Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 775: Trì Lục

Trụ sở của Thanh Vân đình cách 20 dặm phía đông huyện thành Văn Khê, trên một ngọn núi cũng không nguy nga.
Cũng như các tổ chức khác trên mảnh đất này, thủ Ung luật, tuân Ung pháp.
Nơi đây phong cảnh thanh u, lầu các liên miên, mặc dù không thể so sánh với Lăng Tiêu các, nhưng cũng có một loại phong thái khác.
Bất tri bất giác, Khương Vọng đã ở chỗ này hơn nửa tháng.
Mỗi ngày ngoại trừ tu hành chính là đi theo Phong Minh, nghiêm ngặt sắm vai nhân vật tuỳ tùng, ra mặt giúp Phong Minh, bản thân tuyệt đối không huênh hoang, gặp chuyện gì, đều tích cực cõng nồi cho Phong Minh.
Từ trên xuống dưới Thanh Vân đình cũng đi qua không ít nơi, nhưng kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung thì vẫn chưa thấy hình bóng.
Trong lúc này đã tham dự phúc địa khiêu chiến ngày 15 tháng giêng, lại rơi xuống Bát Trì sơn xếp hạng thứ 40.
Luận Kiếm Đài thì đánh không được nhiều, cho nên dù cứ đánh là thắng, cũng chưa tiến vào trước trăm Nội Phủ cảnh.
Trò chuyện với Trọng Huyền Thắng cũng hơi ít, bởi vì hắn đang khắc khổ tu hành, ít có thời gian để nói chuyện phiếm. Lâm Truy cũng không đại sự gì phát sinh, tất cả đều như thường.
Luận bàn qua mấy lần với Tả Quang Thù, dưới tình huống không dùng thần thông còn phong bế đệ nhị Nội Phủ, coi như có thắng có bại.
Mấy môn Bạch Cốt bí thuật đạt được từ đốt sạch minh chúc, toàn bộ đều cống hiến cho Diễn Đạo đài, đạt được hơn một vạn điểm pháp, nhưng còn cách ba vạn pháp để giải phong tầng bốn Diễn Đạo đài vẫn còn một khoảng cách...
Những việc linh tinh này, thời gian sẽ giải quyết tất cả.
Nhưng mục đích quan trọng nhất là kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung, Khương Vọng một lòng một dạ muốn tìm về thì lại vẫn trì trệ không thể tìm được.
Trong hơn nửa tháng nay, trên cơ bản những nơi thuộc quyền hạn của Phong Minh có thể đi, hắn đều đã tìm cơ hội đi qua, nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì.
So sánh với Linh Không điện và Vân Tiêu các có được đơn giản hơn, Thanh Vân đình này đã tốn rất nhiều thời gian của hắn.
Ung Quốc cũng không phải là nơi ở lâu, ở chỗ này cho dù là tu hành cũng không thể thoải mái được. Thân phận hiện tại của hắn dù sao chỉ là truyền nhân của một gã Đằng Long cảnh của Khê Vân kiếm tông. Hắn phải thời khắc chú ý, không thể lộ ra thực lực vượt quá tu vi.
Cần phải nghĩ biện pháp tiến vào hạch tâm bí địa, đến những nơi như tông môn cấm địa để xem sao... Khương Vọng lặng lẽ nghĩ vậy.
Thân phận hiện tại của hắn là đệ tử đã được liệt vào chính thức của Thanh Vân đình, đạt được Phong Việt coi trọng, thân cận với Phong Minh, bản thân lại biểu hiện xuất sắc, chỉ thời gian hơn nửa tháng ngắn ngủi, hầu như cũng đã phấn đấu thành đệ tử hạch tâm rồi.
Nhưng thân phận này vẫn không đủ giúp hắn tự do ra vào hạch tâm bí địa của Thanh Vân đình.
Hơn nữa, trong đoạn thời gian rất dài, thân phận hiện tại của hắn coi như hết mức rồi. Không có xuất thân của Phong, Trì hai mạch, phấn đấu cao nhất cũng chỉ là tông thủ họ khác duy nhất của Thanh Vân đình. Hiện tại vị tông thủ họ khác kia còn rất trẻ tuổi...
Biện pháp bình thường không thể thực hiện được, hắn cũng không có nhiều thời gian chỉ để "phấn đấu" ở Thanh Vân đình. Nếu có thời gian đó, chờ hắn lập lên thánh lâu thành tựu Ngoại Lâu cường giả, rồi trở về cưỡng đoạt, nói không chừng còn nhanh hơn.
Nếu đi con đường mạo hiểm thì cần phải suy nghĩ cẩn thận thực lực của Thanh Vân đình.
Phong Minh tự phụ danh môn đệ tử, tâm cao ngất, nhưng tông môn tại quốc nội Ung Quốc, thật không có gì mà phải khoe khoang. Thanh Vân đình so sánh với danh môn chân chính, ngay cả rắm cũng không bằng.
Nếu Thanh Vân đình đã có cường giả Thần Lâm, cũng không đến mức khúm núm với Uy Ninh Hầu phủ như vậy.
Tông chủ Thanh Vân đình chỉ là Ngoại Lâu đỉnh phong, tông thủ Phong Việt chỉ là Ngoại Lâu lưỡng cảnh, ba vị tông thủ khác cũng không thể vượt qua Ngoại Lâu được. Cho nên nếu tính toán đâu ra đấy, toàn bộ Thanh Vân đình tối đa chỉ có năm tên cường giả Ngoại Lâu.
Nhìn từ biểu hiện tích cực của Phong Việt, có thể càng ít hơn. Bởi vì hiển nhiên là hắn rất có ý nghĩ đối với ngôi vị tông chủ, nói rõ tu vi hiện tại của hắn trong mấy vị cao tầng Thanh Vân đình cũng không tính quá thấp.
Nếu tính cả năm tên cường giả Ngoại Lâu, một khi bại lộ, thì có thể thoát được hay không?
"Tùng Hải!" Một giọng nói thân thiết từ xa vang lên, Khương Vọng đành phải tạm thời kiềm chế suy nghĩ.
Chỉ nghe thanh âm liền biết người tới là ai.
Trì Lục, một trong tứ đại tông thủ của Thanh Vân đình.
Trước đó có một lần, hắn cùng đệ tử đồng tông của Thanh Vân đình thảo luận kiếm thuật.
Nếu muốn tại một nơi xa lạ nhận được coi trọng, chỉ dựa vào a dua nịnh hót là không có khả năng, cần phải thể hiện ra giá trị của mình. Tại Uy Ninh Hầu phủ giúp Phong Minh bày mưu tính kế là một loại thể hiện, nhưng phần công lao này đều bị Phong Minh chiếm làm của riêng rồi. Thanh Vân đình vẫn hoàn toàn không biết gì về giá trị của "Vu Tùng Hải".
Cho nên khi thảo luận kiếm thuật, hắn có ý định thể hiện ra một số kiến giải, đã dễ dàng thuyết phục được mấy đệ tử cùng thảo luận với hắn, giành được tôn trọng.
Nhưng thật không ngờ là, phiên thảo luận đó cuối cùng truyền tới tai vị Trì Lục tông thủ này. Có người nói cùng lý niệm kiếm đạo của hắn không mưu mà hợp, khiến hắn rất vui mừng, từ đó đã nhìn Khương Vọng với con mắt khác.
"Tông thủ đại nhân." Khương Vọng mỉm cười nghênh đón.
Mặc kệ trong nội tâm hắn có cảm tưởng thế nào, một đệ tử Thanh Vân đình, đối với tông thủ không thể không cung kính cho được.
"Ài, lão phu đã sớm nói qua, chúng ta là vong niên chi giao, không cần đa lễ như vậy!"
Trì Lục tuổi chừng 50, thích vận đại bào, tay áo thướt tha, có một loại khí chất phóng đãng, không câu nệ lễ nghi.
Hắn từ trên núi đi xuống, cầm lấy tay Khương Vọng liền kéo qua một bên: "Lần trước đạo kiếm thức kia, ngươi đi nghiên cứu với ta đi."
Đương nhiên Khương Vọng không muốn cùng hắn nghiên cứu kiếm thức gì hết, cũng không phải nói kiếm thuật của Trì Lục như rắm chó không kêu. Vừa vặn ngược lại, kiếm thuật của người này cực kỳ xuất sắc, rất có kiến giải riêng của mình, đối với kiếm đạo của Khương Vọng cũng có dẫn dắt nhất định.
Nhưng Khương Vọng không thể thoả thích thể hiện ra lý giải, cần phải thời khắc chú ý đến "thiên phú" của mình, phải khống chế ở mức độ có thể làm cho Trì Lục khen ngợi, lại không thể vượt qua thân phận Vu Tùng Hải này.
Vô cùng khó khăn.
Càng ở trước mặt cao thủ kiếm đạo, càng khó có thể ẩn giấu.
Khương Vọng không muốn mình ẩn giấu quá lâu, nhưng bởi vì một câu vô ý đối với phát huy kiếm đạo đã bị Trì Lục nhìn ra sơ hở, Luôn luôn là tránh được nên tránh.
"Lát nữa Phong Minh sư huynh còn có việc tìm ta..." Khương Vọng cố ý tỏ ra khó xử.
"Không sao." Trì Lục cũng không quay đầu lại: "Khi mới tới đây ta đã an bài hắn đi làm việc rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không làm phiền chúng ta."
Khương Vọng: ...
Quan hệ của Phong Trì lưỡng mạch rất kỳ quái, đôi bên cạnh tranh hết sức rõ ràng, nhưng rất nhiều khi lại rất thân cận. Điều này có thể có quan hệ với lưỡng mạch nhiều năm thông hôn.
Tỷ như Trì Lục tùy tiện phân phó chút việc gì, Phong Minh không thể không đi làm. Cũng không phải bởi vì thân phận tông thủ của Trì Lục, mà bởi vì hắn là trưởng bối của Phong Minh, song phương thật có liên hệ huyết thống.
Không thể cự tuyệt, chỉ có thể đối mặt.
Xốc lại hoàn toàn tinh thần, như dẫm trên băng mỏng cùng Trì Lục thảo luận một trận kiếm thuật, cũng lần nữa giành được khen ngợi... Khương Vọng thở phào một hơi, cảm thấy còn uể oải hơn cả đấu kiếm một trận với người khác.
"Thiên phú kiếm đạo của ngươi, thực sự rất tốt."
Trên đỉnh ngọn núi quen thuộc, Trì Lục rất thưởng thức nhìn Khương Vọng, tán thán không ngớt: "Mặc dù có vài nơi lý giải còn chưa đủ sâu sắc, nhưng chỉ hạn chế bởi sư thừa, tầm mắt không đủ rộng rãi. Thiên phú của ngươi là giấu không được, ta rất xem trọng tương lai của ngươi."
"Tông thủ đại nhân quá khen." Trì Lục lần nữa bảo Khương Vọng cứ thoải mái hơn, nhưng Khương Vọng thủy chung tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti, lễ nghi đầy đủ.
"Kiếm thuật của ngài mới thực sự khiến cho vãn bối khâm phục, chỉ sợ đời này cũng khó gặp."
Trì Lục thận trọng nở nụ cười, hiển nhiên cũng rất tự đắc đối với kiếm thuật của mình.
Nhưng hắn lại chợt thở dài: "Đáng tiếc ta không con cái, một thân sở học, không biết truyền cho người nào!"
Hắn nhìn Khương Vọng, đã ám chỉ rất rõ ràng.
Khương Vọng: ...
Còn muốn ta gọi cha? Ta chỉ một kiếm ngươi sẽ không còn nữa, ngươi tin không?
Khương Vọng trong lòng bất đắc dĩ, vẻ mặt lại khước từ: "Tông thủ đại nhân đang độ tuổi xuân, nếu như thật muốn lưu lại huyết mạch, chỉ cần tốn chút thời gian, mười người tám người cũng không thành vấn đề."
"Người tu hành như chúng ta, sớm chiều phải tranh, làm sao có thời giờ nghĩ đến việc nhà chứ?"
Vẻ mặt Trì Lục rất nghiêm túc.
Khương Vọng thì đứng đó giả ngu sững sờ, hắn lại không muốn tốn thời gian nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tùng Hải, trải qua khoảng thời gian này ở chung, chúng ta cũng rất hiểu về nhau rồi. Ta có ý thu ngươi làm nghĩa tử, không biết ngươi có bằng lòng hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận