục quốc dẫn đầu khơi mào cuộc chiến tranh, vị nữ đế kia bày ra khí thế ngựa đạp trúng vực, làm sao có thể không có lá bài tẩy để dựa vào! Nhìn từ góc độ khách quan, Cảnh quốc đã chính thức mở ra thời đại quốc gia thể chế, là nước mạnh nhất hùng cứ trung vực, nghiệp bá lâu dài, trẻ tuổi sung sức, nội tình sâu không lường được. Kinh quốc đột ngột mở ra chiến tranh ở phía tây, cũng giúp tăng nhanh tốc độ của cuộc chiến Cảnh - Mục ai mà không biết, năm nước tây bắc liên minh, là có Cảnh quốc âm thầm ủng hộ! Bằng không chỉ bằng mấy cái nước nhỏ vừa lạnh vừa nghèo kia, lấy cái gì mà luyện được cường quân! Năm quốc gia đó, năm nào cũng mua rất nhiều quân giới của Cảnh quốc, khó khăn lắm mới trả được bằng giá vốn. Giữa các quốc gia với nhau, khi nào có thứ nhân nghĩa như vậy?
Chẳng qua là Cảnh quốc ủng hộ năm nước tây bắc liên minh, là ủng hộ trong lén lút. Trong khi ủng hộ Hạ quốc, là làm trắng trợn. Và sự bảo hộ đối với Đạo quốc Thịnh quốc, chính là đường hoàng. Tình hình thiên hạ như vậy, giới cao tầng Hạ quốc đã sớm có giác ngộ đánh cờ. Bọn họ càng căm thù nước Tề, sẽ càng được Cảnh quốc ủng hộ. Nên mới có lời hô hào ‘đông tiến’ không dứt tại triều đình. Tuy vẫn luôn có âm thanh nói rằng Cảnh quốc đã là cây mục lá thối, cây già sắp chết khô, nhưng nó vẫn là một đế quốc trung ương vĩ đại lâu năm. Và Cảnh quốc đã dùng cuộc chiến Cảnh - Mục này, lần nữa tuyên cáo sự mạnh mẽ của mình! Mà kết quả cuộc chiến Cảnh - Mục, đối với Hạ quốc, chính là vén mây mờ, thấy trăng sáng! Trong lúc người người đều vui mừng như vậy, Hề Mạnh Phủ vội vã đi vào phòng nghị sự có chút … không đúng lúc.
Mọi người đều quay qua nhìn hắn. Văn võ đại thần Hạ quốc canh giữ trước thành tuyến Đồng Ương, các đại thần mang theo ý chí quyết tử, không kiềm chế được nhìn hắn với ánh mắt khác thường Vì mới trước đây không lâu, vị Đại Hạ quốc sư này, đã chủ đạo và thi hành chiến lược bỏ mặc các phủ phía đông Hạ quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận