Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 527: Còn sót lại

Lúc Khương Vọng bắt đầu mở ra chiến trường thần hồn.
Thiếu niên áo bào hoa có hai lựa chọn, một là mặc kệ nó, để xem y áp chế Khương Vọng trước, hay thần hồn bị Khương Vọng đánh sụp trước; hai là nghênh chiến cả hai chiến trường cùng một lúc.
Có lẽ là vì tự tin, cũng có lẽ là vì yêu cầu một chiến thắng hoàn mỹ, y lựa chọn cái sau.
Không thể nói lựa chọn này là sai. Vì hai người đều không ai chắc chắn được, chiến trường nào sẽ kết thúc trước.
Khương Vọng đồng ý đánh cược, vì hắn không mơ tưởng, chỉ vậy mà thôi.
Ngay lúc Khương Vọng trong thời gian cực ngắn dụng kiếm tới mức tối đa, Linh Nhạc cũng nhanh chóng xử lý xong biển hoa Khương Vọng để lại trong Thông Thiên Cung của y.
Nếu y nhanh hơn được thêm một hơi thở, thì thắng bại vẫn còn chưa định.
Tiếc là không có một hơi thở đó.
"Cho ta hỏi, tại sao ta lại bại?"
Thiếu niên áo bào hoa nhìn Khương Vọng, hỏi.
Không thể không nói, mặc dù trông thiếu niên này có vẻ rất là ngạo mạn, nhưng cái câu hỏi này... lại rất đơn thuần.
Hai người là đối thủ cạnh tranh, ai lại chịu đi phân tích thắng thua cho ngươi nghe.
Nhưng không biết tại sao, có lẽ sự không hiểu hết sức trong sáng chân thực trong mắt Linh Nhạc làm người ta có thiện cảm. Đúng là nhìn về mặt khách quan, dù nhìn ở góc độ nào, thì thực lực của y cũng không thua Khương Vọng.
Khương Vọng suy nghĩ một lúc, đáp: "Ta cũng muốn hỏi ngươi, trong Thông Thiên Cung của ngươi, lúc ta thi triển biển hoa thần hồn, hình như ngươi hơi sững ra. Ta có thể hỏi tại sao không?"
Thiếu niên áo bào hoa lắc đầu: "Ta không muốn nói."
Ách...
Đây là thái độ đi thỉnh giáo người khác à?
Khương Vọng thu kiếm, Trường Tương Tư trong Thái Hư ảo cảnh không có ánh kiếm, thanh binh khí phổ thông này của Thái Hư ảo cảnh sử dụng không được thích hợp, không phát huy ra được kiếm thuật của hắn đến mức cao nhất.
Có điều nếu là giao chiến trong thực tế, với dáng vẻ cực có khí chất nhà giàu của thiếu niên áo bào hoa, số lượng bảo vật, pháp khí y có thể lôi ra dùng nhất định cũng sẽ nhiều hơn.
Khương Vọng lắc đầu, không so đo vấn đề thái độ của thiếu niên, hỏi thẳng: "Ngươi có từng gặp phải nguy hiểm chưa? Ý ta là, cái loại nguy hiểm sẽ chết thật sự đó?"
Thiếu niên áo bào hoa suy nghĩ một hồi: "Đến giờ chưa có."
"Xem ra ngươi xuất thân từ một gia tộc rất hiển hách, hơn nữa còn rất được cưng chiều." Khương Vọng thuận mồm phân tích.
"Không liên quan đến thắng bại của chúng ta." Linh Nhạc cảnh giác.
Con cháu danh môn khó tránh khỏi bị người khác cậy thế, nên có lòng cảnh giác cũng rất bình thường. Khương Vọng cũng đã gặp qua không ít loại người, muôn hình muôn vẻ, nhưng trong số công tử ca hắn biết, quả thực chưa có ai có biểu hiện cứng cỏi như cái vị trước mặt này.
Giống kiểu luôn ghi nhớ những lời dặn bảo của trưởng bối trong lòng, sau đó hoàn mỹ làm theo. Kiểu này rất dễ đắc tội người ta, rất là trẻ trâu.
Khương Vọng chợt phát hiện tính tình mình hình như hơi "Thành thục" quá. Rõ ràng không lớn hơn thiếu niên này bao nhiêu, thế mà lại nhìn y cứ như nhìn trẻ nít.
Nghĩ đến đây, hắn bật cười: "Ý ta là, có lẽ ngươi bị thiếu kinh nghiệm giết chóc. Không phải ta chỉ sự giết chóc trong Thái Hư ảo cảnh. Chiến đấu ở đây đúng là rất chân thực, nhưng dù gì thì nó cũng không phải là hiện thực. Vì ở đây, ngươi không bao giờ chết thật."
Thiếu niên áo bào hoa chìm vào suy nghĩ.
Đây là một thiếu niên rất cố chấp, Khương Vọng đã được lĩnh giáo rồi, vì vậy không thể không bổ sung thêm: "Ta không phải có ý đề nghị ngươi thử đi đánh nhau sống chết. Trên con đường tu hành, đếm không xuể số lượng thiên tài chết yểu, gia thế của ngươi có thể giúp ngươi tránh nguy hiểm, đây đương nhiên là chuyện tốt. An ổn tu hành, từng bước tiến về phía trước, mới là con đường mà con cháu danh môn các ngươi nên đi."
"Ta hiểu rồi." Thiếu niên áo bào hoa gật đầu: "Cám ơn."
Khương Vọng đưa tay ra hiệu, tỏ ý hắn có thể rời khỏi khu vực luận kiếm.
Bất kể gia thế thiếu niên này như thế nào, hắn cũng không có tâm tư muốn đi cậy thế người ta. Thiếu niên đã thật lòng muốn hỏi, hắn cũng chỉ thật lòng đáp lại mà thôi. Hắn không quan tâm chuyện này sẽ làm tăng độ khó trong tranh đấu cùng cấp Nội Phủ cảnh của mình trong Thái Hư ảo cảnh. Trở nên mạnh mẽ trước giờ đều là do tự mình cố gắng, chứ không phải vì kéo chân sau người khác.
"À thì." Thiếu niên áo bào hoa lại không rời đi ngay, mặt hơi nhăn nhó, nhưng vẫn hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Có lẽ thái độ thẳng thắn của Khương Vọng đã làm y bỏ đi sự phòng bị, y muốn kết giao bằng hữu, nhưng y lại không có kinh nghiệm, không biết làm sao để kết giao, nên dáng vẻ rất là đường đột.
"Độc Cô Vô Địch." Khương Vọng đáp.
"Ta không có hỏi cái này, tên thật kia." Thiếu niên áo bào hoa nói.
Khương Vọng thuận miệng: "Trương Lâm Xuyên."
Thiếu niên áo bào hoa thấy giận: "Ngươi không muốn nói thì thôi."
Khương Vọng giật mình, hắn luôn dùng cái tên Trương Lâm Xuyên ngang dọc thiên hạ, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta phát hiện ra.
Vốn chỉ là thuận miệng đáp đại cho có, mặc dù tuổi hắn với thiếu niên này không chênh lệch bao nhiêu, nhưng hắn thành thục hơn hẳn người ta, không phải loại chỉ hai ba câu là hoàn toàn tin vào người khác.
Hơn nữa thiếu niên này mặc dù lúc đầu mang tới cho người ta ấn tượng ngạo mạn cường đại, nhưng có lẽ là vì được bảo vệ quá tốt nên mới thế, chứ thật sự bên trong là người rất đơn thuần. Điểm yếu của "Đơn thuần" chính là, rất dễ bị lừa.
Song không ngờ y đơn thuần thì đúng đơn thuần, nhưng mà lại rất bén nhạy, chỉ liếc mắt đã nhìn ra Khương Vọng chỉ là qua loa lấy lệ.
Khương Vọng bất đắc dĩ đưa tay lên ấn trán: "Nói sao với ngươi đây. Chúng ta đang là ở trong Thái Hư ảo cảnh, ngươi hiểu không? Ngoài thực tế đâu có ai biết ai, để lộ thân phận thật là một chuyện rất là mạo hiểm. Chúng ta chỉ là đánh nhau hai lần, cơ bản chưa thể gọi là quen thuộc... Ta nói như vậy, ngươi hiểu không?"
Thiếu niên áo bào hoa chỉ là thiếu kinh nghiệm, chứ không phải chậm hiểu, ngược lại là một người rất thông minh.
Vừa nghe Khương Vọng nói như vậy, lập tức nói ngay: "Xin lỗi, là ta thất lễ, quên tự giới thiệu mình trước. Ta nhất thời quên mất nơi này là Thái Hư ảo cảnh, mọi người không nhận ra ta..."
Hắc, ý là ở ngoài đời, không có ai là không biết mi hả? Khương Vọng đột nhiên nghĩ đến hồi mới quen biết Trọng Huyền Thắng chưa lâu, tên kia khi chiến đấu vô tình dùng trọng thuật, sau đó đòi hắn phải giữ bí mật. Cũng rất là tự tin về danh tiếng của bản thân, đầy vẻ "Thiên hạ ai mà chẳng biết ta".
Cái đám con cháu danh môn này...
Có điều như đã nói, xuất thân danh môn, đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo.
"Ta tên Tả Quang Thù." Thiếu niên áo bào hoa nói.
"A xin chào, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ."
Khương Vọng thuận mồm tuôn luôn một tràng chào hỏi kinh điển, đúng kiểu làm cho có, nhưng rồi giật mình kịp nhớ ra, hỏi với giọng dò xét: "Ngươi biết... Tả Quang Liệt không?"
Mặt Tả Quang Thù trở nên lạnh tanh: "Xem ra hắn quả thật rất nổi danh."
"Cho nên quan hệ của các ngươi là thế nào, có tiện nói không?" Khương Vọng hỏi.
Tả Quang Liệt là một người mà trên con đường tu hành của mình, hắn không vượt qua được. Tuy người này đã mất mạng, nhưng ánh sáng người này để lại đến nay vẫn còn giúp hắn chiếu sáng con đường phía trước.
"Hắn là huynh trưởng của ta. Chỉ có vậy thôi." Thái độ của Tả Quang Thù trở nên vô cùng lãnh đạm, có lẽ vì được giáo dục tốt, nên mới vẫn trả lời.
"Các ngươi là gì của nhau? Bạn? Hay kẻ địch?"
Khương Vọng giật mình, đại khái đã hiểu, vì sao lúc Tả Quang Thù ở trong Thông Thiên Cung nhìn thấy thần hồn diễm hoa lại sững ra. Đạo thuật "Diễm hoa" vốn là do Tả Quang Liệt sáng tạo ra, mà thần hồn diễm hoa của hắn cơ bản là rập theo ý tưởng của Diễm Hoa. Tả Quang Thù đương nhiên không thể không nhận ra.
Có điều..."huynh trưởng", và "Chỉ vậy mà thôi", hai câu này quả thực hơi chỏi nhau.
Quan hệ của hai huynh đệ, có vẻ không được tốt lắm.
"Đương nhiên không phải là kẻ địch, ta rất tôn kính hắn." Khương Vọng chân thật trả lời: "Ta tên là Khương Vọng."
"Vậy à?" Tả Quang Thù lãnh đạm: "Đáng tiếc ta không muốn biết nữa."
Hắn có vẻ rất để ý. Khương Vọng nghe ra được sau khi hắn trả lời mối quan hệ của mình với Tả Quang Liệt, ý muốn kết giao bằng hữu hiếm lắm mới có của Tả Quang Thù không còn nữa.
Gọi cũng không trả lời, cứ thế bỏ đi.
Khu vực luận kiếm tách ra, lại hóa thành hai cái Luận kiếm đài, đưa hai người về.
Khương Vọng ngẩn người, hắn không thấy giận vì thái độ vô lễ của Tả Quang Thù. Đó chỉ là một thiếu niên có tính tình hơi trẻ con, có lẽ trong lòng không hề có tâm tư xấu.
Hắn chỉ là... Đột nhiên nhớ đến viên Khai mạch đan mà hắn đã dùng.
Viên Khai mạch đan mà Triệu Nhữ Thành nói là vô cùng hiếm có.
Mạnh như Tả Quang Liệt, cũng thân tử hồn diệt, máu thịt thành bùn, tất cả bảo vật trên người đều vỡ nát, chỉ giữ được một viên đan dược.
Chẳng lẽ đan dược còn cứng chắc, khó bị phá hủy hơn pháp khí?
Giải thích duy nhất chính là, ở giây phút cuối cùng của sinh mạng, Tả Quang Liệt theo bản năng đã bảo vệ nó.
Gạt đi đống thịt nát của Tả Quang Liệt bịt chỗ miệng bình, mới nhìn thấy được viên Khai mạch đan đó.
Đến giờ nhớ lại, cảnh tượng khi ấy vẫn rõ ràng như vậy.
Nhờ lần đó, hắn đã lại có cơ hội giữ chặt lấy số mạng của mình.
Tả Quang Liệt khi đèn đã cạn dầu, vậy mà vẫn dùng hết sức lực còn lại để bảo vệ viên Khai mạch đan ấy.
Là để lại cho... thiếu niên mới vừa rồi phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận