Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2837: Trước khi mặt trời lặn (2)

Khương Vọng không để ý tới nữa, một phát bắt lấy Vương Khôn, nghênh ngang bay khỏi.
"Khương các viên!"
Từng đợt gió như cái tát, không ngừng táp vào mặt Vương Khôn. Hắn lại rất kiên nhẫn:
"Ngươi có thật là biết hôm nay ngươi làm gì hay không?"
"Bản các làm gì?"
Hôm nay Khương Vọng hành sự ngông cuồng, nhưng lúc này giọng điệu lại rất ôn hòa:
"Bảo vệ công nghĩa, phạt tội bắt tù, ngươi cảm thấy không đúng?"
Cân nhắc cho đại cục, Vương Khôn nhẫn nhịn, cứ như mình được mời đến đây một cách cực kỳ lễ phép, chân thành nói:
"Ngài làm ầm ĩ như vậy, những lão ngoan đồng Cảnh quốc sẽ không bỏ qua cho đâu. Ngài có tiền đồ tốt, cần gì phải tự hại mình? Nếu Khương các viên biết nghe lời khuyên, ta có thể hòa giải giúp ngài..."
"Thật à? Ngươi tốt ghê nhỉ."
Thân hình Khương Vọng dừng lại:
"Đến rồi!"
Bọn họ lơ lửng trên bầu trời phủ Tĩnh Thiên.
Sắc mặt Vương Khôn đại biến!
Đáng lẽ hắn phải nghĩ ra, phong bế thành Thiên Hạ, bắt người bay ngang qua Cảnh quốc, đại trận như vậy, không phải một Tiêu Lân Chinh là có khả năng dẫn phát. Chuyện Khương Vọng định làm hôm nay, không chỉ là nhiêu đó!
Vì sao trước đó hắn lại không nghĩ tới? Là không thể tin được có người dám khiêu khích Cảnh quốc như thế, hay là vì vô thức không muốn chuyện này huyên náo quá lớn, làm hắn mất hết mặt mũi?
"Khương các viên, ngươi..."
Khương Vọng bình tĩnh nhìn Vương Khôn:
"Nghe nói Tĩnh Thiên phủ là thượng phủ của Cảnh quốc, là trọng trấn trong trọng trấn, nơi đây còn có Tĩnh Thiên Lục Hữu trấn thủ, đều là Chân Nhân có đức trong thiên hạ! Ta muốn bắt giặc, không tiện trực tiếp vòng qua bọn họ, không muốn thất lễ với Thượng Chân. Không phải ngươi muốn hỗ trợ hòa giải sao? Vậy để ngươi ra mặt, mời bọn họ tới đây, gặp ta một lần, được chứ?"
Chẳng biết tại sao, chợt có một cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên. Rõ ràng giờ phút này ánh mắt Khương Vọng rất hiền hòa, bình tĩnh, nhưng Vương Khôn lại lần đầu tiên cảm thấy người này... rất là khủng bố!
Nhưng hắn dù gì cũng không phải hạng giá áo túi cơm, cố gắng chống đỡ tinh thần, không đáp lại câu hỏi của Khương Vọng, mà cẩn thận nói:
"Khương các viên nói muốn bắt tặc, không biết là tội gì, là bắt ai?"
"Một nữ nhân tên là Chung Tri Nhu."
Khương Vọng đứng lơ lửng trên bầu trời Tĩnh Thiên phủ, đạp thượng phủ to lớn dưới chân, người vốn nên bay lên không cản hắn lại chưa hề xuất hiện.
"Tĩnh Thiên Lục Hữu, luôn khoan thai tới muộn nhỉ."
Hắn nhẹ nhàng:
"Bản các đã thấy hơi mệt, không muốn nói nhiều. Chung Tri Nhu này cụ thể đã làm chuyện gì, ngươi tự mình đi tìm hiểu, ta nghĩ, với bản lĩnh của Vương Khôn ngươi, không tốn mấy thời gian đâu. Bây giờ đi đi, đi mời Chung Tri Nhu tới đây. Cũng đi mời sáu vị thượng chân tới, đừng để sót một ai, để ta giáp mặt thỉnh tội từng người một. Nếu ngươi về quá muộn, bản các coi như ngươi trốn tránh trách nhiệm, không thể không triển khai lùng bắt trong Tĩnh Thiên phủ. Đến lúc đó có chỗ nào vô lễ... mong thông cảm".
Dứt lời, tay Vương Khôn được thả ra, như tảng đá rơi xuống biển, vèo vèo bay xuống.
Thân thể Thần Lâm của hắn rơi thẳng xuống không phận của tòa thành mới lấy lại được quyền điều khiển thân hình. Từ phía xa, hắn nhìn về phía Khương Vọng với vẻ kiêng kị, thấy người đó đứng yên trên không trung, huyền kiếm bên eo, tay áo bồng bềnh, như một vị tiên trầm tĩnh nhưng uy nghiêm, liền xoay người vào trong thành.
Cảm giác chờ đợi có một sự thú vị khó tả.
Nhất là khi ngươi đứng ở dị quốc tha hương, bốn phương tám hướng đều là ánh mắt căm thù.
Nhưng Khương Vọng rất bình tĩnh.
Hắn đứng rất cao, dù ai muốn căm thù hắn, cũng phải ngửa đầu trước.
Hắn cho phép loại căm thù này tồn tại.
Hắn đã chờ đợi rất lâu, nên không ngại cho thêm một chút thời gian, nhưng giới hạn trước khi mặt trời lặn.
Thật sự không muốn để bọn họ được nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Vương Khôn một mình bay trở về.
Khương Vọng lẳng lặng nhìn y.
Lúc này, Vương Khôn đại khái cũng đã biết được chút gì đó, ánh mắt nhìn về phía Khương Vọng rất mất tự nhiên.
"Các lão mời về đi."
Hắn mím môi, chậm rãi nói:
"Hôm nay ngài không gặp được Tĩnh Thiên Lục Hữu."
Khương Vọng không nói gì.
Vương Khôn nhắm mắt nói:
"Sáu vị thượng chân nói là... Thần Tiêu sắp tới, vạn giới đại tranh. Ngươi là nhân tài mới nổi trong Nhân tộc. Bọn họ vì thiên hạ đại cục, không muốn gặp ngươi. Hy vọng ngươi có chừng có mực."
Đại cục... Đại cục!
Khương Vọng đã hiểu, Tĩnh Thiên Lục Hữu đã đoán được ý đồ của hắn.
Đúng vậy, làm sao mà không đoán được!
Lão hòa thượng Khổ Giác bị sáu người bọn họ vây đánh, đánh chết tươi! Máu rơi trên sông dài, mưa rơi ở Trang cảnh, sao bọn họ có thể không nhớ được!
Trên thực tế từ lúc hắn đặt chân vào Tĩnh Thiên phủ, lấy tư thái ngạo mạn đứng trên bầu trời Tĩnh Thiên phủ, Tĩnh Thiên Lục Hữu không xuất hiện, đã là một câu trả lời.
Có thể nói Tĩnh Thiên Lục Hữu quả là đã rất khắc chế. Có thể nói Tĩnh Thiên Lục Hữu quả là đang tránh xung đột, bọn họ đang lấy đại cục làm trọng.
Bọn họ thật là có phong độ!
Một Chân Nhân hậu bối trẻ tuổi như Khương Vọng, vô lễ giẫm lên Tĩnh Thiên phủ như thế, mà họ không ra tay giảo sát trước, chẳng lẽ đây còn không phải độ lượng hay sao!
Hứa Sư Ngạn Thần Lâm cảnh còn dám rút kiếm, sáu vị Chân Nhân Tĩnh Thiên phủ sao có khả năng sợ hãi một Khương Vọng!
Có lẽ bọn họ thật sự đang suy tính cho đại cục.
Khương Vọng nhẹ nhàng lắc đầu tự giễu.
Hồi ấy ở Trường Hà, sao không suy tính cho đại cục như vậy?
"Mời trở về đi."
Vương Khôn lại nói.
Vương Khôn đương nhiên có lý do nói câu "Mời trở về".
Bởi vì Tĩnh Thiên Lục Hữu không lộ diện, Khương Vọng không có khả năng cưỡng ép ấn đầu.
Đúng vậy, hắn có thể bắt Tiêu Lân Chinh, có thể bắt Chung Tri Nhu. Những điều này đều có lý do, những điều này là nhận được sự ủng hộ của Thái Hư Các, Cảnh quốc không thể không bịt mũi chịu đựng, dù sao thì như Khương Vọng đã nói lúc trước, quyền lợi của các viên Thái Hư đã được Ứng Giang Hồng đại diện cho Cảnh quốc thừa nhận và xác lập ở Thái Hư Hội Minh.
Đương nhiên, Ứng Giang Hồng lúc đó nhất định không tưởng tượng nổi sau này trong Thái Hư các sẽ có người to gan như thế, lại dám dùng cái quyền này để đối phó Cảnh quốc.
Nhưng bất kể Thái Hư Các có quyền hành như thế nào, bất kể các bên ủng hộ như thế nào, Khương Vọng cũng không có lý do gì động đến Tĩnh Thiên Lục Hữu.
Tất cả quyền lợi của các thành viên Thái Hư các đều nằm trong quy tắc.
Tĩnh Thiên Lục Hữu chỉ cần ở yên trong Tĩnh Thiên phủ, Khương Vọng ngươi dựa vào cái gì mà dám trêu vào!?
Vương Khôn biết Khương Vọng chỉ còn nước "Mời về"! Cho nên hắn mới nói như vậy.
Nhưng Khương Vọng trước mắt hắn vẫn rất bình tĩnh. Không uể oải, không mất khống chế, cứ bình tĩnh nhìn hắn như cũ.
"Vậy xin ngươi nói cho ta biết."
Khương Vọng nói:
"Chung Tri Nhu thì sao?"
Vương Khôn nói:
"Chung Tri Nhu chết rồi, sợ tội tự sát, di thể đã bị đốt sạch. Lúc ta chạy tới thì đã muộn. Ngoài ra..."
Hắn lấy từ trong hộp trữ vật ra một túi nguyên thạch:
"Đây là nguyên thạch trước khi chết nàng ta để lại, dùng gấp mười lần bồi thường cho vị Thái Hư Hành Giả bị nàng ta lừa gạt lúc trước kia... Hẳn là đủ rồi. Phiền Khương các lão hỗ trợ chuyển giao, để chấm dứt chuyện này."
"Vậy còn ngươi?"
Khương Vọng bình tĩnh nhìn y:
"Trách nhiệm của Vương Khôn ngươi tính thế nào?"
Vương Khôn thở dài:
"Như lời Bán Hạ thượng chân đã nói, chúng ta hẳn nên lấy đại cục làm trọng. Vương Khôn tuy không thể so sánh với đại nhân vật như ngài, nhưng cũng có trách nhiệm của mình. Ta bị Chung Tri Nhu che mắt, phán lầm việc này, ta sẽ gánh vác tội thất tra. Ta sẽ xin Lý Các Lão cho từ chức, mời lão nhân gia người phái người khác quản lý Thiên Hạ thành."
"Nhận lấy đi."
Vương Khôn đưa nguyên thạch trong tay về phía trước:
"Đây là thành ý lớn nhất của nàng ta để chuộc tội."
Ngôn ngữ của hắn rất là ý vị sâu xa.
Túi nguyên thạch căng phồng này, thật sự là rất châm chọc.
Khương Vọng lẳng lặng nhìn hắn một hồi, sau đó nở nụ cười:
"Ngươi sẽ hối hận vì không mời được sáu vị thượng chân ra đây !"
"Bởi vì tất cả những chuyện này chỉ là bắt đầu mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận